DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Thần
Chương 19: Thủy Mộng Thiền (Hạ)

Ngưng Tuyết tò mò hỏi:

- Ca ca, Long đại ca đi làm gì thế?

- Đi tìm một hồng nhan họa thủy. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

- Hồng nhan họa thủy, đó là thứ gì thế? –Ngưng Tuyết ngửa mặt hỏi.

- Là một thứ có thể vì một cái nhăn mặt một nụ cười dẫn tới chiến tranh thảm khốc, có thể giơ tay nhấc chân khiến một nam nhân cứng như sắt biến thành bùn nhão. Nhưng đối với một nam nhân mà nói, nếu y không đủ cường đại, vậy thì thứ này sẽ dẫn tới cho hắn đủ mọi tai nạn. Nếu y đủ cường đại, vậy thì hồng nhan họa thủy chỉ sẽ trở thành vật sưu tầm mặc hắn chơi đùa. –Nhìn bảng hiệu "Mộng Yên Lâu", khóe miệng Diệp Vô Thần nhếch lên cười nhạt, không biết hắn đang nghĩ gì.

Đám người tới tới lui lui như nước chảy không ngừng. Mái tóc trắng của Ngưng Tuyết hấp dẫn ánh mắt đại đa số người, nhưng nhìn thấy chân dung thiếu nữ này, ánh mắt họ lập tức như trốn ôn dịch vậy, đồng thời lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng. Diệp Vô Thần lạnh nhạt quét xung quanh, nhẹ nhàng ôm nàng lên, dựa vào trong ngực mình, hỏi:

- Tuyết Nhi, người đời đại đa số đều trông mặt mà bắt hình dong, cho nên rất nhiều người đều sẽ bởi vì khuôn mặt muội mà chán ghét muội, muội sợ không?

Ngưng Tuyết lắc đầu, ôm cổ hắn dịu dàng nói:

- Chỉ cần ca ca không ghét muội, không vứt bỏ muội, muội còn lâu mới để ý người khác có ghét muội hay không.

Khóe miệng Diệp Vô Thần nhếch lên một nụ cười nhạt:

- Cho dù ta không cần tính mạng của mình thì cũng sẽ không không cần Tuyết Nhi, càng sẽ không ghét Tuyết Nhi, hệt như Tuyết Nhi nhất định sẽ không ghét ca ca, đúng không?

Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, lông mi cong lên, rất rất thành thật nói:

- Tuyết Nhi vĩnh viễn sẽ không ghét ca ca!

Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu, ánh mắt lơ đãng quét mắt vào đám người qua lại, lại bỗng đụng phải một ánh mắt sắc bén đến cực điểm.

Đó là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, y phục giản dị, vóc dáng anh tuấn, mái tóc cũng có đôi chút rối bời, nhưng sắc mặt gã rất lạnh rất nghiêm, mà ánh mắt của hắn sắc bén như lưỡi dao lạnh, Diệp Vô Thần bị gã liếc một cái, không ngờ cảm nhận được một loại cảm giác bị ánh mắt cắt chém. Ánh mắt ấy hiển nhiên là ẩn giấu cừu hận, lạnh lùng cùng cảnh giác, dường như toàn thiên hạ không có ai gã có thể tín nhiệm.

Mà gã lúc này đang đỡ một phụ nữ trung niên tập tễnh chậm bước đi tới. Bà hẳn chi khoảng bốn mươi tuổi nhưng mái tóc đã hoa râm quá nửa, nhìn qua so với tuổi thực tế già hơn không chỉ mười tuổi. Thiếu niên cẩn thận đỡ bà. Diệp Vô Thần nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy vị trung niên phụ nữ ấy không ngừng nhắc đi nhắc lại:

- …Thiên Long Thành… Hai mươi năm rồi, ta rốt cuộc lại trở về Thiên Long Thành rồi…

Ánh mắt thiếu niên quét qua khuôn mặt Ngưng Tuyết và Diệp Vô Thần, không dừng lại một giây phút nào, hoặc nói chỉ cần là người xuất hiện trong tầm mắt gã thì đều không trốn khỏi ánh mắt của gã, đây là một thiếu niên giờ phút nào cũng duy trì độ cảnh giác cao.

Nhìn theo bóng lưng gã rời đi, Diệp Vô Thần như có chút đăm chiêu, thấp giọng nói:

- Đây sẽ là một con sói cô độc hay là một con diều hâu đây.

Tầng thượng Mộng Yên Lâu, Long Chính Dương ngồi ngay ngắn trong một căn phòng hương thơm dào dạt, bên cạnh là một bàn tròn, trên bàn có một cốc trà thơm bốc hơi nghi ngút, trước người là một màn vải nửa trong suốt màu hồng nhạt. Hiệu quả cách âm nơi này cực kỳ tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhốn nháo trên đường. Trong sự im ắng như vậy, Long Chính Dương hơi có chút đứng ngồi không yên, lại không phát ra tiếng vang, chỉ sợ kinh động điều gì.

Cuối cùng, đằng sau trướng vải vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng ung dung, thân ảnh một cô gái yểu điệu ánh lên trướng vải, đi lại như liễu trong gió, vô cùng uyển chuyển. Tuy không thấy chân dung nhưng chỉ dựa vào thân ảnh thì đã đủ khiến nam nhân bình thường mất hết hồn vía.

Hô hấp của Long Chính Dương trở nên khó khăn.Tuy đã một năm chưa gặp nhưng thân ảnh này gần như mỗi đêm đều xuất hiện trong mộng của y, y há có thể lãng quên. Y bưng chén trà kia nhấp một ngụm để làm dịu tâm tình của mình, sau đó đứng dậy nhã nhặn nói:

- Mộng Thiền cô nương… Lại một năm không gặp, cô… cô có khỏe không?

Thân ảnh yêu kiều ngồi xuống đằng sau trướng vải, một thanh âm êm ái như gió nhẹ truyền ra:

- Mộng Thiền hết thảy khỏe mạnh, đa tạ thái tử điện hạ nhớ thương. Thái tử điện hạ lần này trở về không hề giấu diếm, chắc hẳn kỳ hạn năm năm luyện tâm đã hết, sau này có thể thảnh thơi ở Thiên Long.

Khóe miệng Long Chính Dương lộ ra nụ cười cay đắng:

- Mộng Thiền cô nương, cô gọi ta Long công tử là được. Chúng ta đã quen biết lâu như vậy, xưng hô thái tử… Thật sự quá mức xa lạ.

- Mộng Thiền chỉ là một cô gái tầm thường, há có thể bất kính với thái tử điện hạ. –Thanh âm nói chuyện trong trẻo của Thủy Mộng Thiền, du dương như gió mát phẩy vào mặt, khiến người ta rúng động lòng người.

Cô gái tầm thường ư… Cô nếu tầm thường, vậy những cô gái khác trong thiên hạ há chẳng phải đều là hoa tàn lá úa. Long Chính Dương im lặng suy nghĩ, y si ngốc nhìn bóng tiên ảnh sau trướng vải kia:

- Mộng Thiền cô nương nếu đã biết ta lần này quay về không có bất cứ điều gì che dấu, nhất định lúc ta bước chân vào Thiên Long Thành đã phát hiện ra ta rồi. Mộng Thiền có phải cũng có nỗi nhớ giống ta hay không?

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Thủy Mộng Thiền phát ra một tiếng thở dài như bất đắc dĩ, như muộn phiền:

- Thái tử điện hạ thân là người kế vị, phải nên lúc nào cũng có chí an bang định quốc trong lồng ngực, không nên ràng buộc hồng trần, Mộng Thiền không dám làm hại thái tử, càng sẽ không làm hại hồng trần thiên hạ. Thái tử điện hạ, chốn trăng hoa này không phải nơi điện hạ nên dừng lại, điện hạ có thể tới thăm Mộng Thiền, Mộng Thiền cảm kích trong lòng, thái tử điện hạ tốt hơn hết hãy về đi.

Đây là lần đầu tiên Thủy Mộng Thiền cự tuyệt Long Chính Dương thẳng tuột đến như vậy, cũng là lần đầu tiên hạ lệnh đuổi khách sớm đến như vậy. Từng không đành lòng, trong năm năm luyện tâm không thể, mà hiện giờ nàng không muốn cho y thêm một tia hy vọng hão huyễn nữa. Long Chính Dương như bị gõ một gậy ngay đầu, sắc mặt loáng thoáng có chút trắng bệch, y chầm chậm đứng lên, thanh âm lạc lõng nói:

- Nếu đã như vậy, Chính Dương cáo từ… Mộng Thiền cô nương, từ lần gặp mặt năm ấy, đã trôi qua hơn năm năm, có thể để ta ngắm tận mắt thiên nhan của Mộng Thiền một lần được không?

- Mộng Thiền thân không do mình, tâm cũng chẳng bởi mình, thái tử điện hạ xin hãy về đi, đừng để bằng hữu của ngài chờ quá lâu. –Thủy Mộng Thiền sâu kín nói. Bằng hữu nàng chỉ đương nhiên là chỉ Diệp Vô Thần và Diệp Ngưng Tuyết.

Long Chính Dương đờ đẫn khá lâu, rốt cuộc xoay người, lạc lõng rời đi.

Đi ra khỏi phòng, y tựa lên cửa, cười thảm một tiếng:

- Thái tử… Ta tính là thái tử gì chứ, vinh hoa phú quý thì có thể làm gì, quyền lực chí cao thì có thể làm gì, ngay cả nhìn mặt cô gái mình thương yêu duy nhất cũng không thể… Vì sao chỉ riêng là nàng, vì sao chỉ riêng là nàng đây!!

Long Chính Dương ngu ngơ đi ra Mộng Yên Lâu, cùng với vẻ hăm hở lúc trước như hai người khác hẳn. Diệp Vô Thần vỗ vai y, bình tình nói:

- Đi uống rượu không?

- Uống rượu? Long Chính Dương gật đầu, khóe miệng giật giật một chút, lại làm sao cũng cười không nổi. Y kéo Diệp Vô Thần, đi về phía tửu lâu đối diện.

Đọc truyện chữ Full