Xe ngựa của Hàn đại hộ đứng ngay trước cửa khách sạn, tuy bảo là xe ngựa nhưng thật ra mấy con kéo xe nhìn giống như thằn lằn hơn, mỗi con tầm 7 8 thước, có 4 chân.Trên lưng mấy chúng là những sương phòng, ngồi đó có thể tránh gió thổi mưa rơi, nếu mà mệt quá thì nằm nghỉ chút cũng được.
Lôi Mông huýt gió một cái, bốn con thằn lằn giãy nhẹ một cái trường về đó y hệt mấy con rắn.
Cổ Diêu đứng gần đó thấy mấy cái răng như cọc nhọn trong miệng chúng cùng với cái đuôi dài phủ kín vây mà giáo đâm ko thủng nổi, mới biết cái bọn tích dịch này ko đơn giản, nếu dùng chúng công kích, phỏng chừng thật là kinh khủng. Nếu nói chúng là cá sấu <@ngạc ngư> phỏng chừng là chính xác hơn.
“Sa xỉ ngạc, xem ra hành trình lần này thật là thư thái.” Thiếu nữ reo lên.
Lôi Mông chú ý thiếu nữ, cười cười:”Tiểu cô nương, thật là có mắt nha.”
Thiếu nữ ngọt ngào:”Tại vì nhà ta cũng có sủng vật như thế.”
Lôi Mông kinh ngạc nói:”Vậy nhà cô chắc là rất có tiền.”
Sa xỉ ngạc ngoại trừ làm kỵ mã hay vận chuyển nó cũng có thể như chó săn vậy, khứu giác khá là linh mẫn. Chỉ là sa sa xỉ ngạc là loài ma thú hung bạo, dã tính rất khó trừ, muốn khống chế bọn chúng mà ko có tuần thú sư là ko thể, nói ko chừng cũng có thể bọn chúng sẽ tấn công người. Mà muốn mời tuần thú sư có bản lãnh, tiền hoa tiêu ko thể là nhỏ cho nên Lôi Mông mới nói như thế.
“À ừ, coi như là vậy.”Thiếu nữ nhàn nhạt nói.
Lập tức tất cả mọi người đều lên lưng sa xỉ ngạc, hộ viện có lực chiến đấu phân chia ra thành trước sau, Hàn đại hộ, nha hoàn trù tử, quản gia, hay là mấy người ko thể tự bảo vệ thì ngồi ở giữ, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hàn Đan, thiếu nữ và Cổ Diêu cùng ngồi chung với nàng.
Dương Phong đứng trước đội ngũ, kỵ sĩ đều có tọa kỵ riêng của mình, ma sủng của Dương Phong là một đầu báo tử, khác với báo tử kim mao bình thường, toàn thân nó đều là trắng như tuyết ko có một sợi lông tạp, ngay cả con ngươi cũng là màu trắng như một khỏa băng tinh.
Ba vị dong binh còn lại phân biệt ngồi trên ba con sa xỉ ngạc, đề phòng bất trắc.
Nhưng tất nhiên cái tên đầu gấu Nặc Địch Lạp ko thể ngồi trên sa xỉ ngạc, nếu ko với cái thân hình của nó, không chừng sẽ đem sa xỉ ngạc đè cho chết tươi, tất nhiên là phải đi bộ từ từ theo đội ngũ. Nguyên cả ngày hôm qua bị nhốt trong khách sạn cho nên Nặc Địch Lạp cứ như là giải phóng, hoạt động ko ngừng, chạy đông chạy tây, phỏng chừng như làm náo loạn cả Thập Lý Trấn, phỏng chừng là trấn này ko ai mà ko nghe thấy.
Đoàn người liền lập tức làm cho dân chúng ở Thập Lý Trấn chú ý, nhưng dĩ nhiên là chỉ dám đứng từ xa mà xem thôi, ai mà dại lại gần những con sa xỉ ngạc chứ, lại có thêm cả tên đầu gấu Nặc Địch Lạp <@song đầu đại hùng, dịch thế nghe vui vui>
Bây giờ Cổ diêu đã hiểu câu hành trình thoải mái rồi, sau khi rời khỏi khách sạn sa xỉ ngạc đã bắt đầu gia tốc. Bọn chúng nhìn thì có vẻ kềnh kàng, nhưng lại nhanh nhẹn phi thường, tốc độ cực nhanh, nhìn qua cữa sổ Cổ Diêu thấy có mấy vị võ giả cưỡi ngựa bị vượt mặt nhanh chóng.
Nhưng dù nhanh vậy trên sa xỉ ngạc lại cực kỳ vững vàng, trên chổ của Cổ Diêu có đặt một cái bàn nhỏ, trên có một chiếc chén chứa nước trái cây, mà nó chưa bị tròng trành bao giờ.
Tên đầu gấu Nặc Địch Tạp kia cũng chạy nhanh như gió, dốc sức chạy theo ko có chút chậm lại.
Rất nhanh cả đội ngũ đã tới chân núi Ma Nghệ.
Vào núi thì ưu thế của sa xỉ ngạc càng thể hiện rõ ràng, loại động vật đối với cỏ cây bụi gai mà chúng vượt qua thật là chẳng có chút khó khăn chút nào. Tên đầu gấu Nặc Địch Tạp tay chân có chút vụng về dù có gặp địa phương hơi bất ngờ nhưng mà nó cũng di chuyển ko ngừng, thấy vậy Cổ Diêu âm thầm la hoảng, những kẻ này thật là ko đơn giản.
Rất nhanh đã tới gần đỉnh cao của núi Ma Nghệ nhìn lại cũng chỉ thấy thập lý trấn là điểm nhỏ. Sắp phải rời đi cuộc sống lâu dài ở tiểu trấn, trong lòng Cổ Diêu dâng lên một trận xúc cảm. Đi, còn có thể về sao? Hay về rồi nó lại bị chiến hỏa san bằng.
Sa xỉ ngạc lại chạy đi nhưng trong mắt của Cổ diêu cũng ko còn thấy gì nữa chỉ còn lại nổi đau và tự vị buồn man mác của kẻ sắp rời nhà, chả trách sao Hàn đại hộ muốn bỏ qua Vọng Xuân Đô phồn hoa mà trở về Sa Chi Thành, ko ai có thể quên được quê hương của mình.
Mặc dù Cổ diêu ko phải sinh tại thập lý trấn nhưng hắn đã sớm đem nó làm quê nhà của mình. Còn nơi mà hắn sinh ra, bởi vì từ nhỏ đã bỏ đi, càng thập phần mơ hồ.
Ngược với tâm tình u buồn của Cổ Diêu thì Hàn Đan lại vui vẻ vô cùng:”Cổ diêu ca ca ko ngờ mấy người cũng đi chung, vậy là muội ko sợ buồn rồi.”
Nhín thấy nàng ngây thơ vô cùng, tâm tình của Cổ Diêu chuyển biến tốt hơn một chút.
Hàn Đan hưng phấn hỏi:”Cổ Diêu ca ca ơi, muội là lần đầu đi xa nhà, gặp rất nhiều chuyện thú vị, à mà Cổ Diêu ca ca có phải ca ca cũng là lần đầu xuất môn ko.”
Cổ Diêu suy nghĩ một chút rồi nói:”Cũng có thể xem như là lần đầu tiên đi nhưng hình như ta có tới Xích Viêm thành rồi.”
Hàn Đan lộ vẽ mặt cực kỳ hâm mộ:”Thật là tốt, muội cả ngày phải ở nhà buồn muốn chết.”
Cổ Diêu cười khổ ko nói, hắn ko thể nào quên các ngày lưu lãng đó, thật là ko có chút hảo vị nào. Cơ nguy bệnh tật, ôn dịch, mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ chính mình sẽ thành một cô nhi chết đói.
Hàn Đan là thiếu nữ xuất thân phú quý nàng làm sao có thể hiểu cái khổ của kẻ nghèo, nàng lại chuyển sang thiếu nữ đang nhắm mắt tĩnh tọa cạnh Cổ Diêu.
“Đại tỷ tỷ, người sao vậy.”
Thiếu nữ mở to đôi mắt đẹp, đảo con ngươi cười dài nói:”Ta cũng thế thôi à, cũng là lần đầu tiên lén đi ra khỏi nhà, bên ngoài thật là kinh khủng, khắp nơi đều là người giết người làm cho ta sợ hãi vô cùng, vẫn là ở nhà tốt nhất.”
Lúc nói chuyện bộ ngực nàng còn phập phồng như đang sợ hãi.
Nói láo có đẳng cấp! Cổ diêu thầm mắng trong lòng.
Cái gan của cô lớn thế nào, Tiêu ma nữ mà biết sợ hãi sao, thật là heo biết leo cây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 2 - Chương 1: Phiến tử
Quyển 2 - Chương 1: Phiến tử