Long Hoàng Nhi hếch mũi, không chút yếu thế hừ một tiếng, bắt đầu chăm chú tìm cá. Cá nơi đây bơi qua bơi lại, Long Hoàng Nhi rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu, vừa muốn ra sức vồ tới thì chân bỗng trơn tuột, thoáng chốc ngã tùm trong nước.
Diệp Vô Thần cười ha ha một trận. Long Hoàng Nhi y phục ướt quá nửa chật vật bò dậy từ trong suối nước, trực tiếp không xách váy nữa, lau bọt nước trên mặt, không phục nói:
- Hừ! Ta chỉ không cẩn thận mà thôi, ta còn lâu mới thua ngươi.
- Nhưng ta đã bắt được hai con rồi. –Diệp Vô Thần vẻ mặt đắc ý giơ hai tay trái phải chia nhau cầm đuôi một con cá chép, sau đó lẳng cá về đằng sau, ngồi lên một tảng đá bên bờ suối, cười tủm tỉm nhìn Phi Hoàng công chúa trong suối nước. Hoàn toàn không lo lắng hai con cá vừa mới bắt được sẽ chạy mất.
Long Hoàng Nhi rốt cuộc lại phát hiện ra mục tiêu mới. Nàng rón ra rón rén đi tới, hai tay úp mạnh… "Ùm" một tiếng, nước suối văng tung tóe, mà con cá kia sớm đã chạy không thấy tung tích. Long Hoàng Nhi bĩu môi giẫm chân một cái, vẫn không từ bỏ, tiếp tục tìm mục tiêu mới.
Bầu trời không mây vạn dặm, gió mát hiu hiu. Diệp Vô Thần ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, thấp giọng lẩm bẩm:
- Sắp mưa à?
- Ta bắt được rồi, ta bắt được rồi… A!
Long Hoàng Nhi bắt được cá không cao hứng được bao lâu, thì chú cá nhỏ trơn tuột kia đã dễ dàng trốn thoát từ trong tay nàng, rơi vào trong nước, bơi rất mau.
- Oa… Ta thật đáng thương, mãi không bắt được, ngươi cũng không giúp ta. –Long Hoàng Nhi rốt cuộc chịu thua, lòng đầy ủy khuất.
- Dưới chân nàng có một con cá rất lớn. –Diệp Vô Thần hờ hững nhắc nhở.
- A? –Long Hoàng Nhi vội vã nhìn xuống dưới chân mình, quả nhiên phát hiện một con "cá lớn" dài gần gấp đôi bàn chân nàng, đang không chút nhúc nhích nổi ở bên chân nàng, miệng không ngừng sủi bọt khí nho nhỏ. Long Hoàng Nhi cẩn thận khom lưng, hai tay chầm chậm tới gần, đột ngột phát động, tóm chặt nó vào trong tay.
- Ta bắt được rồi, ngươi xem! –Nàng hưng phấn duyên dáng hô một tiếng, vì phòng ngừa con cá lại chạy trốn lần nữa, nàng rất thông minh dùng sức lẳng nó lên bờ cỏ bên bờ suối, nhưng do dùng sức quá mạnh, chân nàng lại trượt lần nữa, rồi lại ngã ập vào trong con suối. Nàng ráng sức bò dậy, cười như trăm hoa đua nở, hoàn toàn không cảm thấy cơn đau đớn trên người.
Chà… Dỗ trẻ con thật mệt mà, bắt một con cá cũng phải ép ta dùng Linh hồn lực. Diệp Vô Thần cười trộm vài tiếng, đứng dậy, xách toàn bộ ba con cá vào trong tay, vung hai vòng nói:
- Nào, chúng ta đi ăn cơm trưa.
…………………………………………� � �……………
Đây là một tòa núi nhỏ bên cạnh đường… Hoặc nói là một gò đất lớn mọc đầy cỏ xanh. Củi gỗ chất đầy bên cạnh đống lửa, Long Hoàng Nhi cầm một con cá nướng dùng cành cây xâu lại, ăn như sói đói. Nàng xưa nay chưa từng biết, thì ra cá trong con suối nhỏ trực tiếp dùng lửa nướng liền có thể ăn ngon như vậy. So với sơn hào hải vị nàng sớm đã ăn chán ngấy không biết ngon hơn bao nhiêu lần.
- Ăn ngon không? –Diệp Vô Thần xâu một con cá khác lên một cành cây sạch sẽ, đặt lên lửa.
- Ngon, thật sự rất ngon. –Long Hoàng Nhi đi đã khá lâu, lại chơi đùa một hồi sớm đã bụng sôi ùng ục, cộng thêm tâm tình thoải mái chưa từng có bao giờ nên ăn uống đương nhiên ngon khác thường.
- Ngươi thật sự rất lợi hại, ngay cả nướng đồ cũng dễ ăn như thế… Sau này ngươi mỗi ngày nướng đồ cho ta ăn có được không? –Long Hoàng Nhi một bên vừa cắn xé thịt cá, vừa chớp mắt hỏi.
Diệp Vô Thần hơi nghiền ngẫm nói:
- Tiểu Hoàng Nhi, ta nói thế nào cũng là phu quân tương lai của nàng, loại chuyện nấu cơm này kiểu gì cũng phải đến lượt nàng làm mới đúng.
Long Hoàng Nhi đỏ mặt, ỏn ẻn nhai từng miếng thịt cá, nhỏ giọng nói:
- Nhưng… ta không biết.
- Nếu không biết thì có thể học. –Thấy cá trong tay nàng đã bị tiêu diệt sạch sẽ, ăn tiếp nữa thì có lẽ ngay cả cành cây đều không còn. Hắn đưa một con khác đã nướng xong tới tay nàng:
- Nào, mau ăn đi. Trước khi Tiểu Hoàng Nhi học, ta đành ủy khuất mình ngày ngày làm món ngon cho nàng ăn vậy.
Long Hoàng Nhi đón lấy, nghịch ngợm thè lưỡi, trong lòng lại nghĩ là: thế thì ta cứ không học, vậy có thể ngày ngày được ăn rồi.
Rất nhanh, con cá thứ hai và thứ ba cũng bị Long Hoàng Nhi ăn sạch sành sanh, nàng vứt xương cá trong tay, thỏa mãn vỗ vỗ bụng mình, lúc này mới nhớ tới phu quân tương lai của mình hình như còn chưa ăn chút gì, nhất thời hơi xấu hổ:
- Thế này… ngươi hình như còn chưa ăn thì phải.
Diệp Vô Thần dùng tay áo nhẹ nhàng lau mép nàng, cười nói:
- Phần của ta nàng đã giúp ta ăn vào trong bụng rồi, cho nên ta không đói chút nào.
Động tác, nụ cười, thanh âm của hắn luôn hiền hòa như vậy, sống mũi Long Hoàng Nhi bỗng cay cay, khóe mắt có thứ gì đó bắt đầu ngưng đọng. Từ nhỏ tới lớn, hắn là người đầu tiên sẵn lòng chơi với nàng, là người đầu tiên giúp nàng lau mép. Đây là sự ấm áp ngày trước nàng chỉ có trong mơ mới có thể cảm nhận được.
Đoàng đoàng…
Gió lạnh thổi phấp phới, bầu trời vốn sáng trong bỗng mau chóng bay tới một mảng mây đen, tiếng sấm nổ ra từ xa tới gần. Diệp Vô Thần kéo Long Hoàng Nhi vào:
- Hoàng Nhi, sắp mưa rồi, chúng ta qua miếu nhỏ bên đó tránh đi.
Vào lúc sét đánh đứng ở chỗ cao trống trải không khác gì tìm chết. Hai người chạy một mạch đến con miếu nhỏ hiển nhiên đã bỏ hoang khá lâu cách đó không xa, khi họ đẩy tấm cửa gỗ mục nát ra, hạt mưa cũng theo gió mạnh trút xuống, rất nhanh từ chậm biến mau, mang theo tiếng sấm càng lúc càng vang vọng nối liền tiếng mưa.
- Ôm ta. –Long Hoàng Nhi xòe hai tay về phía hắn, trong đôi mắt long lanh dường như có gì đó đang lấp lóe.
Diệp Vô Thần không lưỡng lự, ôm lấy nàng, kéo vào trong lồng ngực mình, dùng tay khẽ vỗ về nàng.
- Ngày trước mỗi lần sét đánh, ta đều rất rất sợ hãi. Cho dù gọi rất nhiều cung nữ tới cũng sẽ rất sợ, buổi tối càng sợ đến ngủ không yên giấc. Nhưng, cùng một chỗ với ngươi, ta không cảm thấy sợ hãi chút nào, một chút cũng không… -Long Hoàng Nhi dùng tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, nhẹ giọng nói.
- Ta không muốn trở về hoàng cung kia chút nào. Ở đó, ta luôn cảm thấy mình rất trơ trọi. Ngoại trừ phụ hoàng và đại hoàng huynh, còn lại đều không tốt với ta, có lúc còn ức hiếp ta… Nhưng ta đều ức hiếp lại. Chỉ là, phụ hoàng rất bận, bình thường hiếm khi có thời gian quan tâm ta, đại hoàng huynh mấy năm nay lại vắng nhà, một năm mới về thăm ta một lần…
Đại hoàng huynh nàng nói đương nhiên là chỉ Long Chính Dương.
- Ngày mai ngươi… vẫn sẽ dẫn ta ra ngoài chơi chứ? –Nàng nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên rồi. Mấy ngày nay chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi. –Diệp Vô Thần nhẹ giọng nói.
- Ưm… Vì sao ngươi tốt với ta như vậy?
- Bởi vì nàng là vị hôn thê của ta mà, không phải chính nàng cũng thừa nhận rồi ư? –Diệp Vô Thần nhón mũi nàng một cái rồi nói.
- Ưm…
Mưa như trút nước, sấm giật liên hồi. Long Hoàng Nhi cứ thế dựa lên vai hắn ngủ ngon lành. Ngay cả tiếng sấm vang rền liên tiếp không ngừng kia cũng không đánh thức nàng. Diệp Vô Thần ôm nàng khẽ khàng ngồi xuống đất, trông bộ dạng ngủ say của nàng, ánh mắt lấp lóe không ngừng, không biết đang nghĩ cái gì.
Dẫu sau này Phi Hoàng công chúa trở thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Thiên Long Quốc, dẫu sau này có thể ngủ an lành trong ngực hắn mỗi ngày, nàng vĩnh viễn cũng không quên ngày hôm nay, không quên sự biến hóa diệu kỳ trong tâm cảnh khi ấy. Mà Diệp Vô Thần dùng thời gian một ngày như thế, đổi lấy nước mắt ba năm của nàng. Nhưng Long Hoàng Nhi chưa bao giờ hối hận, từ trước tới nay đều không có.
Cùng thời điểm, Mộng Yên Lâu.
Mưa to tầm tã, lại không hề giảm chậm bước chân Thủy sứ đứng đầu bảy sứ thủ hạ của Thủy Mộng Thiền. Một ngày một đem, bước chân nàng hầu như không dừng lại, trở lại Nam Hoàng tông, rồi từ Nam Hoàng tông quay lại. Khi xuất hiện trước mặt Thủy Mộng Thiền thì toàn thân đã ướt đẫm.
Thủy Mộng Thiền mở mảnh giấy Thủy sứ giao cho nàng, bên trên chỉ có mấy câu ngắn gọn: "người này không thể giết, cũng không thể là địch. Lôi kéo không từ thủ đoạn."
Bốn chữ "không từ thủ đoạn" khiến tròng mắt Thủy Mộng Thiền hơi co lại. Đây là lần đầu tiên nàng thấy phụ thân sử dụng bốn chữ này. Có thấy được sự coi trọng của ông với Diệp Vô Thần.
- Ngươi có nói cho phụ thân ta lời Diệp Vô Thần nói hôm qua hay không? –Thủy Mộng Thiền thu mảnh giấy lại, hỏi.
- Có, một câu không bỏ sót. –Thủy sứ trả lời. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ông ấy còn nói cái gì khác hay không?
- Tông chủ nhìn bức tranh ấy rất lâu, sau đó viết mảnh giấy này cho tôi. Còn nói… chuyện về Nam Hoàng Kiếm quá trọng yếu, khi cần thiết công chúa có thể tự thân xuất mã. –Thủy sứ đáp. Già rồi thành tinh như nàng sao có thể không nghe ra hàm nghĩa ẩn chứa trong câu nói này.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã chết bởi tay Đào Bạch bạch, ngươi đi bái tế họ một lần. –Thủy Mộng Thiền chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt vô bi vô hỉ, lạnh nhạt như nước.
…………………………………………� � �……..
Ba giờ chiều, mưa đã dứt. Diệp Vô Thần dẫn Long Hoàng Nhi trở về hoàng cung. Hắn đã định dùng mấy ngày sau cùng ở Thiên Long Thành này để bồi Long Hoàng Nhi. Lời nói mê của Long Hoàng Nhi khi ngủ trong ngực hắn khiến nội tâm hắn hơi do dự, không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Hôm sau, khi hắn và Long Hoàng Nhi đi tới lớp họa kỹ sơ cấp tại học viện hoàng gia Thiên Long, lại phát hiện người ở đây đã nhiều thêm không biết bao nhiêu so với ngày hôm qua. Phòng vẽ vốn rộng rãi lèo tèo lúc này đã bị chen chúc chật đầy. Mà những người thêm vào này đại bộ phận là thiếu nữ tuổi xuân. Hoa Bộ Hao thì luống cuống đứng ở trên bục, đôi mắt trông mong nhìn ra bên ngoài. Khi Diệp Vô Thần tiến vào, y suýt nữa không kích động khóc lóc hô hào lao tới.
Từng luồng ánh mắt vô cùng nóng bỏng tập trung lên người Diệp Vô Thần, khiến hắn gần như có một cảm giác bị hỏa thiêu. Đương nhiên, cũng có vài luồng khiến toàn thân hắn khó chịu. Hắn đến khiến phòng vẽ vốn khá láo nháo nhất thời òa lên. Diệp Vô Thần bảo Long Hoàng Nhi ngồi về chỗ của mình, sau đó mặt lạnh tanh đi lên bục, nhướng mày nói:
- Diệp Vô Thần ta được sự cho phép của Hoa tiên sinh rất vinh hạnh tạm thời làm lão sư lớp họa kỹ sơ cấp một thời gian ngắn. Nếu các vị đã tới đây chắc hẳn đều là tới học họa kỹ. Nếu không phải, xin hãy ra ngoài, nếu phải, thì xin hãy giữ im lặng. Bằng không, người làm lão sư ta sẽ ném các ngươi ra ngoài.
Ai cũng không ngờ rằng hắn đang mỉm cười lại nói ra những lời quá ư hà khắc như vậy, khiến những người đặc biệt tới vì Diệp Vô Thần trở tay không kịp. Phòng vẽ ồn ào nhất thời im lặng, nhưng sau cơn im lặng, một thanh âm đầy vẻ khinh thường vang lên:
- Thật là to mồm, ta quả muốn xem xem ngươi ném ta ra ngoài như thế nào.
Nói chuyện chính là một nam tử ngồi dựa vào tường, tuổi tác tương đương với Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần vừa bước vào phòng vẽ, liền cảm nhận được sự khiêu khích và bất thiện từ gã, thậm chí còn mang theo ánh mắt thù hận. Vì thế, hắn cho gã một cơ hội khiêu khích.