Trông thấy cặp huyết nhãn kia, Tinh nữ lập tức hạ lệnh cho tu sĩ Tinh Cung:
"Tất cả rời khỏi đây ngay!"
Gần như cùng lúc, các thế lực khác cũng đưa ra mệnh lệnh tương tự.
"Khặc khặc khặc... Khặc khặc..."
Giang Lưu Nhi phát ra những tiếng cười ghê rợn. Hắn cầm thanh quái kiếm trong tay, đuổi theo.
Không ai để ý từ trong đống đổ nát, tại hồ nước đen, hơi nước bốc lên tạo thành hắc vụ đang nhamh chóng lan rộng ra với tốc độ cực nhanh.
Lại nói đến đám tu sĩ, mặc dù đã thi triển tốc độ độn quang hết mức có thể nhưng vẫn có không ít người đã bỏ mạng.
"Không! Không!..."
"Khặc khặc khặc..."
Giang Lưu Nhi như điên như dại, đuổi tới người nào thì giết chết người đó. Trông bộ dáng hắn hiện giờ hệt như một ác quỷ.
"Đừng giết ta! Van xin tiền bối đừng giết ta!"
Một nữ trưởng lão Tinh Cung bị Giang Lưu Nhi giẫm dưới chân, thảm thiết van cầu.
Thứ đáp lại nàng là những tiếng cười ghê rợn của ác quỷ:
"Khặc khặc khăc... Khặc khặc..."
Cười xong, hắn tiếp tục đuổi theo đám người phía trước, bỏ lại một thi thể với chiếc đầu bị giẫm nát phía sau.
Hắn cứ đuổi như thế, cứ giết như thế. Từng người, từng người một. Giết một người, hắn cười một lần. Giết hai người, hắn cười hai lần. Giết ba người hắn cười ba lần. Càng giết thì hắn càng cười. Càng cười thì hắn lại càng giết.
Nghe những tiếng cười truyền tới từ phía sau, trong đám tu sĩ, thần sắc người nào người nấy đều kinh hãi, thậm chí mặt nhiều kẻ còn tái mét không còn giọt máu. Kể cả mấy người Tinh nữ, Lãnh Hàn Bích, Thái Trác Linh, tuy không đến nỗi sợ hãi tới mức đó nhưng quả thật cũng rất tồi tệ. Tình cảnh của bọn họ bây giờ có thể được hình dung trong ba chữ:
Chạy trối chết!
Và thứ mà bọn họ trốn chạy không phải người mà là một ác quỷ.
Cuối cùng, sau một phen kinh hồn bạt vía, đám tu sĩ cũng chạy ra khỏi U Minh Chi Địa.
Trên bờ vực, mắt thấy liên tiếp những tu sĩ vội vã bay lên, mấy đại nhân vật biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Vừa thấy thân ảnh đám người Bạch Thiên Thù xuất hiện, lão Phong Tử lập tức hỏi dồn:
"Thiên Thù, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ai nấy cũng đều kinh hãi như vậy? Còn nữa, Niệm Từ đâu? Vừa rồi ta có nghe thấy tiếng của hắn truyền ra. Có phải hắn đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Nói đi! Ngươi im lặng như vậy là thế nào?"
"Thưa trưởng lão, Niệm Từ đã nhập ma, chúng ta chính là bị hắn đuổi giết nên mới chạy ra khỏi U Minh Chi Địa."
Kẻ vừa lên tiếng là Phong Tiếu Thiên.
"Ăn nói hàm hồ! Niệm Từ làm sao có thể đuổi giết các ngươi được?"
"Trưởng lão."
Phong Ngọc Thường mở miệng:
"Đúng như những lời Tiếu Thiên nói, Niệm Từ quả thật đã nhập ma rồi."
Dù rằng nàng đã xác nhận như vậy nhưng trong lòng lão Phong Tử vẫn còn ngờ vực. Ông liếc qua Bạch Ngọc Kinh với ánh mắt dò xét, đến khi nhận được cái gật đầu của nàng thì ông mới hoàn toàn tin.
Tương tự Đại Nhật Cung bên này, mấy đại nhân vật của các thế lực khác, từ Tinh Cung, La Sát Phái, Âm Dương Tông, Lam Nguyệt Cung, Đà La Tự... của nhân tộc cho tới người của yêu tộc Thánh Sơn, quỷ hồn Âm Hồn Cốc, tất cả đều nhận được cùng một tin tức từ người của mình.
"Khặc khặc... Khặc khặc khặc khặc..."
Và chẳng để họ phải chờ đợi quá lâu, kẻ ra tay tàn sát tu sĩ các thế lực đã xuất hiện.
Đúng với câu "Trăm nghe không bằng một thấy", qua lời kể thì thấy không quá mức to tát, chỉ đến lúc này, khi tận mắt chứng kiến thì mấy đại nhân vật mới hiểu được tại sao những người vừa thoát ra khỏi U Minh Chi Địa lại có thần sắc hoảng hốt đến vậy. Bởi vì hiện giờ, ngay cả chính bản thân họ cũng đang vô cùng e ngại kẻ mới xuất hiện kia.
Hình dáng hắn gần như đã thoát ra khỏi cái gọi là "Người". So với Quỷ hồn thì ma khí toát ra trên người hắn còn nồng đậm hơn gấp ngàn lần. Ngay đến người đứng đầu Âm Hồn Cốc là Quỷ chủ cũng phải âm thầm kinh hãi với lượng ma khí kia.
"Các vị, hãy cùng lão nạp liên thủ trấn áp tên ma nhân này để ngăn ngừa hậu họa!"
Minh Trí đại sư là người đầu tiên lên tiếng đề nghị. Và lời của ông ngay lập tức nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
"Để bổn hậu xem thử ngươi có thật sự đáng sợ như vẻ bề ngoài không?"
Lời vừa dứt, trên tay Tinh hậu lập tức xuất hiện một kiện pháp khí có hình thù kỳ lạ. Nó có màu lam, dài chưa tới một xích, ở trung tâm là một trụ nhỏ nhọn hai đầu, từ trên thân trụ có những phần kéo dài ra dính liền với năm trụ nhỏ hơn ở xung quanh.
Lam Tinh!
Không ít người nhận ra lai lịch của kiện pháp khí kia. Nó chính là bảo vật trấn môn, đồng thời cũng là tín vật của cung chủ Tinh Cung.
Tinh hậu nâng Lam Tinh lên, tay nhanh chóng kết quyết đánh ra.
Hàng ngàn đạo lam quang lao thẳng về phía Giang Lưu Nhi.
Cũng chẳng thấy hắn có chút e ngại nào, chỉ phất tay một cái, ngàn đạo lam quang nọ tức khắc tan biến.
"Khặc khặc... Đến đây... đi... Khặc khặc..."
"Các vị, cùng liên thủ!"
Minh Trí đại sư bay lên, ngón trỏ tay phải chỉ xuống dưới, hô lớn:
"Kim Thân La Hán - Nhất Chỉ Trấn Ma!"
Một luồng kim quang chói mắt nhằm Giang Lưu Nhi mà tới.
Giang Lưu Nhi vung kiếm.
Một kiếm ảnh màu lam hiện ra, chém thẳng lên trên.
Thanh Hà Kiếm Quyết, đệ tam kiếm - Kiếm Nghênh Thiên Hạ!
Nhân cơ hội này, Tông chủ Cổ Liệt tiếp cận Giang Lưu Nhi rồi đánh ra hai quả hắc cầu. Gần như cùng lúc, chưởng môn La Sát Phái là Thái Ân cũng từ phía sau Giang Lưu Nhi cầm kiếm đâm tới.
Gianh Lưu Nhi há có thể để bọn họ như nguyện, hắn phản ứng cực nhanh, cả thân người bỗng nhiên biến mất.
Không! Không phải biến mất mà là do tốc độ của hắn quá nhanh nên không thể nhìn thấy được. Chỉ chớp mắt, hắn đã chuyển từ thế bị động sang chủ động tấn công mà mục tiêu là... Cổ Liệt!
Thanh Hà Kiếm Quyết - đệ tứ kiếm - Kiếm Ảnh Lưu Tinh!
Vẻ mặt đầy kinh hãi, Cổ Liệt tức thì thi triển tốc độ cực hạn của mình hòng né tránh. Cuối cùng, hắn đã thoát được đường kiếm tử thần nọ. Mặc dù vậy thì vai trái của hắn cũng bị đâm xuyên, cả cánh tay gần như sắp đứt lìa.
Hắn vừa giận vừa sợ, nhìn phía yêu tộc Thánh Sơn và Âm Hồn Cốc, hét to:
"Các ngươi còn muốn đứng nhìn tới khi nào? Nếu để ma đầu này tiếp tục lớn mạnh thì chịu thiệt không phải chỉ mỗi mình nhân tộc chúng ta! Các ngươi còn không ra tay thì Âm Dương Tông chúng ta sẽ rút khỏi đây!"
"Đúng vậy! Nếu các ngươi còn tính làm ngư ông đắc lợi thì Lam Nguyệt Cung ta cũng sẽ không quản chuyện này nữa!"
Lãnh cung chủ góp thêm vào.
Trước thái độ quyết liệt của họ, Thánh chủ và Quỷ chủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt xuất thủ.
Nếu để cho ma nhân này chạy mất thì hậu quả thế nào thật khó mà nói trước được. Bọn họ không muốn Thiên Vũ đại lục xuất hiện một kẻ đáng sợ thêm nữa.
Cuộc chiến bây giờ đã ở mức đỉnh tiêm của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục này rồi. Đó là cuộc đại chiến giữa mấy đại nhân vật ba thế lực nhân, yêu, quỷ và Giang Lưu Nhi - kẻ được gọi là ma đầu.
Những người còn lại, phàm là có tu vi dưới Chân Đan Cảnh đều thoái lui khỏi đó. Thế nhưng đại đa số đều không rút đi hoàn toàn mà nán lại ở một khoảng cách đủ gọi là "an toàn" để xem cuộc đại chiến đỉnh tiêm ấy. Trong số đó có ba người Lâm Thải Tuyết.
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 170: Nhân, yêu, quỷ - ma
Chương 170: Nhân, yêu, quỷ - ma