Không biết qua bao lâu, đại điện vẫn rất yên tĩnh. Ta lén lút ngẩng đầu lên, Lưu Hương không biết từ bao giờ đã nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ta, bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc đang xấu hổ thì bị phát giác , hóa ra da mặt ta còn chưa đủ dày… ( Nhất Độ Quân Hoa: Đợi một lát, để ta nôn xong đã…) Lưu Hương nắm lấy cánh tay của ta: “Đứng lên đi, nàng muốn nằm ở đây cả đời sao”. Ta ấp úng nói: “Lưu Hương, ta cảm thấy thật mất thể diện nha” . Lưu Hương thanh âm nhàn nhạt nhưng mơ hồ lộ ra ý cười: “Nàng còn có thể diện sao?” . Mịa nó.
Ngày đó, Yên thi đang nghe một ca khúc, là Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân. Trong giai điệu quen thuộc ấy, ta bất chợt nghĩ tới buổi tiệc tối hôm đó, trên sân khấu Khả Khả đàn hát, không, là Vũ Dương, trong thâm tình lại mang theo ưu thương. Ngực đột nhiên có chút muộn phiền, hắn, có tìm ta không? Hẳn là có đi, tìm được liền giết ta. Lưu Hương tâm tư rối loạn, mặc dù hắn cái gì cũng không có biểu hiện ra ngoài. Hắn lẳng lặng nhìn ta, hệt như chỉ chớp mắt ta sẽ biến mất không thấy tăm hơi: “Đi, ta dẫn nàng đi tiên giới” .
Ta theo hắn đi qua Nam Thiên môn, nếu miễn cưỡng nói Tiên giới cùng Minh giới khác nhau, Thì chỉ có thể nói là từ khói đen đổi thành mây trắng. nhưng mà ta thích mây trắng, ta tin rất nhiều người đều như thế. Xung quanh trăm hoa hội tụ, ong mật khẽ múa, hồ điệp chập chờn. Cầu nhỏ nước chảy, trong suốt u tuyệt.
Một nam tử mặc nho bào màu trắng tựa dưới tàng cây, trong tay cầm một quyển sách, trầm tư. Quan ngọc vấn tóc, dây lụa màu trắng buông dài xuống hai bên, nho nhã như vậy, an tĩnh như vậy, đẹp đẽ như vậy. Trái tim của ta đập nhanh hơn , nước bọt theo quán tính tràn ra. Thời điểm đi qua trước mặt hắn, hướng về phía hắn mình cười vẫy tay: “Này, soái ca!” Thân thể của hắn sau khi nghe thấy tiếng của ta liền trở lên cứng ngắc, động tác chậm chạp ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc bình tĩnh nho nhã đột nhiên hoảng sợ, thiếu niên ôn hòa bình tĩnh nhã nhặn như thế lại có thể ngay cả một lời câu giao tiếp cũng không có đáp lại liền nghe thấy "Vèo" một tiếng , biến mất ngay trước mắt ta, chạy trốn thật nhanh chỉ lưu lại một làn khói xanh, thỏ mà nhìn thấy chắc cũng phải hổ thẹn mà nhảy lầu để tạ lỗi với thiên hạ.
“ Ôi chao, Văn Khúc?”. Trời ạ, ta không có nhìn lầm đấy chứ… Văn Khúc ngày hôm nay? . “Trời sập rồi! Động đất rồi! Lửa cháy đến nơi rồi!” thanh âm gào thét . Ta bình thản nâng mắt, thì thấy được một người, áo giáp vàng khoác trên thân, dẫn một con chó đen tản bộ. Lát sau nhìn thấy ca, liền run lây bẩy, ta chuẩn bị nhoẻn miệng cười, hắn đã soẹt một tiếng phi thân mà chạy, mây trắng lượn lờ trên bầu trời, chỉ còn một cái cái xích chó rơi xuống đất. Thằng nhãi này vừa chạy vừa lớn tiến gào: “Trời ạ, việc lớn không tốt rồi… Phong Phi Phi trở về rồi —— mọi người mau trốn đi ——.” Ta hóa đá tại chỗ.
Một lúc lâu sau đó, ta nắm chặt tay áo của Lưu Hương: “Hic, ta trước đây sắc như thế sao?” . Lưu Hương cười yếu ớt: “Bỏ qua lương tâm mà nói, nàng xác thực rất sắc”. Ta đấm hắn một quyền: “Bỏ qua cái gì lương tâm? Lương tâm là thứ có thể bỏ qua sao, huynh con mẹ nó, ăn ngay nói thật cho ta! !” “ Nói một cách chính xác, thì chính là sắc ma, động vật giống đực có đội tuổi trong khoảng mười tuổi trở lên bảy mươi tuổi trở xuống đều bị đùa giỡn, được rồi, bao gồm cả Hao Thiên khuyển kia! Làm người ta giận sôi, tội lỗi chồng chất…”
“Quên đi, ngươi hãy cứ bỏ qua lương tâm mà nói đi.” “ ……”
Trên đại điện, lão Thần Đế ngồi ở trên cao, thánh mẫu ở bên cạnh. Lão nhìn ta ánh mắt hết sức uy nghiêm, lạnh như băng. “ Phong Phi Phi, còn không mau quỳ xuống?” Ta dào dạt đắc ý nhìn lão: “Thần đế, ta hiện tại không còn là thần nữa. Hình như, cũng không cần phải quỳ trước mặt ngài nữa chứ?”
Thánh mẫu vỗ bàn: “Bách Hoa tiên tử ngươi thật là to gan!”. Ta nhẹ nhàng nhìn nàng, có điểm trào phúng: “Bách Hoa tiên tử? Bách Hoa tiên tử đã tại Hồng Hoang cốc bị thần đế bệ hạ hạ lệnh đánh chết rồi. Không còn cái gì mà Bách Hoa tiên tử nữa,nếu có, thì cũng không phải là Phong Phi Phi …” Hai người không nói gì. Lưu Hương khẽ kéo tay áo ta: “Đừng náo loạn”. “Đó là một hiểu lầm. Ngày hôm nay triệu ngươi trở về, chính là cho ngươi quay về tiên ban.” . Ta hai tay phẩy thẳng “Không cần, ta hiện tại tình nguyện mang theo Tùy hành thi lưu lạc thiên nhai, còn về việc thành tiên thì kẻ bất tài này xin kiếu”.
Thần Đế khẽ nhíu mày: “Ngay cả Nguyên Quân cũng không gặp mặt nữa sao?” . Ta nhức đầu, mịa nó, làm sao lại lòi ra một Nguyên Quân nữa. Liền cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Xin hỏi, Nguyên Quân là thần thánh phương nào?” Thần đế vỗ đầu: “Đã quên cho ngươi khôi phục ký ức rồi… Lưu Hương, việc này giao cho ngươi, bản quân sẽ cùng Minh vương nói chuyện.”
Lưu Hương lĩnh mệnh, thế nhưng, hắn cũng không vui vẻ gì . Hắn, hình như cũng vì ta mà mang theo thâm trầm u buồn… ( Nhất Độ Quân Hoa: Đừng kéo ta, ta nôn ọe nôn ọe đã thành thói quen rồi… ) Đi về phía đông của đại điện, xuyên qua một biển hoa, liền nhìn thấy một tòa cung điện trôi nổi. Tới cửa, một tiểu cô nương đặc biệt thanh thuần xinh đẹp ló đầu ra: “Phi Phi tỷ tỷ! ! ! Thật là tỷ, chủ nhân để cho muội tới tiếp đón tỷ! !”
Vẻ mặt nàng kinh hỉ quá độ… , ta thực sự không có ý muốn nói cho nàng ta đã quên nàng ta là ai rồi, vì vậy ho khan hai tiếng, Lưu Hương thanh âm rất nhẹ, vừa vặn có thể khiến ta nghe được: “Lê Hoa tiên tử.” . Ta lập tức đổi thành một cái khuôn mặt xán lạn tươi cười: “Tiểu Lê Hoa, đã lâu không gặp rồi, có khỏe hay không?” Lê Hoa một bên cười duyên, một bên dẫn ta đi vào. Trong viện chính là một biển hoa, hoa rơi rực rỡ, hương hoa phân tán bốn phía. Đẹp, đẹp đến hư vô mờ ảo, rực rỡ, rực rỡ đẹp đến phong hoa tuyệt đại. Tựa như, tựa như, tựa như Vũ Dương.
Ta vui mừng gọi: “Lưu Hương, thật nhiều hoa a!” Lưu hương nhìn ta, thần tình cùng ngắm hoa như nhau: “Nguyên Quân là thần hoa.” Hắn, đúng thật là thần hoa. Nếu như nói Vũ Dương là một loại yêu diễm tà mị, hấp dẫn người ta trầm mê trong đó, vậy thì hắn, chính là tuyệt đại thanh nhã, siêu phàm thoát tục. hắn đứng giữa trăm hoa, ta có cảm giác như lại nhìn thấy Khả Khả, có một loại tuyệt sắc giống như cam tuyền ngọc lộ, không nhiễm phong trần.
“Đã trở về?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, như châu rơi trên bàn ngọc, lời nói như châu ngọc. Ta ngây ngốc gật đầu, lần này, không có chảy nước miếng, chỉ là bình tĩnh, một loại hòa nhã tách biệt với thế giới bên ngoài. Có một loại tuyệt sắc, khiến lòng người không dám mang ý nghĩ khinh nhờn. Hắn xoay người nhìn thẳng vào ta, chậm rãi vươn những ngón tay thuôn dài như ngọc: “Lại đây.” Ta đờ đẫn đi tới, khoảng khắc đó tim ta đập nhanh hơn, lại tự cảm thấy hổ thẹn , rất sợ bàn tay của mình làm bẩn tay của hăn. Một cỗ khí tức ôn hòa chậm rãi rót vào cơ thể của ta, ta nhắm mắt lại, cái loại cảm giác này lan khắp cơ thể ta.
Một lúc lâu, hắn thu tay về, mang ta đến bên mặt tường, đặt tay lên, trên tường bắt đầu xuất hiện một ít hình ảnh. Ta nhiệt liệt khen ngợi thiết bị trên tiên giới rất hiện đại nha. Lưu hương vẻ mặt trắng bệch nhìn ta, Nguyên Quân nói: “Hồi ức thủy tinh.” Một cây hoa đào, nở rộ bên cạnh đoạn kiều, quanh năm không chịu điêu tàn, chỉ là luôn luôn nở hoa, luôn luôn nở hoa , không có lá, không kết quả, toàn bộ tinh lực đềi đặt ở trên những cánh hoa, tận hết sức lực, chỉ là nở rộ, không ngừng không ngừng nở rộ. Dần dần có người ở dưới tàng cây dừng lại, dường như dưới tàng cây thân ảnh càng thêm thuận mắt, những cánh hoa rơi xuống như mưa, tất nhiên, vẫn đầy nam tính.
Một hồi lâu, nam tử giống như muốn chứng minh sắc đẹp của chính mình, đặc biệt đến dưới tàng cây nhỏ ngồi xuống. Vì vậy cây đào kia liền vang danh khắp nơi, mọi người gọi là Sắc Đào Hoa. Ta ho khan hai tiếng, mịa nó, té ra là sắc từ trong bụng mẹ. Cảnh hai, một đám quan binh, lùng bắt một nữ tử. Nữ tử kinh hoảng chạy trốn tới dưới tàng cây, quan binh cười gằn tiến đến. Cây hoa đào này, liền biến ảo thành hình dạng của ta đây, khẽ vuốt một vốc cánh hoa, đón gió ném đi, dĩ nhiên biến cánh hoa thành vũ khí . Nàng dưới những hoa rơi , tựa như thần tiên: “Đánh cho ta, đẹp trai thì thả cho hắn một con đường sống, xấu xí thì đánh chết không tha! ! !” Ta không nói gì. Nguyên Quân trong thanh âm lại có một tia tán thưởng: “Thời gian đó, nàng mới ba trăm năm đạo hạnh, đã có khả năng vung hoa thành vũ khí.”
Cảnh ba, Nguyên Quân đứng dưới hoa đào, Sắc Đào Hoa gần như đem toàn bộ cánh hoa trên cây rơi đến bên người hắn. hắn phẩy phẩy vạt áo, dung nhan có một không hai “Nguyện ý đi theo ta sao?” Sắc Đào Hoa từ trong cây hoa nhảy ra, gật đầu như giã tỏi: “Nguyện ý, nguyện ý. Nguyện trọn đời đi theo!” Tay nàng đặt lên tay Nguyên Quân, từ nay về sau liệt vào tiên ban Cảnh bốn, Nguyên Quân mặt hướng ra cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài, gió thổi qua biển hoa, hoa rơi tung bay như mưa: “Sắc Đào Hoa, sau này tên của nàng sẽ là Phong Phi Phi.” Ta đứng phía sau hắn, khẽ gật đầu, nói: “Vâng” . Nguyên Quân tư thái muôn vàn bước tới, cầm tay của ta: “Cho nàng hai nghìn năm đạo hạnh, phong làm Bách Hoa tiên tử.”
Cảnh năm, thần đế tức giận: “Nguyên Quân! Ngươi là hoa thần!” … Nguyên Quân đột nhiên vung tay lên, tràng cảnh này đã nhảy qua, ta nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Cảnh sáu, Hồng Hoang cốc, cỏ dại khô héo, một cây hoa đào thê lương tuyệt đẹp, hoa khai liễm diễm, tuyệt vọng mà đau thương, cô độc thê lương. Một người, một thân y phục đỏ, sắc đỏ đến yêu diễm, đỏ đến si cuồng, đỏ đến cõi lòng tan nát.
Ta nắm chặt tay, là Vũ dương. Hắn đứng ngơ ngác trước cây hoa đào , cánh tay thon dài duyên dáng, khẽ chạm từng cánh hoa, mắt như ngọc lưu ly quang hoa sáng lạn, một vẻ đam mê kinh diễm. Cây hoa đào khẽ run, đó là cô đơn sau trăm năm lại gặp gỡ. Hoa không sợ chờ đợi, chỉ sợ hoa nở không người thưởng, tương tư không được hồi đáp.
Vũ Dương yêu dã tuyệt sắc nghiêng người dưới hoa đào, hắn triển khai phép thuật biến ra rất nhiều hoa đào, Hồng Hoang cốc biến thành một biển hoa. Cung điện ẩn trong hoa đào, như thơ như mộng. Ta không muốn tiếp tục nhìn: “Các ngươi tìm ta trở về, hẳn là không chỉ là trở về tiên giới đơn giản như vậy chứ?”
“Ừ, Thần Đế muốn nàng xuất thủ, giết Trụy Lạc ma.” Hắn thẳng thắng như thế, ta ngược lại lo lắng: “Thế nhưng ngươi cho ta xem những thứ này, không phải là càng khiến ta không nỡ giết hắn sao?”
“Nàng sẽ làm, đây là lệnh.” Ta ngửa đầu nhìn hắn: “Hắn đẹp như vậy, hơn nữa đối với ta cũng không tệ lắm, ngoại trừ lần nọ đánh ta ra. Ta nghĩ ta tìm không được lý do giết hắn đi.”
“Nàng sẽ làm, đây là lệnh.” “Hắn tại Hồng Hoang cốc cùng ta sáu trăm năm, bởi vì ta mà suýt nữa mất mạng, ta làm sao lỡ giết hắn?”
“Nàng sẽ làm, đây là lệnh.” “Sự thực là ta có chút yêu thích hắn, ta cũng không nói được là có bao nhiêu yêu thích, thế nhưng tuyệt đối sẽ không giết hắn.”
“Nàng sẽ làm, đây là lệnh.” Ta mắng một tiếng; “Mịa nó, may mà ngươi còn không hát ONLY YOU, bằng không lão tử thực có khả năng một đao —— đâm chết ngươi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 8: Này! Soái ca
Chương 8: Này! Soái ca