DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Thần
Chương 32: Âm mưu

- Thiếu gia, toàn thể trên dưới Diệp gia chúng ta đều biết ngài tính tình ôn hòa, khoan dung thân thiện, chẳng những một lòng vì Diệp gia, mà đối đãi với đám hạ nhân chúng ta cũng đối đãi giống như thân nhân huynh đệ vậy. Mấy năm nay lão gia phần lớn thời gian đều ở ngoài, lão lão gia đối với việc nhà đã buông tay mặc kệ, mấy năm nay là ai chèo chống Diệp gia? Là thiếu gia! Tiểu thiếu gia đó tính là cái gì, ngày trước đều là nằm trên giường ăn uống, ngay cả tôi đều coi thường, còn không bằng chết luôn cho xong. Khi ấy thiếu gia ngài vì chăm sóc hắn và cả Diệp gia có thể nói là vất vả ngày đêm, hiện tại hắn trở về, không ngờ lại bởi vì việc cỏn con này mà bạt tai thiếu gia, thật là vong ân phụ nghĩa…

- Câm mồm! –Diệp Vô Vân thấp giọng quát giận cắt ngang lời gã, sau đó tức tốc quét mắt bốn phía, lúc này mới thấp giọng nói:

- Tiểu Ngũ, ta biết ngươi bất bình vì ta, nhưng Vô Thần đệ dù sao cũng là người con duy nhất của Diệp gia, là chủ nhân tương lai duy nhất của Diệp gia. Mà ta… Chung quy chỉ là nghĩa tử của nghĩa phụ mà thôi, đây là sự thật dùng bất cứ phương pháp nào, bất kể nỗ lực ra sao đều không thay đổi được. Bằng không, kiền gia gia sẽ không bảo ta nhẫn nhịn, mà vào lúc Vô Thần đệ đánh ta đã trực tiếp bạt tai một cái. Dù sao, họ là người một nhà, mà ta… Chỉ là một người ngoài thôi! Đây cũng là chuyện thường tình của con người, không trách được họ.

Diệp Vô Vân lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà cay đắng, nhưng lập tức lại bị y xóa sạch, mỉm cười nói:

- Có điều, có thể có được gia gia và nghĩa phụ như vậy ta đã rất thỏa mãn rồi. Khi ấy là họ cứu mạng ta, còn cho ta một mái ấm như thế, mà các ngươi đều là gia nhân thân thiết nhất của ta, ta đúng là tan xương nát thịt đều không báo đáp hết, chút ủy khuất này coi là cái gì.

Diệp Ngũ cảm thấy mũi mình có chút cay cay, vừa là cảm thấy ủy khuất thay cho thiếu gia, lại vừa là câu "Các ngươi đều là gia nhân thân thiết nhất của ta" mà nội tâm rung động. Khi gã còn lòng mang thấp thỏm trở thành một tên gia đinh của Diệp phủ, gã chưa từng chịu qua bất cứ sự lăng nhục, ức hiếp nào mà gia đinh sẽ thường xuyên gặp phải, thậm chí ngay cả đánh mắng đều không có. Bởi vì người gã theo chính là thiếu gia Diệp Vô Vân của Diệp gia. Hắn chẳng những không có vẻ lên mặt nạt người, du thủ du thực, kiêu căng ngạo mạn như đám công tử thông thường, mà là năng lực siêu quần, trầm ổn thân thiên, cực ít thấy hắn trách mắng hạ nhân, cho dù hạ nhân phạm phải sai lầm gì hắn cũng là vẻ mặt mỉm cười cổ vũ họ. Đến khi họ thăm người thân, hắn đều vụng trộm phát thêm tiền bạc gấp vài lần để cho họ về nhà mang cho người thân. Hạ nhân trong mắt hắn không phải là hạ nhân mà như người nhà thật sự vậy. Diệp ngũ một mực nhớ rõ trung thu năm ấy trên dưới Diệp gia đều ra ngoài ngắm trăng, hắn gọi tất cả hạ nhân cùng nhau tới, sau đó cùng họ ăn bánh trung thu trên một chiếc bàn, khi đó không biết có bao nhiêu người đã nuốt lệ ăn bánh.

Diệp Ngũ cũng luôn tin rằng vị đại thiếu gia này là chủ nhân tốt nhất trên thế giới, có thể đi theo đại thiếu gia cũng là điều may mắn nhất cả đời mình, do đó hắn đã đáp trả bằng toàn bộ lòng trung thành của mình, quyết một lòng với hắn, cam tâm tình nguyện đi theo hắn đến chết. Lúc trước, khi bên ngoài đại sảnh nghe thấy tiếng Diệp Vô Vân bị bạt tai, gã thiếu chút nữa đã không nhịn được liều lĩnh xông lên trở mặt với lão gia và tiểu thiếu gia vừa trở về kia.

Gã kiên định nói:

- Thiếu gia, ngài yên tâm, ai đối tốt với chúng ta, ai tốt với Diệp gia, ai mới thực sự có tư cách trở thành chủ nhân tương lai của Diệp gia chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch. Nếu hắn dám ức hiếp thiếu gia ngài nữa, chúng ta cho dù mất đi chén cơm cũng tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

- Nói linh tinh! –Sắc mặt Diệp Vô Vân trầm xuống, nhưng lập tức có chút vô lực phất tay nói:

- Chuyện này đừng nhắc lại nữa, các ngươi cứ làm tốt chuyện của mình là được, đừng quan tâm nhiều việc khác. Nếu chọc giận Vô Thần đệ, ta cũng không có cách bảo vệ các ngươi đâu. Tiểu Ngũ, trong nhà ngươi còn có một mẹ già mù mắt và một đệ đệ bệnh nặng, bình thường đều dựa vào ngươi mới không xuống dốc. Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng đừng vì cảm xúc nhất thời mà hại người nhà của mình.

Diệp Ngũ trong lòng chua xót, dạ dạ vâng vâng nói không thành lời. Thiếu gia cho dù chịu nhiều ủy khuất như vậy, lại vẫn quan tâm tới đám hạ nhân chúng ta, thậm chí ngay cả tình huống trong nhà ta đều biết rõ…

- Ôi! Chủ cửa hàng số 37 ở thành Nam hôm qua bệnh nặng, có lẽ không gượng dậy nổi, bên đó hiện tại có ai bố trí quản lý hay chưa? –Diệp Vô Vân chuyển đề tài hỏi, không muốn dây dưa tiếp với vấn đề lúc trước nữa.

- Điều này… Vẫn chưa có, bên đó chỉ còn lại ba người duy trì.

- Ngươi đi bảo… bỏ đi, vẫn là tự mình ta đi vậy, ta vừa vặn có chút việc ở thành Nam. Tiểu Ngũ, ngươi đi kiểm tra bản điều mục buổi sáng ta cầm về một chút. –Diệp Vô Vân dặn dò xong, xoay người đi về phía cửa.

- Thiếu gia, mặt của ngài…

- À à, không sao cả.

Diệp Ngũ sững sờ một lát, sau đó lòng vẫn tràn đầy phẫn nộ bất bình quay về tiểu viện của đại thiếu gia.

Trong một góc u ám.

- Chuyện ra sao rồi? Hừ! Ngươi không cần trả lời ta, vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta biết đáp án rồi. Đồ khốn khiếp! Hãy giải thích cho ta!

- Chủ nhân bớt giận… Nhưng, ngày đó hắn rõ ràng đã tắt thở, hoàn toàn chính xác, cái đầm lầy đáng sợ kia một khi rơi vào, chưa bao giờ có người có thể trốn ra, tôi nhìn hắn chìm xuống sau đó mới rời đi. Việc này… là thuộc hạ làm việc chưa tận lực, xin chủ nhân hãy trách phạt.

- … Nghe nói, tay trái hắn đeo Kiếm Thần chỉ hoàn?

- Đúng vậy thưa chủ nhân, thì ra chủ nhân đã biết rồi.

- Hừ! Đừng quan tâm ta làm sao biết được. Nếu thật sự như vậy thì cũng không trách được ngươi, lấy năng lực của Kiếm Thần, có lẽ thật sự ngay cả người chết cũng có thể cứu sống. Làm cho hắn thoát khỏi đầm lầy kia lại càng dễ dàng. Chỉ có thể trách thiên ý trêu người thôi.

- Tạ… Tạ ơn chủ nhân khoan dung. Hãy cho thuộc hạ thêm thời gian một tháng nữa, lần này thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận làm việc.

- Đừng nói nữa, gần đây ngươi an phận cho ta, gì cũng đừng động. Hắn nếu đã trở thành truyền nhân Kiếm Thần, nếu động tới hắn nữa, cực có khả năng khiến cho Kiếm Thần rời núi, một khi bị hắn truy xét ra, chúng ta lấy cái gì chống cự?

- Cái gì? Ngay cả chủ nhân cũng sợ… cũng kiêng kị Kiếm Thần kia?

- Hừ! Ngươi chỉ là một tiểu bối, làm sao có thể biết được Kiếm Thần cường đại đến mức nào. Hắn gần hai mươi lăm nay không xuất hiện, nhất định càng trở nên cường đại hơn, đừng nói là ta, ngay cả Nam Hoàng Tông và Bắc Đế Tông cũng tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc.

- Điều này… chủ nhân, chẳng nhẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…

- Không! Chúng ta tuy rằng không thể động thủ nhưng lại có thể sai người khác động thủ, như vậy cho dù truy xét thì cũng không truy xét lên đầu chúng ta. Hừ! Thật vẫn luôn hối hận năm đó khi kê đơn cho nữ nhân của Diệp gia đã cho phân lượng quá ít, nếu khi ấy bào thai chết trực tiếp trong bụng, cũng sẽ không có phiền phức vớ vẩn ngày hôm nay!

- Chủ nhân anh minh!

- Nếu hắn đã là truyền nhân Kiếm Thần… Ngươi có nhìn ra thực lực hắn thế nào không?

- Bẩm chủ nhân, trên người hắn không hề có dấu hiệu năng lượng ba động. Mà lúc trước thuộc hạ kích hắn tát tôi một cái, hắn trong cơn thịnh nộ cũng không lộ ra thực lực gì cả, đủ thấy hắn chắc hẳn không hề có thực lực gì, hơn nữa dễ bị chọc giận, không biết ẩn nhẫn, hỉ nộ đều hiện ra mặt, không có lòng dạ gì, tâm tình một kích sẽ nát, hẳn là rất dễ đối phó.

- … Xem ra, có lẽ hắn thật sự chỉ là một Phong ma pháp sư.

- Phong ma pháp sư?

- Không sai, lúc trước hắn từng thi triển Phong hệ ma pháp một lần. Ai ngờ tên vô dụng ngày trước lắm bệnh này không ngờ lại có thể chất ma pháp hiếm có, thật khiến ta bất ngờ.

- Nhưng truyền nhân Kiếm Thần sao lại có thể là Ma pháp sư? Không hợp lý.

- Việc này chớ vội kết luận, hãy quan sát một khoảng thời gian rồi hẵng nói. Ngươi về trước đi, ra ngoài quá lâu rất dễ bị hoài nghi.

- Vâng, thuộc hạ cáo lui.

Đọc truyện chữ Full