DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 3 - Chương 6: Đạo tặc cũng rất thú vị

Dù có nói ra sao thì việc làm đạo tặc cũng không phải tâm nguyện của Cổ Diêu nên ít nhất trong lòng hắn giờ có chút hụt hẫng cứ như là có con ruồi không có đầu đang bay loạn trong óc hắn vậy

Ăn cơm trưa xong ba người lại lên đường.

Philip cũng chỉ là đi ngang qua Thác Việt trấn này mà thôi không có ý thường trú nên hắn tiếp tục đi về phía tây.

Độc dược Cửu Chuyển Phệ Hồn Đan đã giải Cổ Diêu cũng không có ý tìm Diệp Lâm cả hai chỉ là bình thủy thương phùng mà thô mà ma nữ kia còn có biết bao nhiêu là trò quái ác, ít đến gần thì hay hơn.

Philip mua một chiếc xe ngựa trên dường đi hắn nói rất nhiều chuyện về Tiêu Dao Môn kể cả lịch sử của tổ sư, các ám hiệu liên lạc, tuy chỉ là qua loa đại khái nhưng cũng phải đến tối, lúc xong thì cũng đã tới thành thị.

Mại Nhĩ Tư là một thành thị mở, không có binh lính chặn hỏi ở cửa thành xe ngựa cứ thế mà thong dong tiến vào trong thành.

Mại Nhĩ Tư cũng chỉ là một thành thị nhỏ của Tạp Địch đại lục nhưng mà nếu so với Xích Viêm thành đang bị hỏa chiến bao vây thì phồn hoa hơn nhiều, mật độ cư dân cũng gắp đôi.

Xích Viêm thành chủ chỉ biết suốt ngày lao tâm khổ trí tìm cách đối phó với tử địch Hàn Băng thành chủ không lo việc kiến thiết thành còn nhân dân khổ cực cũng không qua tâm cho nên dân cư của Xichh Viêm và Hàn Băng hai thành cứ chạy ra địa phương ngoài, một bộ phận là đến Mại Nhĩ Tư thành này, Cổ Diêu ngẫu nhiên có thể nghe được khẩu âm đồng hương, có cảm giác thân thiết.

Philip tìm tòa khách sạn mang tên Hảo Vận Khí, đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất, người tới đây đều là người thành đạt, thiếu gia tiểu thư, cùng với các vị vũ giả có cân lượng.

Vừa mới đặt chân vào khách sạn thì đã có nữ phục vụ đi đến nghênh tiếp:”Khách nhân tôn quí ngài muôn dùng cơm hay nghỉ chân lại.”

Nữ phụ vụ ngôn từ hữu lễ, mặt luôn mỉm cười hiển nhiên là qua huấn luyện kỹ càng, thanh âm nhẹ nhàng khiến người ta dễ động xuân tâm, quả nhiên là nơi sinh hoạt của những kẻ thượng tầng, chỉ là kẻ phục vụ nếu đem so với tiểu nhị Cổ Diêu ngày xưa, hắn còn kém người ta nhiều lắm.

“Dùng bữa trước sau đó ở lại.” Lúc trả lời Philip còn ném một kim tệ cho nàng.

“Tốt quá chúng ta ở tầng năm còn một phòng, cửa sổ rất trang nhã, không khí tươi mát, còn có thể tham quan phong cảnh bên ngoài.” Khách nhân của Hảo Vận Khí đều là ngưòi có tiền ra tay ban thưởng không ít nhưng mà loại dám xài sang như lão Philip này thì rất ít, nữ phục vụ tâm tình vô cùng vui vẻ nói chuyện càng thêm chu đáo.

Philip gật đầu:”Như vậy tùy cô an bày.”

“Khách nhân, mời các ngài!” Nữ phục vụ mang ba người lên chỗ ngồi trên lầu châm trà mời sau đó thi lễ lui xuống.

Tại trong thâm tâm, Cổ Diêu luôn cho là đạo tặc không phải là người có thể phong quang như vậy, chủ yếu ở khách sạn nhỏ sợ gặp người, thấy Philip như vậy thật quá nghênh ngang mới hỏi:”Sư phụ chúng ta cứ như vậy đối mặt mọi người có sao không?”

“Có điểm gì không tốt?” Philip trừng mắt hỏi :”Ngươi chưa nghe “Tiểu Đạo Ẩn Vu Dã, Đại Dạo Ẩn Vu Thị” hay sao, càng nghênh ngang, càng không ai nghĩ ngươi là đạo tặc, huống chi chỉ có kẻ khác sợ Philip ta, Philip ta còn sợ ai chứ?”

Quả thật với thực lực của Philip, bất cứ chỗ nào cũng có thể an lòng, Cổ Diêu cũng nghĩ vậy mà thôi lo lắng.

Đã thu tiền thưởng rồi cho nên nữ phục vụ làm việc rất ân cần chưa tới thời gian chén trà nhỏ thức ăn đã lục tục bưng lên, vừa rồi khi vừa vào thấy sinh ý của khách sạn rất tốt có rất nhiều khách nhân đang chờ, nữ phục vụ đã vì họ mà đi cửa sau, mới có thể nhanh như vậy.

Philip kêu thêm bầu rượu tự mình nhâm nháp còn Cổ Diêu thì càn quét mĩ thực trên bàn.

Đúng là chỗ ăn cơm cao cấp, càng lúc càng có nhiều khách, lúc này tự nhiên ở cầu thành truyền đến thanh âm ồn ào.

Trong khi đó người nữ phục vụ kia đang có thanh âm dễ nghe nói:”Khách nhân thật xin lỗi, trên lầu đã hết chỗ rồi.”

Nam tử kia trả lời đầy kiêu ngạo:”Không có cũng phải có, ta không trả tiền nổi sao?”

Theo tiếng bước chân, đoàn người xuất hiện dẫn đầu là hoa phục thanh niên, chừng 17 18 tuổi, mày anh mục kiếm, khá anh tuấn chỉ là bộ dáng nghênh ngang ngạo mạng l àm cho người ta nhìn không vừa mắt.

Bân cạnh thanh niên là một nữ nhân ăn mặc hở hang, lộ ra gần nửa ngực, cứ như lo sợ người khác không nhìn thấy trang sức trên đó hay là không biết nàng ta có một cặp bánh bao vĩ đại vậy, đôi mắt hoa đào dâm tiện bắn ra tứ phương, ra vẻ vừa nũng nịu vừa tức giận nói:”Kiếm ca của ta không thích ngồi chỗ thấp, tầng năm là chỗ cao nhất của các ngươi, nếu không có chỗ vậy đem mái nhà này hủy đi, chúng ta ngồi trên đó dùng cơm cũng có thể, hé hé …”

Nữ phục vụ có vẻ khó khăn nói:”Việc … này … ”

Thiếu niên không nhẫn nại nói:”Chỉ là một cái khách sạn nhỏ nhoi mà thôi, bổn thiếu gia quang lâm các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh chứ, không ngờ còn dám chậm trễ, bổn thiếu gia tự mình tìm chỗ có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.”

Nữ phục vụ không khuyên được đành bất đắc dĩ lui ra, gặp loại chuyện này tốt nhất là tìm lão bản mà giải quyết mới là hòan hảo.

Thanh niên lia mắt khắp khách sạn một lượt sau đó dừng ở chỗ của Philip.

Thứ nhất chỗ này rất tốt, hơn nữa cái hình dạng tài chủ mà Philip đang cải trang nhìn sơ qua chỉ là loại người trừ tiền ra cái gì cũng không có, có thể có thêm tí địa vị nhưng đối với người trong giang hồ thì chuyện này tính là cái quái gì.

Cũng không đợi thanh niên lên tiếng mấy người hầu phía sau đã hiểu ý chủ, sau đó một tên tiếng lên, đem vài thủy tinh tệ đặt trước mặt Philip “Lão già, cái bàn này của ngươi may mắn được thiếu gia ta nhìn trúng, cầm lấy tiền rồi đi mau.”

Ngữ khí khi nói của hắn cũng không có chút ý thương lượng nào mà là xúc phạm, cùng với tính khí của chủ nhân hắn không sai bao nhiêu.Khi nói chuyện hắn còn cố tình nắm tay Philip run lắc mạnh còn cố tình khoa khối kim thiếc chế tạo tình xảo biểu hiện thân phận quyền sư, đúng là ân uy cùng làm.

Này giờ không thể nghi là chọc nhầm cao thủ, Cổ Diêu nghĩ thầm bọn kia xui xẻo rồi.

Nhưng mà ngoài tưởng tượng của Cổ Diêu Philip không có nổi giận, chỉ là tham lam nhặt thủy tinh tệ trên bàn, mày tươi miệng cười nói:”Tạ đại gia tạ đại gia dù sao chúng ta cũng no rồi, bàn này giao cho các ngài.” Sau đó hướng Cổ Diêu ra hiệu.

Cổ Diêu rất là thắc mắc không ngờ Philip không có nổi lôi đình bất quá cũng dìu Hàn Đan bước theo Philip.

Xa xa nghe đựơc tiếng của ả tiểu đảng phụ, thanh âm làm da thịt của người ta đông lại ”Kiếm ca ca thật là uy phong.”

Thanh niên đắc ý dương dương:”Coi như hắn thức thời, tiểu địa phương đúng là lạp ngập, nếu không phải trời đã tối, có quỉ mới chịu ngụ lại chỗ này.”

ĐI tới nơi không có ai, Cổ Diêu nhịn không nổi hỏi:”Sư phụ chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nuốt mối hận này như vậy sao?”

“Tiểu tử ta nói rồi chuyện của đạo tặc phải dùng phương thức của đạo tặc mà làm.” Philip vừa nói đồng thời làm ảo thuật mang ra một đống đồ vật gồm 7 8 cái túi tiền, vài món châu báu, cùng một quyển sách.

Cổ Diêu thấy vậy mới biết hắn vừa mới ra tay trên người thanh niên kia.

Philip xoay hai tròng mắt cười tà:”Ta thật sự muốn biết cái tên ra tay hoang phí, vừa hoan lạc với mỹ nữ, cố tình gây náo loạn trước mọi người, khi mà không có tiền trả tiền hàng đã mua, khi ấy vẻ mặt sẽ thế nào, còn hơn dụng võ, càng có ý tứ đúng không. hà hà.”

Cổ Diêu nghĩ tới cảnh đó, trên mặt không tự chủ mỉm cười, lúc này hắn mới phát hiện cái nghề đạo tặc này cũng thú vị phi thường.

Đọc truyện chữ Full