DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 4 - Chương 9: Thiên không thành

Tiếng Việt

Thiên Không Thành

Cổ Diêu khi nghe Philip nói từ ”Ninja” thì không khỏi cảm thấy lạnh người.

Thích khách có cách chia cấp bậc như sau Thích Khách Học Đồ,Kiến Tập Thích Khách,Sơ Cấp Thích Khách,Trung Cấp Thích Khách,Cao Cấp Thích Khách,Tiềm Phục Thích Khách,Ám Dạ Thích Khách,Tật Phong Thích Khách,Liệp Nhân Thích Khách,Diệt Sát Thích Khách,Truy Hồn Thích Khách,ảnh Thích Khách,Nhẫn Giả<@Ninja>

Ở La Áo đế quốc, thích khách có nhiệm vụ trọng yếu là tiêu diệt các nhân vật trọng yếu của kẻ địch, am hiểu ẩn hình, tinh thông ám khí và độc dược, thích khách và các chức nghiệp khác không thể so với nhau được, bởi vì họ chỉ luyện tâm và nghiên cứu về kỹ xảo giết người.

Có lẽ không có được lực công phá như ma pháp sư, không có khả năng tác chiến của kỵ sĩ, sức mạnh của chiến sĩ, khả năng công kích từ xa của xạ thủ, nhưng thích khách luôn có thể dùng cách đơn giản nhất, không hề hoa mỹ cướp đi sinh mạng của kẻ địch, bởi vậy đây cũng chính là một nghề nghiệp gây ra ảnh hưởng kinh khủng, cho dù là sau khi La Áo đế quốc tan rã mọi người vẫn không hề giảm bớt sự kiêng kỵ đối với thích khách.

Mà Ninja <@Tiểu đệ thấy dể Ninja hay hơn nhẫn giả, mọi người thấy để từ nào hay hơn thì có thể vào mục luận bàn góp ý cho đệ!>, lại chính là thích khách có đẳng cấp cao nhất, những phương pháp và kỹ thuật giết người không có cách nào mà không tinh thông, đạt đến trình độ này thì có thể lấy đầu của tướng lĩnh giữa ngàn quân.

Khó trách nàng có thể tiến đến gần Philip như thế.

Sư phụ chọc giận một tế phẩm đáng sợ như thế, sợ rằng ăn ngủ không yên, luôn phải né tránh ẩn núp.

Philip sau khi đã bỏ xa Ngả Mã thì dừng cước bộ lại, lão hiểu rõ mình gặp phải chính là một siêu cấp cao thủ:”Tốc độ của ta so với Ngả Mã nhanh hơn một chút, nhưng nàng lại tinh thông phương pháp truy tung, ta mang theo hai ngươi vướng víu chân tay, khó mà thoát khỏi nàng hoàn toàn được, chúng ta phải lập tức chia tay ở đây.”

Nghe Philip nói xong, Cổ Diêu không biết phải làm thế nào cho phải, vị sư phụ này đã chiếu cố hắn không ít, đột nhiên giờ phải chia cách hắn cho chút không thích ứng được.

“Yên tâm chỉ là tạm thời mà thôi, Tiêu Dao Vô ảnh của ngươi chỉ đạt đến tầng thứ hai, không có khả năng xuất sư, nghe đây, cứ tiếp tục đi thẳng về phía tây, thẳng đến ‘Thần Vực’, sau đó trên đường đi làm ký hiệu, đợi sau khi sư phụ lừa Ngả Mã đi sẽ quay lại tìm ngươi! Nếu nàng muốn xuống tay với ngươi thì sẽ tốn chút thời gian và sẽ bị mất dấu ta, cho nên nàng sẽ không làm việc ngu xuẩn thế đâu, cho nên ngươi không cần phải sợ hãi, cứ toàn lực chạy trốn là được!”

Philip nói xong giao Hàn Đan cho Cổ Diêu, rồi đẩy phía sau hắn một cái.

Một kình lực mạnh mẽ nhưng nhu nhòa truyền khắp toàn thân hắn, Cổ Diêu cứ như môt con chim lớn bay lên trời, lướt thẳng về phía trước, còn Philip thì lại chuyển sang một hướng khác.

Không bao lâu, Ngả Mã cũng đuổi tới, lập tức cảm giác được điểm dị thường, do dự một chút rồi hừ lạnh một tiếng nói:”Tiểu ô quy, xem như ngươi may mắn!”

Đúng như Philip sở liệu, nàng bỏ qua Cổ Diêu, hướng sang Phương hướng của Philip mà đuổi theo.

Nhờ sự trợ giúp của Philip, Cổ Diêu bay trên không trung được gần hai dặm mới hạ xuống đất. <@Làm như chim vậy bay lần 2 dặm =.=’>

Cổ Diêu chạy như điên cuồng cứ như là ‘Thần Điêu’. <@mọi người chắc cũng biết Thần Điêu, đi xe máy nếu có nghe điện thoại dd thì tốt nhất là dừng lại tấp vào lề để tránh đồ mất tật mang!>

Hắn đã tiến vào tầng thứ hai của Tiêu Dao Vô ảnh, đã có chút thực lực, Hàn Đan lại có vóc người nhỏ nhắn, hắn ôm trong lòng cũng không cảm thấy trầm trọng lắm.

Ngoại trừ tâm pháp, Philip dạy cho hắn kỹ năng đầu tiên chính là một tuyệt kỹ ‘Khinh Công’. Đối với đạo tặc mà nói thì sau khi thất thủ mà lại không thể chạy thoát được thì chỉ có con đường chết cho nên khinh công không thể nghi ngờ chính là tuyệt kỹ quan trọng nhất của đạo tặc. Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu <@giữ được rừng xanh không sợ thiếu củi đốt>, nếu như cái mạng nhỏ cũng không giữ được thì chuyện khác khỏi phải nói chi nữa.

Khinh công của Tiêu Dao Môn có tên là Tiêu Dao Du, Cổ Diêu mới tập được căn bản, nhưng hắn lại có được đấu khí của Tiêu Dao Vô Ảnh tầng thứ hai trợ giúp cho nên có thể nhảy xa năm sáu bước, cũng không phải là quá chậm, ít nhất có thể so với một con ngựa bình thường. <@Chạy nhanh như ngựa mà còn chê -.-‘>

Cổ Diêu dù sao cũng chỉ mới tiến vào tầng thứ hai của Tiêu Dao Vô Ảnh, đấu khí có hạn, chạy một hơi hơn ba mươi dặm rốt cục cũng phải hết hơi, dừng lại.

Đứng thở như trâu, Cổ Diêu quay đầu lại, không thấy Ngả Mã, tâm trạng lúc này mới yên tâm một chút. Xem ra sư phụ dự liệu chính xác, nếu không bà điên kia với tốc độ của một Ninja đã sớm đuổi kịp hắn.

Nghỉ ngơi một tí, đợi đấu khí khôi phục, Cổ Diêu mang theo Hàn Đan tiếp tục lên đường.

Lần này hắn không chạy như điên nữa mà chầm chậm thong thả đi, tốc độ không bằng vừa rồi, đấu khí cũng không dễ dàng suy kiệt, thuận lợi cho việc đi đường dài.

Quả đúng như thế, lấy toàn lực vận dụng Tiêu Dao Du để chạy trốn thì không có ai có thể đuổi kịp nhưng tiêu hao sức lực cũng rất nhiều.

Trước nay học nghệ đều là ở khách điếm, đây là lần đầu Cổ Diêu thoải mái tung hết sức lực, lúc trước do phải liều mạng chạy trốn nên nào có tâm tư thưởng thức. Lúc này cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai, cảnh vật hai bên liên tục giật lùi, cảm giác này khiến cho Cổ Diêu hưng phấn. Võ công quả nhiên là tuyệt diệu.

Trên đường dừng lại mấy lần, đi hơn trăm dặm thì đến một cái trấn nhỏ, Cổ Diêu có chút uể oải. Liên tục sử dụng đấu khí mặc dù không phải kịch liệt chiến đấu, nhưng đối với hắn cũng là quá tốn sức, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục sức lực, vì vậy dùng tiền của Philip đưa cho mua một con tuấn mã, tiếp tục “Tây Tiến”.

Trên đường, Cổ Diêu vẫn cần cù luyện đấu khí, nhưng không có sự chỉ điểm của Philip nên tốc độ tiến bộ chậm hơn một chút.

Cứ như thế qua tám ngày, sau khi qua ba thành thị, Cổ Diêu chợt phát hiện người đi đường nhiều hơn. Đi một lúc là có thể gặp phải một vài người độc hành hoặc một nhóm ba đến năm người đi chung, thậm chí là cả một đoàn người. Đa số những người này đều là thanh niên tuổi từ mười sáu đến hai mươi, có nam có nữ, trong đó có vài người nhìn qua võ công cũng không thấp.

Có lẽ là võ sĩ tự do, nhưng Cổ Diêu lại gặp được vài người có huân chương, ví dụ như hắc thiết có cấp bậc cùng với kỵ sĩ và chiến sĩ, cùng với tinh cấp ma pháp sư.

Phải biết rằng hoàng gia hộ vệ của Đoan Mộc gia tộc cũng chỉ có trung cấp thủy chuẩn mà thôi, có được huân chương, cho dù là cấp bậc có là hắc thiết chiến sĩ kỵ sĩ, hoặc là tinh cấp ma pháp sư thì cũng có thể làm một tiểu độ trưởng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều huân chương vũ giả như thế, mà lạ không thiếu các bạch ngân chiến sĩ hoặc kỹ sĩ, tam cấp ma pháp sư hoặc các vũ giả cùng cấp bậc. Những người này ở tại một thành thị có thể nói là có một địa vị nhất định, càng khó thể tin là đó lại là những người còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, chắc chắn sẽ trở thành những đối tượng được mời chào của các thế lực lớn.

Không chỉ riêng gì mấy đại lộ, mà trên các con đường nhỏ cũng có nhiều người như thế, tựa hồ như là khác nơi xuất phát nhưng lại cùng một mục đích.

Cổ Diêu chú ý đến các dấu hiệu trên trang phục của họ, rất nhiều người đến từ các địa phương ở gần đây, xa xôi đến mấy vạn dặm như Khai La Duy Á cũng có.

Thoáng cái xuất hiện nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi từ khắp nơi khiến cho Cổ Diêu vô cùng kinh ngạc.

Rất nhiều thương nhân mở tạm các tiểu quán ở ven đường, bán các loại quà vặt, trang sức, hoặc cung cấp thực vật và nước, sinh ý rất tốt.

Cổ Diêu cũng cảm thấy khát, liền dừng ngựa đến một quán trà ngồi xuống, sau khi uống hai chén trà, thuận tiện hỏi:”đại thúc, nơi này sao lại có nhiều huân chương vũ giả như thế, bọn họ muốn đi đâu vậy?”

Trà tứ lão bản kinh ngạc nói:”Tiểu ca, ngay cả việc này ngươi cũng không biết sao? Thời gian chiêu sinh hằng năm của thần thánh học viện sắp đến rồi.”

Thần thánh học viện, chưa người nào mà chưa từng nghe qua cái tên này, cho dù là một nơi xa xôi hẻo lánh như Thập Lý Trấn cũng không ngoại lệ.

Nó chính là đệ nhất ma vũ học viện của Tạp Địch đại lục.

Chưa từng có ai hoài nghi về bài danh đệ nhất của nó.

Ngay cả rất nhiều đại gia tộc hoặc là cường giả thành danh, đều đưa con cháu của mình đến học viện để học tập, càng không cần phải nói đến những người khác.

Thần thánh học viện chính là nơi mà Cổ Diêu muốn đi – Thánh Vực. <@Trong chương trước thì ghi là Thần Vực cũng không biết cái nào đúng chắc do Thánh Vực đúng hơn.>

Hằng năm trước ngày chiêu sinh sẽ có hằng hà sa số thanh niên đến từ khắp nơi trên đại lục, hy vọng trở thành một học viên của học viện, thời gian này có thể nói là náo nhiệt nhất.

Cổ Diêu suy nghĩ một chút rồi nói:”Đại thúc, nơi này cách thánh vực có xa lắm không?”

“Cũng không xa lắm, đại khái cũng khoảng tám chín mươi dặm!” <@80 dặm mà không xa -.-‘>

Sau khi cáo từ lão bản Cổ Diêu tiếp tục lên đường.

Cho đến lúc hoàng hôn, người trên đường ngày càng nhiều, lúc này từ phía chân trời xuất hiện một đám mây đen.

Mọi người trên đường không hẹn mà cùng dừng chân nhìn lên đám mây đen nọ, ánh mắt tuy tiều tụy nhưng lại cuồng nhiệt.

Đám mây đen đó càng lúc càng lớn, ánh sáng tỏa ra tứ phía, sau đó Cổ Diêu rung động phát hiện ra nó vốn không phải là mây đen là mà một tòa thành!

Lơ lửng ở giữa không trung – Thiên Không Thành!

===========

Còn 1 bi trưa nay làm nốt rồi post lên.

1 bi ăn sáng, 1 bi ăn trưa, tối nhịn đói :0 (20):

Đọc truyện chữ Full