Chạy được một lúc, tên yêu tu chợt dừng lại. Hắn bỗng nhiên nói:
"Tiểu tử ngươi có thể hiện thân rồi."
Trên vai hắn, một tiểu yêu thú nhỏ nhắn hiện ra.
"Chi chi"
Đồng Đồng ôm viên cực phẩm linh thạch lấy lại được từ mấy tên tu sĩ vừa nãy ra khoe.
"Lần này tiểu tử ngươi làm rất tốt!"
Giang Lưu Nhi xoa đầu nó khen ngợi.
"Chi chi"
Đồng Đồng rất thích chí. Đột nhiên, nó chỉ vào bụng mình kêu "chi chi" mấy tiếng, kế đến, nó bỗng há miệng. Từ bên trong, vô số linh thạch, đan dược, pháp khí, phù lục đủ thứ ào ào tuôn ra.
Giang Lưu Nhi nhìn một núi nhỏ tài bảo trước mặt mà trợn mắt há mồm. Dĩ nhiên chúng không phải của hắn mà là do Đồng Đồng "nhân tiện" thu gom trong không gian giới chỉ của đám tu sĩ La Sát Phái khi nãy.
Tiểu tử kia còn có thần thông này?
"Chi chi chi!"
Bên kia, Đồng Đồng ra dáng tự hào kêu mấy tiếng, sau đó thì đứng chống hông cười "khặc khặc".
Đúng là tiểu nhân đắc chí!
Giang Lưu Nhi thầm cảm thán. Hắn thấy không cần mình định hướng thì tương lai của tiểu tử kia cũng sẽ trở thành một tên trộm vĩ đại. Thiên phú bẩm sinh a!
Một lát sau, Giang Lưu Nhi và Đồng Đồng tiếp tục diễn lại màn kịch với các nhóm tu sĩ khác như đã dùng với đám tu sĩ La Sát Phái kia. Mục đích thì hiển nhiên là dẫn dụ mọi người đến đối phó với hai kẻ có tu vi tương đương Chân Đan Cảnh trung kỳ bên trong hang động mà hắn cần dò xét lúc trước. Tuy màn kịch có khá nhiều sơ hở nhưng hắn tin mấy chữ "bảo tàng", "cực phẩm linh thạch" đã đủ khiến mọi người động tâm mà tìm đến.
Hai ngày sau.
Bên ngoài hang động nọ, gần như tất cả tu sĩ của nhân tộc, yêu tộc Thánh sơn và quỷ hồn ở Âm Hồn Cốc đều đã tập trung đông đủ. Có vẻ màn kịch mà Giang Lưu Nhi dàn dựng khá hiệu quả.
"Tiểu Ngọc, chẳng phải ngươi nói là tin tức bảo tàng không có người khác biết kia mà? Tại sao tất cả các thế lực đều có mặt ở đây?"
Trong nhóm tu sĩ Tinh Cung, một nam tử lên tiếng chất vấn cô gái đối diện.
"Trưởng lão, ta cũng không rõ tại sao. Rõ ràng tên yêu tu kia đã nói chưa cho ai biết cả."
"Thôi được rồi."
Tinh nữ lên tiếng:
"Xem ra tên yêu tu kia quả nhiên là có vấn đề. Bảo tàng gì đấy sợ chỉ là một cái bẫy của yêu tộc mà thôi."
"Tinh nữ, chúng ta có nên rút lui không?"
Nghĩ ngợi một chút, Tinh nữ lắc đầu:
"Đợi xem tình hình. Ta cũng đang tò mò muốn biết rốt cuộc bọn họ sẽ giở trò gì. Hơn nữa, mọi thứ đều mới chỉ là suy đoán."
Giống như Tinh Cung, các thế lực khác như La Sát Phái, Âm Dương Tông, Đà La Tự, Lam Nguyệt Cung, Đại Nhật Cung, Âm Hồn Cốc và cả yêu tộc Thánh Sơn đều có những ngờ vực đại loại như vậy. Đặc biệt là yêu tộc Thánh Sơn.
Theo thông tin từ các thế lực khác thì tin tức bảo tàng lần này là do người của yêu tộc họ truyền ra. Thế nhưng chính bản thân bọn họ lại hoàn toàn không rõ đầu đuôi thế nào. Bởi vì tin tức về bảo tàng mà họ nhận được là từ một tu sĩ nhân tộc.
Trong đội ngũ yêu tộc, một lão nhân hướng người thanh niên bên cạnh dò hỏi:
"Thánh tử, ngài cảm thấy chuyện này thế nào?"
"Việc chúng ta bị người dẫn dụ đến đây thì gần như đã chắc chắn. Còn về bảo tàng kia, thật khó mà nói. Ít nhất thì chúng ta biết là bên trong hang động đó có quái thú rất lợi hại, đúng như tin tức nhận được."
"Thánh tử nói không sai. Hôm qua ta cùng với mọi người vào trong đã chạm trán với bọn nó. Tu vi của hai quái thú kia, theo ta đoán hẳn là cấp bậc Chân Đan Cảnh sơ kỳ."
Xếp chiếc quạt trên tay lại, Thánh tử lẩm bẩm:
"Lần này e là phải liên thủ với bọn tu sĩ nhân tộc rồi."
...
Chỗ nhóm người Đại Nhật Cung.
Phong Ngọc Thường hướng Bạch Thiên Thù hỏi:
"Bắc viện chủ, thời gian vừa qua các ngươi có gặp phải mai phục của yêu tộc không?"
Bạch Thiên Thù gật đầu, hỏi lại:
"Không lẽ các ngươi cũng...?"
"Không sai. Lưu trưởng lão là do bọn chúng giết chết."
"Thật đáng giận!"
...
Qua thêm một lúc lâu, Thánh tử bỗng bước ra, tiến lại gần khu vực của tu sĩ nhân tộc, cất lời:
"Các vị, theo chúng ta thăm dò được thì bên trong hang động kia có hai con quái thú rất lợi hại canh giữ. Tu vi của bọn nó sợ là đã đạt đến cấp bậc Chân Đan Cảnh sơ kỳ rồi. Ta nghĩ có vài người trong các vị đã chứng kiến qua."
Hắn nói tiếp:
"Tin tức bảo tàng mà chúng ta nhận được rất có thể là giả, thậm chí là một cái bẫy."
"Hừ!"
Bạch Thiên Thù chen ngang vào:
"Nếu như là bẫy rập thì đến chín phần người sắp đặt là yêu tộc các ngươi! Dẫu sao thì chuyện giết người đoạt bảo các ngươi làm cũng đâu ít!"
Dời tầm mắt sang Bạch Thiên Thù, Thánh tử bình tĩnh đáp lại:
"Ta thừa nhận chúng ta có giết người đoạt bảo. Nhưng mà... Các vị cho ta hỏi một câu: Giết người đoạt bảo có phải chỉ mỗi mình yêu tộc chúng ta làm?"
Mọi người trầm mặc, nhất là người của Âm Dương Tông và La Sát Phái. Trắng ra mà nói, nếu có cơ hội thì không ít kẻ sẽ sẵn sàng làm chuyện giết người đoạt bảo chứ không riêng gì yêu tộc. Dù sao thì đó là một biện pháp "tìm kiếm" bảo vật nhanh nhất.
Thánh tử tiếp tục:
"Tạm thời chúng ta không cần phải xét xem ai đúng ai sai trong vấn đề này. Ta nghĩ việc quan trọng bây giờ là dò xét hư thực của bảo tàng trong hang động kia... Ta thay mặt cho yêu tộc Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc đề nghị hợp tác với nhân tộc, các vị cảm thấy thế nào?"
Hợp tác?
Các tông phái nhân tộc cùng nhau tiến hành trao đổi vấn đề này. Sau một hồi thương nghị, Tinh nữ đại diện mọi người nói:
"Chúng ta có thể hợp tác, nhưng trước đó tiểu nữ muốn biết sau khi giết được quái thú kia thì bảo tàng sẽ phân chia như thế nào?"
Lời của Tinh nữ cũng là tiếng lòng của tất cả những người có mặt ở đây. Bảo tàng dù sao chỉ có một, trong khi người tham gia tranh đoạt thì lại quá nhiều.
Như đã tính trước, Thánh tử đáp gọn:
"Bằng thực lực đoạt lấy."
Đáp án này không khiến mọi người bất ngờ. Đó là biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất.
Nhận được những cái gật đầu của các tông phái khác, Tinh nữ hướng Thánh tử đáp lại:
"Được. Chúng ta đồng ý hợp tác."
Khi Tinh nữ vừa mới nói xong thì bỗng nhiên những tiếng nổ chẳng biết từ đâu vang lên:
"Oành!"
"Oành!"
Tiếp đến là hai vệt sáng một trước một sau đang hướng nơi này lao tới. Cuối cùng hai vệt sáng kia lần lượt dừng lại, hai bóng người hiện ra. Người thứ nhất là một hòa thượng với bộ dáng nghèo nàn: áo cũ, giày cỏ, thiền trượng nơi tay, đó là Bất Dịch hòa thượng của Đà La Tự. Người thứ hai là một thanh niên mặc bộ đồ màu đen, tay cầm ngân đao, gương mặt lạnh lùng. Nhìn vào hắn khiến người ta có cảm tưởng như nhìn một khối băng vạn năm vậy.
Hắn chính là Đao vương Lãnh Hàn Bích, cùng với Kiếm vương Thái Trác Linh được mọi người ca ngợi là "thiên tài trong thiên tài", "vương giả trong vương giả".
Lãnh Hàn Bích nhìn chằm chằm Bất Dịch hòa thượng, lạnh lùng cất tiếng:
"Trả Âm Thiền Quả cho ta."
"Thí chủ, người cũng không thể vô lý như vậy. Âm Thiền Quả là do bần tăng tìm thấy trước kia mà."
"Nếu ngươi không muốn trả lại cũng được. Chỉ cần ngươi có thể thắng được thanh đao trên tay ta thì ta sẽ tặng Âm Thiền Quả cho ngươi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 167: Tề tụ đông đủ
Chương 167: Tề tụ đông đủ