Mở đèn trong mật thất lên, thiếu nữ vẫn nằm trên giường như cũ, chỉ là sắc mặt càng tái nhợt, trừ mặt ra, cổ, còn có cổ tay, những chỗ có khả năng nhìn thấy, kể cả cặp môi căng tròn cũng mất huyết sắc, cả thân thể mềm mại lại run rấy, hàm răng đụng vào nhau lách cách, tựa hồ bị nhiễm lạnh, mặc dù trên người nàng đã phủ mấy tấm da thú dày ở trên giường.
Cổ Diêu càng hoảng sợ, sờ trán thiếu nữ một cái, nhưng lại như chạm phải bò cạp mà nhanh chóng rút tay về.
Tựa như đụng phải hàn băng, trong nháy mắt đã làm tay hắn tê dại, bên ngoài có kết một tầng sương trắng.
Nếu phản ứng chậm mà nói, cái tay này chỉ sợ đã đóng băng rồi.
Có thể tưởng tượng, thiếu nữ đang chịu đựng sự thống khổ lạnh giá lợi hại như thế nào.
Đối với dị trạng của nàng, Cổ Diêu quả thật lực bất tòng tâm, chỉ có thể đem hai cái thảm lông trên sàn của mật thấy đắp lên người nàng, nhưng thiếu nữ vẫn run rấy không ngừng.
Tình huống như vậy vẫn tiếp tục đến nửa đêm, sắc mặt thiếu nữ không tái nhợt thêm được, nhưng lại biến thành màu tro tàn, hô hấp cũng mỏng manh dần, lông mi dài rung động, trong phòng tắm nhìn thấy thì kinh diễm, lúc nàng lại thấy có vẻ khổ sở đáng thương.
Cổ Diêu thấy thế trong lòng biết không ổn, hắn từng thấy quá không ít cô nhi chết vì gió rét, bọn họ trước khi chết đều có bộ dạng như vậy, đó là dấu hiện tính mạng đã tiêu hao hầu như không còn.
Xem ra nàng không còn chống trụ nổi nữa.
Nhìn khuôn mặt tinh sảo như tranh của thiếu nữ, Cô Diêu thầm kêu đáng tiếc, một vị tiểu mỹ nữ, sẽ lại như hoa tàn trong cuộc đời mà rơi xuống.
Lúc này cổ ngọc của thiếu nữ lại nổi lên hồng mang nhàn nhạt, Cổ Diêu kìa quái tới gần nhìn thì thậy một cái mặt dây đeo hình thập tự (dấu cộng) huyết sắc.
Hồng mang trên dây đeo càng lúc càng đậm, cuối cùng đem cả người thiếu nữ bao lại.
Tựa như nó có sinh mạng, hướng thân thể mềm mại của thiếu nữ mà thấm vào, như nước đổ bể, nhanh chóng bị hấp thu mất.
Khuôn mặt như tro tàn của thiếu nữ, lại có một tia huyết sắc.
Không chỉ như thế, rất nhanh, mặt nàng ngày càng ửng đỏ, sáng lên giống như bị lửa nóng đốt cháy, cơ hồ muốn bắn máu ra.
Một trận sóng nhiệt bức tới, Cổ Diêu không tự chủ được lui lại vài bước.
Sóng nhiệt cuồn cuộn không ngừng, thiếu nữ đột nhiên đem chăn đắp trên người quăng xuống đất, thì thào nói sảng “Nóng, nóng quá!”
So với lúc trước hoàn toàn trái ngược, kể cả khuôn mặt, da thịt toàn thân nàng đều biến thành một màu đỏ như hoa hồng.
Nguyên bổn là khí trời lạnh giá, nhưng mật thất lại như một lò lửa khốc liệt, mồ hôi trên trán của Cổ Diêu cũng không thể rơi xuống, chỉ có thể đóng lại trên trán.
“Ba!”
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, dây đeo trên cổ của thiếu nữ bắn ra.
Đợi đến hơn mười chung đồng hồ (chắc khoảng 10’), nhiệt khí trong mật thất mới dần dần rút đi.
Cổ Diêu đến gần bên giường, chỉ thấy thiếu nữ vẫn chìm trong giấc ngủ, sắc mặt của nàng đã khôi phục vẻ hồng nhuận, hô hấp bình thường.
Cái dây đeo kia không biết là vậy gì, không ngờ lại thần kỳ như thế.
“Uy, nàng không sao chứ?”
Cổ Diêu cố lay tỉnh nàng, bất quá khi tay chạm đến bả vai thiếu nữ, áo lụa màu lục trên người nàng đã biến thành tro bụi.
Không sai, là tro bụi!
“Ách!?”
Cổ Diêu trơ mắt nhìn cả kiện y phục biến thành tro bụi bay đi.
Chuyện gì xảy ra?
Hẳn là cái dây đeo nhỏ kia làm ra.
Cổ Diêu phát hiện một vấn đề chết người, không những áo ngoài, cả áo lót, nội khố của nàng cũng không may mắn để thoát khỏi biến thành tro bụi.
Như thế, thiếu nữ toàn thân không có tất vãi, hoàn toàn xích lõa.
Cổ Diêu không phải là chưa thấy qua nữ nhân lỏa thể, hắn bình thường hàng ngày đều đến Thiên Hương Lâu nhìn lén.
Vấn đề là khi hắn nhìn kỷ nữ duyên dáng kia đều từ xa xa mà nhìn, không giống với thiếu nữ quốc sắc thiên hương trước mặt, quan sát ở khoảng cách gần như thế.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ như một tòa bạch ngọc, vừa nhìn đã biết là nhà phú quý, không có một chút tỳ vết nào, thêm thì lại dư, bớt thì lại thiếu.
Dưới cái cổ như thiên nga, là hai bờ cao dụ người, mặc dù so với kỷ nữ kia thì nhỏ hơn nhiều, bất quả lại có mùi vị thanh xuân. Trên ngọc nhũ có hai cái tiểu anh đào ngạo nghễ, hãnh diện đứng thẳng,cức kì tươi đỏ, làm ngươi ta nhịn không được muốn nhấm nháp một phen.
Cổ Diêu giống như đang bị mê hoặc vươn tay ra, run rẩy vuốt ve bộ ngực sữa của thiếu nữ.
Cảm giác mềm mại mịn màng trong tay, đó là một loại cảm giác Cổ Diêu chưa từng nếm qua.
Hưng phán, lo lắng, thư sướng, sợ hãi, bất an..đủ loại tâm tình bình thường trong ngày liên tiếp nổi lên, dung hòa vào nhau, đồng thời tạo thành một loại gọi là “Kích Thích”.
Cổ Diêu biết rõ tại sao mình vô pháp chống lại hấp lực của việc trộm cắp, giống như trúng tà ở đó, không cách nào từ bỏ, bởi vì hắn thích loại cảm giác vui sướng cùng kích thích này.
Lúc này chính mình có phải là đang trộm không?
Thâu hương trộm ngọc!!
Đột phá khoái cảm cấm kỵ, làm cho Cổ Diêu không thể ngừng, hắn tham lam vuốt ve trên bộ ngực của thiếu nữ, thỉnh thoảng lại nắn bóp hai tiểu anh đào đã cứng lên kia.
Tay hắn theo một lộ tuyết mỹ diệu hạ xuống, đáp xuống eo thon của thiếu nữ.
Cái eo của nàng nhỏ kinh người, song lại mười phần đàn hồi. Tiểu phúc phẳng lì không có một chút thịt dư, lỗ rốn nhỏ nhìn qua rất gợi cảm.
Một trận cảm giác SA(@đi hỏi bọn trung quốc, pó tay) theo lòng bàn tay truyền tới, Cổ Diêu phát hiện tay mình đã phủ lên vài công cỏ nhỏ, thưa thưa thớt thớt, dĩ nhiên cùng màu olive giống mái tóc của nàng.
Cặp đùi mượt mà kẹp chặt lại, đem hoa viên thần thánh bí mật nhất của thiếu nữ dấu đi.
Hô hấp của Cổ Diêu cũng nặng nhọc hơn, hắn không phải là thiếu niên hoàn toàn không hiểu sự,đối với chuyện nam nữ cũng đã biết quá nữa.
Người đến gia đoạn này, đối với sự thần bí của người khác rất tò mò.
Tay Cổ Diêu không tự chủ được lại mò xuống dưới, hắn rất muốn mở hai cái đùi đẹp ra để nghiên cứu đến cùng.
“Ân ~~~”
Thiếu nữ đột nhiên phát ra một tiếng thì thầm.
Cổ Diêu như thỏ giựt bắn lên, cũng may thiếu nữ chưa tỉnh lại, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi lại im lặng.
Ý thức được rồi mới làm chuyện gì, mồ hôi lạnh của Cổ Diêu cuồn cuộn chảy ra.
Nếu như nàng biết chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ giết mình!
Thân thể của thiếu nữ vẫn còn lực hấp dẫn cực cao như trước, Cổ Diêu không dám nhìn nữa, từ trên mấy đất lấy hai tấm da thú phủ lên người nàng, cũng không dám quay đầu lại mà rời khỏi mật thất.
Trở lại phòng, Cô Diêu vẫn không cách nào nhập vào mộng như cũ, trong đầu tràn ngập thân thể xích lỏa tuyệt mỹ của thiếu nữ kia.
Ngửi hai tay một cái, vẫn còn mùi u hương ẩn ước, Cổ Diêu có chút muốn say.
Hắc y nhân cũng không có trở lại.
Như vậy đến lúc gần sáng mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng hắn lại gặp thiếu nữ, vẫn không có tấc vãi nào như cũ, ngoắc ngoắc ngón tay, cười rồi mị hoặc, rất dâm đãng.
Hạ thân Cổ Diêu chưa từng có loại khoái cảm này, tựa hồ cái vật kia muốn xông phá ra, rất khó chịu, cũng rất thư sướng.
Đúng lúc này, khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ đột nhiên thay đổi, trở thành hung thần ác sát, đoản kiếm trong tay đặt lên trên cổ hắn.
Cảm giác lạnh như băng thấu da thịt, Cổ Diêu mở mắt, hoảng sợ phát hiện việc trong mộng đã trở thành sự thật.
Thiếu nữ chính là đang trợn mắt đứng bên giường, trong mắt có ngọn lửa tựa hồ muốn giết người.
“Tên tiểu sắc lang, ngươi tối hôm qua đã làm gì?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 1 - Chương 7: Thâu hương thiết ngọc
Quyển 1 - Chương 7: Thâu hương thiết ngọc