- Nàng hãy xem.
Diệp Vô Thần tóm một quả cầu thủy tinh dưới đất lên, khi hiện ra trước mắt Long Hoàng Nhi đã vỡ thành hai nửa không đều. Hắn khép tay, một lát sau xòe ra, xuất hiện trong lòng bàn tay không ngờ là một quả cầu thủy tinh hoàn toàn không sứt mẻ.
Long Hoàng Nhi lại kinh hô một tiếng, hưng phấn gần như nhịn không được muốn vỗ tay, nàng nháy đôi mắt sáng lấp lánh vội vàng nói:
- Còn có thứ gì chơi vui hơn không, ta muốn xem, ta muốn xem!
Ngày đó chính là hắn rạch lên cổ nàng một cái. Rất đau, hơn nữa cảm giác có giọt máu chảy ra ngoài. Nhưng sau đó vết thương kia hoàn toàn biến mất, không tìm ra bất kỳ vết tích từng xuất hiện qua nào cả. Lòng hiếu kỳ của thiếu nữ chẳng phải mãnh liệt như bình thường, nàng vì biết bí mật này, dẩu môi gọi hắn một tiếng "Ca ca", lại không nhận được đáp án. Vì thế, nàng bèn ghi hận trong lòng, muốn hung hăng ức hiếp lại. Chỉ là, nàng lại một lần nữa trong tay hắn, lúc này ngay cả tâm cũng bị hắn câu, hồn nhiên quên mất hắn là "cừu nhân" nàng định giáo huấn.
Nỗi bi ai của công chúa là nàng vĩnh viễn đều sinh hoạt trong một chiếc vòng quý giá đẹp đẽ, mỗi ngày quanh quẩn trong tình cảnh như nhau, lặp lại cuộc sống như nhau. Hệt như một con chim hoàng yến bị nhót trong lồng son. Điều khát vọng, vĩnh viễn là mới lạ.
- Được mà. Phụ hoàng nàng bảo ta mỗi ngày phải kèm cặp nàng tới học viện, như vậy ta có thể cho nàng xem rất nhiều vật dễ chơi. À… Vậy bây giờ chúng ta liền đi luôn đi, bằng không sẽ đến muộn đấy.
- Học viện? –Long Hoàng Nhi lắc đầu, vẻ mặt khát vọng nói:
- Ta không cần tới đó, ngươi chơi với ta được không?
- Mệnh lệnh của phụ hoàng nàng là bảo ta hộ tống nàng tới học viện, nếu nàng không tới học viện, ta thật không thể bồi nàng. Vậy ta về trước. –Diệp Vô Thần nhún vai, ngán ngẩm đứng dậy làm ra vẻ muốn rời đi.
- A… Không cho ngươi đi! Ê này! Oa… Ta tới học viện còn không được sao. –Chỉ lo Diệp Vô Thần có thể biết rất nhiều thứ dễ chơi này rời đi, Long Hoàng Nhi đành ngoan ngoãn nghe theo.
- Như thế mới ngoan chứ, bây giờ chúng ta đi luôn. –Diệp Vô Thần xoay người cười nói.
- Ta… ta trước tiên đi thay y phục. –Long Hoàng Nhi hơi nhăn nhó nói, sắc mặt ửng đỏ chạy về phía khuê phòng của mình. Tuy vết nước trên người đều đã bị Diệp Vô Thần chưng khô, nhưng trong nội y, còn có giầy của nàng vẫn ướt sũng.
Khi Diệp Vô Thần chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở nàng đã muộn rồi, Long Hoàng Nhi đang chạy hung hăng vấp lên một sợi tơ dài nhỏ đến mức gần như không thể phát giác, chân lảo đảo một cái, theo đó đỉnh đầu vang lên một tiếng nhỏ, một bao bột mỳ trắng tinh rải xuống từ đỉnh đầu, rắc trắng toàn thân Long Hoàng Nhi.
Long Hoàng Nhi ngơ ngác mây giấy, cuối cùng lại "Oa" khóc to một tiếng. Sáu chiếc bẫy nàng dày công chuẩn bị cho Diệp Vô Thần không ngờ lại bị chính nàng xơi mất bốn cái.
Diệp Vô Thần cười khổ không thôi đi tới, giúp nàng phủi bột mỳ dính đầy người, bất lực an ủi nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ đến muộn đấy…
Hắn không khỏi nghĩ, nếu ba năm sau mình thật sự lấy Long Hoàng Nhi này, vậy rốt cuộc là lấy một thê tử hầu hạ mình, hay là nuôi một đứa con gái mỗi ngày phải đi dỗ dành, đi chơi đùa với nàng đây.
Sau nửa ngày đi qua đi lại, Long Hoàng Nhi rốt cuộc lại thay một bộ y phục trong cung trắng tinh đi ra ngoài, hốc mắt vẫn lưu lại vết từng khóc qua. Nhìn thấy Diệp Vô Thần đã chờ nàng rất lâu, nàng bĩu môi, xòe hai tay:
- Ngươi ôm ta đi.
Diệp Vô Thần quan sát tỉ mỉ Long Hoàng Nhi mấy lượt, lại phát hiện vẻ mặt nàng rất thành thật, cười lắc đầu nói:
- Điều này quả không được, công chúa không phải có thể tùy tiện bị người khác ôm.
Đường đường công chúa bị người ta ôm ra khỏi cung… Nếu điều này bị người ta nhìn thấy, có lẽ lập tức sẽ cả thành đều biết. Cho dù là phò mã cũng không được, bởi vì nếu thật sự làm như vậy, thì uy nghiêm của hoàng thất và sự trong sạch của công chúa sẽ ở đâu?
- Ta không cần! Hôm qua rõ ràng ngươi ôm tiểu tỷ tỷ kia, ta cũng muốn được ngươi ôm. –Nàng quật cường nói. Tiểu tỷ tỷ nàng nói đương nhiên là Đồng Tâm tựa lên vai Diệp Vô Thần ngủ hôm qua nàng nhìn thấy ở Diệp gia. Mà trong ký ức của nàng, nàng chưa từng được người khác ôm như vậy bao giờ. Phụ thân nàng không, mà vị mẫu thân khi sinh ra nàng liền qua đời lại càng không.
- Cái đó hoàn toàn khác, nàng ấy là người rất thân với ta, mà nàng là công chúa.
- Nhưng… ngươi… ngươi chính là phu quân tương lai của ta. Phụ hoàng ta đã nói, bản công chúa cũng đáp ứng rồi. Ngươi nhất định phải ôm ta!
- Không được.
- Ngươi không đáp ứng… Ta liền nói cho phụ hoàng biết.
- Ừm, vậy nàng đi nói cho phụ hoàng nàng biết đi.
- Ngươi… ngươi luôn ức hiếp ta! Nếu ngươi không ôm ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem.
Nước mắt Long Hoàng Nhi cứ cần là có, cứ xua là hết, Diệp Vô Thần đã từng lĩnh giáo. Nếu nàng thật sự muốn khóc, không cần cố ý tích súc nước mắt sẽ rào rào rơi xuống, như đòi tiền vậy. Diệp Vô Thần rốt cuộc cũng nhận thua, đi tới trước người nàng nói:
- Được, nhưng chỉ có thể một lát, hơn nữa không thể bị người khác nhìn thấy.
- Ừm… Mau ôm ta, mau ôm ta đi mà!
Long Hoàng Nhi cuống quít đáp ứng, chỉ lo hắn đổi ý. Kiễng mũi chân, hai cánh tay trắng nõn không ngừng kéo y phục của hắn, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy khát khao.
Diệp Vô Thần cúi người xuống, nâng chiếc mông nhỏ nhắn ôm nàng lên, kéo vào ngực. Thân thể Long Hoàng Nhi hết sức mềm mại nhẹ nhàng, ôm vào trong ngực hệt như ruột bông êm ái.
- Thế này vừa lòng rồi chứ. –Diệp Vô Thần khẽ ấn lưng nàng nói.
Long Hoàng Nhi tựa đầu lên vai hắn, hưởng thụ cảm giác được một cỗ ấm áp bao quanh. Nàng không đáp lại Diệp Vô Thần, cứ lẳng lặng nằm im như vậy ở đó, khép hờ mắt, tìm lấy cảm giác trong mộng.
- Ngươi thật sự rất tốt… Sau này ngươi cứ ôm ta, chơi với ta có được không? –Hai tay nàng vô ý thức níu chặt cổ hắn, nhẹ giọng thì thào.
Diệp Vô Thần vô phương trả lời, chỉ có thể coi như không nghe thấy.
- Chưa từng có ai chơi với ta bao giờ… Họ hoặc sợ ta, hoặc không quan tâm tới ta. Nơi này rất lớn, nhưng thường xuyên chỉ có một mình ta, các hoàng huynh đều rất bận, các tỷ tỷ cũng không muốn quan tâm tới ta, phụ hoàng cũng rất rất lâu mới tới thăm ta một lần. Những người khác, cũng đều không có ai thật sự sẵn lòng bồi ta. Sau này… ngươi chơi với ta được không?
Diệp Vô Thần:
- ……..
- Ngươi dẫn ta ra bên ngoài chơi được không? Ngoại trừ tới học viện, nửa năm phụ hoàng mới cho phép ta ra ngoài một lần. Mà ta lớn thế này rồi, còn chưa từng rời xa Thiên Long Thành bao giờ. Ta vẫn luôn đều rất muốn ra bên ngoài chơi… Ngươi có thể dẫn ta đi hay không… Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Vô Thần:
- ……..
Trong cơn trầm mặc, Diệp Vô Thần đứng ở đó không hề động đậy. Rất lâu sau, Long Hoàng Nhi cũng không phát ra thanh âm nữa. Diệp Vô Thần vừa cúi đầu, lại phát hiện nàng đang nhắm chặt hai mắt, đôi mi rung rung theo nhịp thở, cứ như thế ngủ ở trong ngực hắn.
- Lại là một cô bé tội nghiệp thiếu tình thương. –Diệp Vô Thần lặng lẽ than.
Mười ba tuổi, một mình ở trong một cung điện lớn như vậy. Khi đêm sâu tĩnh lặng, nàng thật không sợ hãi ư? Những đêm sấm chớp oành oành, là ai cho thiếu nữ này chỗ dựa? Có lẽ, lúc này mới là lần nàng ngủ thong dong nhất, có cảm giác an toàn nhất.
Một người không có mẫu thân vĩnh viễn sẽ thiếu đi một phần tình thương ấm áp nhất, vô tư nhất trên đời. Mà ở trong cung, không có mẫu thân, càng không có huynh đệ tỷ muội cùng mẹ như nàng, dẫu giành được sủng ái của Long Dận, cũng chỉ có thể trơ trọi một mình, không nhận được sự quan tâm thật sự.
Chút ít oán trách còn sót lại trong nội tâm Diệp Vô Thần hoàn toàn biến mất. Thậm chí có chút day dứt và không nỡ với những thủ đoạn hắn chòng ghẹo nàng. Nàng thích đùa bỡn người để xua đi sự nhàm chán và tịch mịch, há chẳng phải là một phương thức tự bảo vệ mình.
Diệp Vô Thần chầm chậm bước đi, đẩy cửa, đi vào căn phòng thuộc về nàng. Sau đó nhẹ nhàng đặt nàng chiếc giường thơm kia.
Sau một hồi lẳng lặng ngắm nhìn nàng, hắn xoay người định rời đi.
- Ngươi… không cho đi.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Vô Thần xoay người lại, nhìn về phía nàng công chúa không biết đã mở mắt từ lúc nào này.
- Ngươi từng nói, sẽ kèm ta tới học viện. Chỉ cần ngươi có thể bồi ta, ta bằng lòng ngày ngày tới học viện. –Long Hoàng Nhi nói. Khi cảm giác ấm áp thoải mái ấy biến mất theo cảm giác an toàn, nàng lập tức tỉnh lại.
- Được. –Diệp Vô Thần bật cười ôm nàng lên, ôm một mạch đến cửa mới đặt xuống, sau đó dắt tay nàng đi ra khỏi cung.
Thân là học viện cao quý nhất Thiên Long Quốc, học viện hoàng gia Thiên Long bao quát hầu như tất cả mọi phân hệ mọi người có thể nghĩ đến. Từ quyền, kiếm, đao, cung, thứ, thương, thủ hộ, ma pháp cơ bản nhất… đến cầm kỳ thư họa đàn sáo diễn tấu, rồi đến lễ nghi, binh pháp, tài chính, rèn đúc, hỏa khí… Đủ mọi thể loại, gì cần có đều có hết. Hơn nữa mỗi một hệ, cho dù là hệ ít được lưu ý nhất, thì lão sư đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong hệ đó. Học viện hoàng gia Thiên Long cũng chưa từng phụ lòng sự coi trọng và toàn lực ủng hộ của hoàng thất Thiên Long, mỗi năm đều sẽ cống nạp rất nhiều nhân tài trác tuyệt cho Thiên Long Quốc. Có thể tốt nghiệp từ học viện hoàng gia Thiên Long thậm chí sẽ là một niềm vinh dự.
Đương nhiên, Long Hoàng Nhi chín tuổi lần đầu tiên bị đưa tới đây, đến hiện giờ ngay cả lớp lễ nghi đều chưa tốt nghiệp thì không được hưởng thụ niềm vinh dự này. Vào kỳ thi tốt nghiệp của học viện hoàng gia Thiên Long không thể thiên vị bất kỳ ai, dẫu là hoàng tử hoàng tôn đều không thể, đây là nghiêm lệnh của hoàng đế Thiên Long.
Đây là lần thứ hai Diệp Vô Thần bước chân vào đây. Mà nơi này, có thể là bậc thang quan trọng đầu tiên hắn bước ra. Đá kê chân chính là Lâm Khiếu Lâm gia.
Học viện hoàng gia Thiên Long canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt không cho phép người ngoài bước vào. Mà hôm qua Long Dận rõ ràng đã dặn dò qua nơi này, cho nên Diệp Vô Thần và Long Hoàng Nhi tiến vào không hề gặp trở ngại. Ngày trước mỗi lần Long Hoàng Nhi tới đây đều là vẻ mặt rất không tình nguyện, hôm nay lại hết sức hưng phấn, trên đương đi líu ra líu ríu, hận không thể nói ra hết những "chuyện vui" gặp phải mấy năm nay. Ngay cả kiệu đều không muốn ngồi, cứ thế đi bộ tới đây với Diệp Vô Thần.
Nơi đây hầu như mỗi một hệ đều chia thành lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp. Số người quá nhiều lại chia thành lớp sơ cấp 1, 2… n..vv.. Long Hoàng Nhi gần đây học chính là họa kỹ, đây đương nhiên là chính nàng chọn lựa, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, nàng gần như không làm sao tới nữa, cho dù tới cũng là bị Long Dận vào lúc nhàn rỗi vừa dỗ vừa ép tới. Mà Long Hoàng Nhi dẫn Diệp Vô Thần tới, đương nhiên là lớp họa kỹ sơ cấp.
Vừa vào phòng vẽ, hơn chục luồng ánh mắt dáo dác chiếu tới, hầu như toàn bộ tập trung lên người Diệp Vô Thần. Có tò mò, có cuồng nhiệt, có khiêu khích, duy chỉ không có kinh ngạc. Thiết nghĩ người ở đây đều đã biết hắn sẽ hộ tống Phi Hoàng công chúa tới, đồng thời đảm đương vai "kèm cặp". Những người này có nam có nữ, đại đa số trên tuổi vị thành niên. Có thể ở lớp sơ cấp, bình thường tuổi tác đều không lớn hơn đó.