Cổ Diêu đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ trước một ngày, Cổ Diêu nhân tiện thử cái ‘Tử Đản’.
Phản ứng lần trước cũng không phải là ngẫu nhiên, chỉ cần dùng thuấn ngục chỉ tác động lên trên trứng liền phát ra quang hoa, đây chính là phản ứng của tiểu sinh vật bên trong trứng phát ra tin kêu cứu.
Chỉ có thể dùng thuấn ngục chỉ, nguyên tử bạo liệt quyền hoặc các kỹ năng trên thiên ma quyết mới có thể có được phản ứng như thế, cũng khó trách các tuần thú sư cho dù có là chuyên nghiệp cũng không có biện pháp nào đối với nó. Tuần thú sư thường không am hiểu việc lợi dụng đấu khí một cách trực tiếp, trong số bọn họ người có thể sử dụng loại kỹ năng mạnh mẽ như thuấn ngục chỉ rất ít, hơn nữa theo lẽ thường cũng không ai lại đi sử dụng một kỹ năng mạng mẽ như thế tác động lên trứng để làm nhiệm vụ ấp trứng.
Cổ Diêu cũng không biết là đã phát ra bao nhiêu chiêu thuấn ngục chỉ với nguyên tử bạo liệt quyền, nhưng vẫn cứ là đá rơi xuống biển vậy, cái trứng nhỏ này, lực hấp thụ quả thật là dị thường.
Nhưng theo sự hấp thu lực lượng, màu sắc lộng lẫy của tử đản dần dần chuyển đổi, từ từ chuyển sang màu hoàng bạch, cuối cùng thì không khác trứng bình thường nhiều lắm.
Sau khi tiếp tục kích thêm một chiêu thuấn ngục chỉ, trên trứng đột nhiên tản ra một màn bạch quang.
Cổ Diêu ngừng tay, không tiếp tục đưa năng lượng vào trong nữa, bởi vì loại tình huống này giống với việc trứng sắp nở.
Sau khi bạch quang tan đi, từ trong trứng truyền đến một thanh âm yếu ớt.
“Đốc đốc đốc …”
Một tia liệt ngân từ trên trứng lan ra, sau đó nhanh chóng có thêm nhiều tia. Sau đó trên trứng xuất hiện một lỗ hổng, một cái móng vuốt lộ ra, đang cố hết sức mà phá vỡ phần còn lại của cái trứng.
Cổ Diêu thấy thế thì có chút thất vọng, nếu như là một sinh vật cường đại thì khi phá trứng ra sẽ là dứt khoát và lưu loát, sớm đã chấn nát vỏ trứng thành nhiều mảnh nhỏ rồi, chứ không cần phải lao lực như thế.
Sủng vật này ban đầu có thể là cao cấp, nhưng đáng tiếc, lực lượng tinh hoa đã bị vỏ trứng cướp đi mất rồi, khiến cho tình trạng của nó trở nên suy nhược như thế.
Sau khi mất đi tinh hoa thì sủng vật có cao cấp đến đâu cũng sẽ không khác gì một sủng vật bình thường.
Nhưng sức sống của sủng vật này đúng là đáng nể, nhiệm vụ Lôi Quang Kết đã tồn tại ở công hội nhiều năm rồi, nói cách khác thì quả trứng này cũng đã có chừng ấy thời gian, thậm chí có thể là dài hơn, sau khi bị vỏ trứng tước đoạt tinh hoa mà vẫn ương ngạnh bảo trì một tia sinh cơ, nếu đổi lại là sủng vật khác mà nói thì khó có thể sống sót qua hai ba tháng.
Vỏ trứng cuối cùng cũng vỡ hết, tiểu sủng vật bất hạnh cuối cũng cũng lộ ra nguyên hình.
Là một tiểu tử cả người bóng loáng không có lông, đầu hơi giống chim, đôi mắt to tròn chiếm gần 1/3 khuôn mặt, cái miệng nhỏ nhắn, cái bụng tròn tròn, hai chân đứng thẳng trên đất, trên vai gồ lên hai khối thịt tựa hồ như là hai cái cánh, hoặc cũng có thể là hai cánh tay, đang buông thẳng xuống chân.
Bộ dáng rất đáng yêu và cũng rất tức cười, tựa như một con thiên nga nhỏ nhắn xấu xí, mỗi bước đi đều cố gắng cuồn cuồn cái bụng,
“Ba! Ba!”
Sủng vật do đấu khí của Cổ Diêu nên nở ra, vừa phá bỏ vỏ trứng liền nhận ra chủ nhận. Kỳ quái là khi kêu lên thì đôi mắt của nó lại chuyển thành hình Nguyệt Nha, tựa như là đang tươi cười với chủ nhân.
Một đôi mắt to như thế lại có thể biến thành Nguyệt Nha thật đúng là hi hãn
Cổ Diêu đối với sủng vật không hiểu rõ lắm, nên không thể nào đoán ra được tiểu tử ‘chim không ra chim, thú không ra thú’ này thuộc loại gì, nghĩ lại một lúc rồi đưa nó vào lòng bàn tay.
Cứ như vậy đến một thành thị, Cổ Diêu tạm thời gác nhiệm vụ sang một bên, tìm một sủng thú hành, để cho tuần thú sư xem xét.
Kết quả rất nhanh chóng được xác định, tuần thú sư tiếc nuối nói:”Tiên sinh, loại sủng vật này của ngài ta chưa từng thấy qua, nhưng ta có thể khẳng định, thực lực của nó rất thấp, trụ cột có thể nói là bạc nhược, sợ rằng sự trợ giúp của nó đối với ngài là vô cùng hạn hẹp.”
Những lời này đã là rất khéo rồi, nếu như nói rõ ra thì chính là: nó chính là một phế vật.
Cổ Diêu đã sớm đoán được kết quả rồi, sủng vật bị vỏ trứng cướp lấy hết tinh hoa có thể sống được đã là vạn hạnh rồi, khả năng của nó hiện nay có thể nói là gần như bằng không.
Loại sủng vật này không thể giúp đỡ gì cho chủ nhân được ngược lại còn có thể liên lụy cho chủ nhân, giữ lại hoàn toàn không có giá trị gì.
Sau khi rời khỏi thành thị, đi đến một nơi hoang dã Cổ Diêu đem nó để xuống mặt đất:”Xin lỗi, hy vọng ngươi có thể ở nơi này sinh tồn!”
“Ba!Ba!”
Tựa hồ như hiểu được ý của Cổ Diêu, tiểu sủng vật mở to đôi mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn, nó hy vọng chủ nhân có thể lưu nó lại.
Đáng tiếc chính là một sinh vật không có thực lực thì vô luận là loài người hay là sủng vật đều có hoàn cảnh bi ai như nhau, Cổ Diêu không để ý đến sự cầu khẩn của nó, liền bước đi.
“Ba!Ba!”
Tiểu sủng vật khẩn trương, di động thân thể, lung lay lúc lắc đi theo phía sau Cổ Diêu, nhưng nó quả thật là quá chậm, chẳng bao lâu sau thân ảnh của Cổ Diêu đã biến mất khỏi tầm mắt của nó.
Trong mắt tiểu sủng vật hiện lên vẻ mất mác không thể nào che dấu được, nó cúi đầu xuống như một tiểu hài tử chịu ủy khuất, sau đó nó ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định.
Sủng vật cũng có lòng trung thành, nếu như chủ nhân làm cho nó cảm thấy trái tim trở nên băng giá thì nó có thể rời bỏ chủ nhân, tự đi trên con đường của mình.
Nhưng mà tiểu sủng vật này lại không hề vì việc mới sinh ra đã phải chịu nổi thống khổ bị vứt bỏ mà chỉ gian nan bước đi tiếp, cố hết sức đi về phương hướng mà Cổ Diêu đã rời đi.
Được đấu khí của Cổ Diêu ấp cho trứng nở, nó đối với chủ nhân có được cảm ứng rất là vi diệu, cho dù chủ nhân có đi đến chân trời góc biển thì nó cũng có thể biết được chính xác địa phương để tìm đến.
Nhưng cho dù có biết rõ được chủ nhân ở địa phương nào thì tiểu sủng vật cũng không thể nào trở lại bên người chủ nhân được bởi vì nó thật sự là quá yếu ớt.
Lần đầu tiếp xúc với thế giới này, tiểu sủng vật bước đi cũng không có thuần thục lắm, thậm chí còn tệ hơn một con vịt nhỏ.
“Phặc!” vấp phải một tảng đá, thân thể của nó ngã xuống, nhưng nó nhanh chóng cố đứng dậy, không lâu sau lại té ngã.
Không đến nửa dặm, chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng nó lại đi mất đến hơn hai canh giờ, té ngả đến mấy chục lần, nhưng sau mỗi lần ngã nó đều cố nhịn đau mà đứng lên, cố gắng đi tiếp về phía trước, mặc dù chậm nhưg nó tuyệt đối không bỏ cuộc, có thể cả đời nó cũng không thể tìm được chủ nhân nhưng ánh mắt kiên định của nó khiến cho người ta thấy được niềm tin.
Tiểu sủng vật này đúng là có ý chí vô cùng ngoan cường, có lẽ nguyên nhân chính là do nó bị vỏ trứng cướp đi hết tinh hoa.
Nhưng đáng tiếc, có ý chí kiên định không chắc là có thể thực hiện được nguyện vọng.
Một dã hung không biết từ đâu chui ra, nó đã hai ngày không có thức ăn, đói đến nỗi muốn bất tỉnh, nhìn thấy tiểu sủng vật thì mắt liền sáng lên, tiểu sủng vật này mặc dù không thể đủ cho nó nhét kẽ răng nhưng dù sao cũng có thể cho nó được chút gì đó.
Đi đến trước mặt của tiểu sủng vật, cự trảo của dã hung vươn lên chộp đến tiểu sủng vật.
Đối mặt với quái vật lớn như thế thì tiểu sủng vật căn bản là không có năng lực để bảo vệ bản thân mình, nó dùng đôi nhục sí che kín hai mắt, hoảng sợ kêu to:”Ba!Ba!” bộ dáng bất lực vô cùng đáng thương.
Chính vào lúc này một đạo quyền kình từ bên sườn của dã hùng bay đến trúng vào cơ thể nó, thân thể của nó văng ra xa hơn mười trượng trong tiếng kêu thảm của nó.
Dã hùng da thịt có thể nói là thô vừa dày, hoặc là người công kích muốn tha cho cái mạng nhỏ của nó, nên nó không chết ngay tại chỗ, nhưng trong lòng nó biết là đã đụng phải đối thủ không thể nào trêu chọc đến được, đành phải buông tha mĩ thực mà chạy trối chết.
Trái tim của tiểu sủng vật nhảy loạn, sau một hồi lâu mới dám mở mắt ra, chỉ thấy chủ nhân đang đứng trước mặt.
Đem tiểu sủng vật từ dướt đất lên, Cổ Diêu cười nói:”Ngươi là một tiểu tử có nghị lực, ta thích, hắc hắc!”
“Ba!Ba!” tiểu sủng vật vui sướng kêu lên hoan hỉ.
Cổ Diêu cười nói:”Ngươi thích kêu như vậy sao? Vậy ta sẽ gọi ngươi là Ba Ba, thế nào?”
“Ba!Ba!” sủng vật cùng chủ nhân có thể thông qua ý niệm mà giao tiếp,t iểu tử kia hiểu được ý của Cổ Diêu, tựa hồ như rất là hài lòng với tên này, lập tức gật đầu liên tục.
Cổ Diêu vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của nó:”trước kia ta cũng yếu nhược như mi vậy, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa rồi. Nào, chúng ta cùng nhau cố gắng, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ như ta vậy!”
Vừa rồi chỉ là khảo nghiệm của Cổ Diêu đối với tiểu sủng vật, hắn có thể tiếp nhận một sủng vật yếu nhược nhưng không chấp nhận sủng vật không có nghị lực.
Chỉ cần cố gắng thì tất cả đều có khả năng!
Tuần thú sư có thể sử dụng lực lượng để tạo ra không gian cho sủng vật, để cho sủng vật ở trong đó phát triển.
Cổ Diêu không có năng lực đó của tuần thú sư,nhưn tiêu dao giới của hắn có thể thành không gian cho sủng vật, vì vật liền đem tiểu sủng vật thả vào.
Nghe nói không gian sủng vật vốn là một không gian mô phỏng, ở bên trong đó tiểu sủng vật có thể thông qua các khó khăn gặp phải mà ma luyện, nhưng sẽ không có chết. Theo như lời của Philip thì không gian sủng vật của Tiêu Dao Giới rất là tốt, có sự trợ giúp của nó thì Ba Ba rất nhanh sẽ phát triển.
Trên lữ trình tịch mịch của Cổ Diêu từ nay về sau đã có thêm một thành viên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 9 - Chương 7: Tiểu sủng vật ngoan cường
Quyển 9 - Chương 7: Tiểu sủng vật ngoan cường