Cách chỗ Giang Lưu Nhi không xa là một hang động khá lớn. Nó cao tầm năm mét, rộng ba mét, không có ngọn cỏ hay cây cối che chắn gì, trông khá trống trải.
Tiếng nổ mà lúc nãy Giang Lưu Nhi nghe chính là được phát ra từ bên trong hang động này.
“Oành… Oành...”
Sau ba bốn tiếng nổ đinh tai, từ phía trong, một đạo lam quang bay ra. Nếu là phàm nhân bình thường thì tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn được, nhưng mà Giang Lưu Nhi thì thấy rất rõ.
Đó là một cô gái.
Nàng mặc một bộ tử y bó sát, khuôn mặt có một mạn che màu đen. Căn cứ vào khí tức phát ra trên người nàng, Giang Lưu Nhi đoán hơn tám phần nàng là một cường giả cấp bậc Chân Đan Cảnh.
Khuôn mặt hắn có mấy phần ngưng trọng.
Trong nháy mắt, cô gái kia đã bay ra ngoài hơn trăm dặm. Sau đó, nàng đột ngột dừng lại, lăng không đứng…
Lúc này, tại cửa động, một con yêu thú từng bước chậm rãi đi ra.
Nó có bộ lông màu lam, hai mắt màu tím, trên đầu có một đôi sừng khá giống với sừng hươu. Thân hình nó cũng không to lớn gì, chỉ bằng kích cỡ của một con sơn dương bình thường. Điểm đặc biệt nhất của con yêu thú này nằm ở chân của nó. Nó chỉ có ba chân, một chân trước và hai chân sau.
Cưu Lung!
Một cái tên quen thuộc xuất hiện trong đầu Giang Lưu Nhi.
Cưu Lung là một yêu thú cực kỳ hiếm gặp. Theo truyền thuyết thì lần cuối cùng Cưu Lung xuất hiện là vào bốn trăm năm trước. Nó tuy là yêu thú nhưng lại chưa bao giờ làm hại một nhân loại nào. Hơn nữa, mỗi lần Cưu Lung hiện thân thì đều giúp hóa giải tai họa, cứu không ít sinh mạng của nhân loại.
Vì vậy, ở Thiên Vũ đại lục này, mọi người đều xem Cưu Lung như là một linh thú, hiện thân của trí tuệ và lòng nhân từ.
Giang Lưu Nhi không ngờ là mình lại gặp được con yêu thú trong truyền thuyết này ở đây.
Đang đi, đột nhiên Cưu Lung bỗng dừng lại. Nhưng chỉ thoáng chốc nó lại tiếp tục hướng về chỗ của cô gái lúc nãy.
Không biết có phải tưởng tượng hay không, Giang Lưu Nhi có cảm giác hình như mới vừa rồi Cưu Lung đang nhìn hắn.
Phía bên kia, một người một thú đang đối mặt nhìn nhau.
“Ta và ngươi xưa không oán, nay không cừu, vì cớ gì lại đến quấy nhiễu nơi ở của ta?” Cưu Lung mở miệng hỏi.
Điều này cũng không lấy làm lạ. Yêu thú khi đạt đến cấp bảy, cấp tám thì trí tuệ cũng đã rất cao rồi. Một yêu thú cấp chín như Cưu Lung có thể nói chuyện được cũng là bình thường.
“Cưu Lung. Ta và ngươi đúng là không có oán cừu gì. Nhưng mà ngươi lại có đồ vật mà ta cần. Ngươi đã không chịu giao ra thì ta cũng không còn cách nào nên đành phải tự mình lấy."
Cô gái kia lạnh nhạt nói.
“Ta đã nói rất rõ đồ vật đó có tác dụng trọng yếu, không thể đưa cho ngươi. Ta khuyên ngươi hãy quay về đi.” Cưu Lung chân thành khuyên giải.
Nghe xong, cô gái kia không những không rút lui mà sắc mặt càng trở nên quyết liệt.
“Cưu Lung! Nếu ngươi đã nhất quyết không chịu cho ta… Vậy thì ta đành phải giết ngươi trước!"
Dứt lời, nàng đánh ra một đạo pháp quyết. Từ trên trời, lập tức xuất hiện hơn trăm viên lam cầu lao xuống chỗ của Cưu Lung.
Tinh Phạt!
“Ầm ầm”
Nơi Cưu Lung vừa đứng, trong thoáng chốc đã biến thành một cái hố sâu hóm. Thế nhưng ở đó lại không hề có thân ảnh của Cưu Lung.
“Chíu”
Một tia sáng bắn về phía cô gái kia với một tốc độ kinh người. Nàng không dám chần chừ, tức khắc triển khai một tấm thuẫn chắn trước người.
“Keng”
Sau tiếng va chạm, cô gái lập tức di chuyển sang chỗ khác. Nàng vội kết ấn, nhanh chóng đánh ra.
“Thiên Vũ Lưu Tinh!"
Hàng ngàn viên tiểu cầu lao đến vị trí của Cưu Lưng.
Hai mắt Cưu Lung ngưng lại. Nó biết, với số lượng những viên tiểu cầu và phạm vị bao phủ này thì không thể tránh né được mà chỉ có thể trực tiếp đối mặt. Dĩ nhiên, nó sẽ không đứng yên bất động để bị đòn.
Nó há miệng phát ra một chuỗi âm thanh kỳ dị.
“C… ư… u… u… u… u… u…”
Những viên tiểu cầu đang lao đến, khi vừa đụng phải luồng sóng âm kia thì nhanh chóng tan vỡ, sau đó biến mất.
“Âm Ba Độ!" Cô gái kia thốt lên.
Không đợi nàng công kích tiếp, một luồng kim quang rực rỡ đã đánh tới. Trước người nàng lập tức xuất hiện tấm thuẫn bài khi nãy.
“O… a… n… h”
Một tiếng ngân kéo dài. Cô gái bị đánh bay đi.
Lúc này, thần sắc nàng khá ngưng trọng. Tấm thuẫn bài đã bị rạn nứt sau đòn đánh vừa rồi của Cưu Lung. Từ không gian giới chỉ, nàng lấy ra một kiện pháp khí có hình thù kỳ lạ. Nó có màu lam, dài chưa tới một xích, ở trung tâm là một trụ nhỏ nhọn hai đầu, từ trên thân trụ có những phần kéo dài ra dính liền với những trụ nhỏ hơn ở xung quanh.
Từ đằng xa, khi chứng kiến pháp khí kỳ lạ kia, ánh mắt Giang Lưu Nhi hơi ngưng lại.
Cực phẩm linh khí!
Từ khi đến Thiên Vũ đại lục thì đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy pháp khí cấp bậc này. Cái thứ nhất mà hắn thấy chính là tòa Đăng Tiên Tháp ở Đại Nhật Cung.
Xem ra lai lịch của cô gái này không phải đơn giản. Hắn thầm nghĩ.
Cũng giống như Giang Lưu Nhi, khi trông thấy pháp khí kia của cô gái, Cưu Lung cũng lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
“Cưu Lung! Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi có chịu giao ra đồ vật kia hay không?”
“Ta đã nói rồi. Đồ vật kia có tác dụng trọng yếu, không thể giao cho ngươi." Cưu Lung nói một cách kiên quyết.
Ánh mắt cô gái lập tức trở nên âm hàn. Nàng phun ra một ngụm tinh huyết. Sau khi hấp thu tinh huyết của nàng, pháp khí kia lập tức sáng lên.
Cô gái đánh ra một đạo pháp quyết, miệng hô lớn:
“Tinh Thần Chi Nộ!"
Pháp khí kia hóa thành một đạo lam quang nhắm về Cưu Lung lao đi.
Cưu Lung không dám để nó tiếp cận, vội há miệng phung ra một luồng kim quang mãnh liệt ngăn lại. Thế nhưng khi luồng kim quang chưa kịp chạm tới thì pháp khí kia đã biến mất. Ngay sau đó, nó lại xuất hiện ở không gian xung quanh Cưu Lung, nhưng không phải một mà đến sáu cái. Không. Chính xác thì là sáu phần được tách ra từ pháp khí kia. Một trụ lớn và năm trụ nhỏ hơn, chúng phong tỏa hoàn toàn mọi lối thoát.
Trong đôi mắt màu tím của Cưu Lung xuất hiện một tia lo lắng.
Ở phía bên kia, cô gái đưa tay chỉ ra.
“Diệt!"
Tiếng nàng vừa dứt, từ sáu thanh tiểu trụ đang vây khốn Cưu Lung bắn ra trăm ngàn tia sáng. Cả một vùng không gian lập tức tràn ngập năng lượng hủy diệt.
Sau một tiếng nổ vang trời, trăm dặm xung quanh thoáng chốc bị san bằng thành bình địa.
Sáu thanh tiểu trụ kia cũng biến trở lại thành hình dáng pháp khí ban đầu bay về tay cô gái. Tuy gương mặt có chút tái nhợt do vừa rồi dùng tinh huyết và khá nhiều chân khí để điều khiển pháp khí nhưng ánh mắt nàng lại hiện lên sự vui vẻ. Cuối cùng nàng cũng sắp lấy được đồ vật kia. Chỉ cần có nó, nàng tin tưởng mình tuyệt đối sẽ đột phá được bình cảnh.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì ánh mắt nàng đã chuyển từ vui vẻ sang lo lắng. Bởi vì khí tức sinh mệnh của Cưu Lung vẫn còn.
Ngay cả “Tinh Thần Chi Nộ” cũng không thể giết được nó sao?
Như để giải đáp nghi vấn của nàng, từ trong bụi mù, một thân ảnh dần hiện rõ.
Cưu Lung nhìn cô gái kia với một đôi mắt lạnh lùng, hai chiếc sừng trên đầu nó phát ra kim quang chói lọi tạo thành một màn sáng che chở thân thể. Có lẽ lúc nãy nhờ màn sáng này mà nó mới không bị “Tinh Thần Chi Nộ” hủy diệt.
“Không thể nào! Làm sao ngươi có thể không bị chút thương tích gì…!” Cô gái thét lên.
“Nhân loại. Ta đã hết lòng khuyên nhủ mà ngươi vẫn chấp mê bất ngộ. Vậy… ta đành phải tước đi mạng sống của ngươi!"
Giọng nói của Cưu Lung bỗng trở nên uy nghiêm vô cùng, khác hẳn sự điềm đạm trước giờ. Giữa hai sừng nó dần hình thành một quả cầu năng lượng kim sắc.
Nhìn thấy quả cầu năng lượng đang dần hình thành kia, cô gái không nói hai lời lập tức hóa thành một đạo lam quang chạy trốn. Nàng không có đủ tự tin để chống lại nó…
Sau khi nàng ta đã độn quang đi xa, Cưu Lung cũng không có ý truy đuổi mà quay trở lại hang động của mình. Khi đến trước cửa hang, nó đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Lưu Nhi đang ẩn nấp.
Nguy!
Giang Lưu Nhi cực độ khẩn trương. Quả nhiên Cưu Lung đã phát hiện ra hắn. Liễm tức thuật trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết rất cao minh mà cũng không qua nổi mắt nó.
“Tiểu huynh đệ. Nếu không ngại xin hãy ra đây gặp mặt một chút."
Cưu Lung điềm đạm lên tiếng.
Giang Lưu Nhi không hề có ý định lại gần, hắn còn chưa có đủ thực lực để đối mặt với một yêu thú cấp chín như Cưu Lung. Đang định dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thì giọng của Nghiệt bất thình lình vâng lên.
“Không cần chạy. Nó không có ác ý."
Nghe thế, Giang Lưu Nhi hơi lưỡng lự. Cảm ứng của Nghiệt chắc có lẽ sẽ không sai. Hơn nữa, Cưu Lung cũng không phải loại yêu thú dã tính bình thường, có thể xem nó là một yêu thú tốt bụng. Mặc dù nghe có vẻ là lạ nhưng đích thật là như vậy.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng, Giang Lưu Nhi bỏ đi ý định chạy trốn.
Khi Giang Lưu Nhi hiện thân, Cưu Lung chằm chằm nhìn hắn rất lâu.
“Khí tức của ngươi rất kỳ lạ.” Cưu Lung đột nhiên nói với hắn.
Giang Lưu Nhi im lặng không đáp. Hắn đang muốn biết mục đích của Cưu Lung là gì.
Cũng không để hắn chờ đợi quá lâu, Cưu Lung nói với giọng điệu có chút như khẩn cầu:
“Tiểu huynh đệ. Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc."
“Ta có thể giúp gì cho tiền bối?” Tuy Cưu Lung là yêu thú nhưng bản tính rất nhân từ, Giang Lưu Nhi cũng có mấy phần thiện cảm nên không ngại kêu nó một tiếng tiền bối.
Ánh mắt Cưu Lung lộ vẻ hài lòng.
“Ta muốn nhờ ngươi bảo quản giúp một đồ vật."
Dừng một lát, giọng nó bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc:
“Nhưng ngươi phải dùng tâm ma phát thệ tuyệt đối phải bảo vệ đồ vật kia bằng mọi giá, hơn nữa không được có ý đồ xấu gì đối với nó."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 58: Cưu lung
Chương 58: Cưu lung