Trang phục Thẩm Thạch mặc, là đồng phục thường ngày của đệ tử ngoại môn Lăng Tiêu Tông, màu xám trắng, nhìn rất bình thường, nhưng mặc lên người lại vô cùng thoải mái, Lăng Tiêu Tông từ trước tới nay ra tay hào phóng, đối với đồ dùng hằng ngày cho đệ tử mới cũng cung cấp chất lượng tốt.
Tuổi của Hải Tinh xêm xêm Thẩm Thạch, nếu không phải trên người có hai vỏ sò đỏ thắm, thì trông chẳng khác gì thiếu nữ Nhân tộc bình thường. Nhưng vì xuất thân từ Hồng Bạng Yêu Tộc, nên suy nghĩ của cô cũng khác với Thẩm Thạch, nhìn Thẩm Thạch cởi quần áo, Hải Tinh chẳng có chút thẹn thùng, ngược lại còn tò mò nhìn kỹ cơ thể Thẩm Thạch, vẻ rất hiếu kỳ cơ thể mà không có vỏ sò thì ra làm sao.
Cả người Thẩm Thạch đều ướt máu Quỷ Diện Hà, nên hắn dứt khoát cởi sạch cả quần lẫn áo, chỉ chừa lại một cái quần đùi lót, bị Hải Tinh cô nương thoải mái tò mò nhìn, Thẩm Thạch cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng nghĩ lại thấy cũng không mất cái gì, nên mặc kệ, cầm quần áo chạy ra biển.
Nước biển trắng bọt trườn lên vuốt ve bãi cát, Thẩm Thạch nhảy thẳng vào trong nước, một cảm giác mát lạnh trùm lên khắp người hắn, làm hắn rùng mình một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh thẳm lơ lửng mấy đóa mây trắng, biển trời một màu, làn nước nhu hòa, ánh sáng mặt trời ấm áp ôm lấy thân hắn, xua dần sát khí trên người hắn, cơ thể hắn dần thích ứng với làn nước chung quanh, mùi nước biển mằn mặn thoảng vào mũi hắn.
Đây là lầu đầu tiên từ khi sinh ra, hắn đứng trong biển.
Những luồng sóng từ xa ôn hòa trườn lên bãi cát, cơ thể hắn không ngừng bị đẩy tới đẩy lui, cảm giác khác hẳn khi ở trong sông hay hồ, khiến một kẻ từ bé sống trong vùng núi Âm châu Thẩm Thạch có cảm giác hoàn toàn mới.
Qua một hồi lâu, hắn mới trở lại bình thường, bắt đầu giặt rửa máu lam trên người và quần áo. Loại máu này khi gặp nước biển, quả giống hệt lời của Hải Tinh, nước biển với loại nước bẩn này thực là có hiệu quả đặc biệt, Thẩm Thạch chỉ cần hơi xoa bóp, quần áo da dẻ đã bong sạch vết máu.
Nhìn thiếu niên tò mò nhưng hưng phấn ở trong nước chơi đùa, Hải Tinh ở trên bờ cũng thấy thú vị, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Nước biển có nhiều bọt, chuyện này Hải Tinh đã quá quen, chẳng thấy gì kỳ lạ. Cô ngồi trên bờ cát suy nghĩ, không biết có nên mang năm khối thịt tôm Thẩm Thạch bóc được cho thôn trưởng hay không, khóe mắt qua chỗ Thẩm Thạch, hình như hắn không nhận ra nước biển đang dâng tới, làn nước vốn chỉ tới đùi đã lặng lẽ tràn tới phần eo của hắn.
Hải Tinh do dự, nhíu mày, mở miệng định nhắc Thẩm Thạch, nhưng chưa kịp hô, thì một ngọn sóng đã mãnh liệt ào tới.
Những cơn sóng dồn dập liên tiếp nhau, lớp sau cao hơn lớp trước, trong tích tắc ngập tới cổ Thẩm Thạch , hắn vốn vừa xoay người để lên bờ, nên bị ngọn sóng từ sau lưng ụp tới, lực đẩy quá mạnh, khiến chân hắn hẫng lên, lảo đảo.
"Oanh" một tiếng, đầu sóng nặng nề vỗ vào trên bờ cát, rồi lập tức rút ngược trở ra, Hải Tinh bước tới, vì không nhìn thấy Thẩm Thạch trên mặt nước.
Hải Tinh ngần ngừ dõi mắt nhìn, nét mặt lo lắng, may mắn một bóng người hiện ra trong bọt nước, đúng là Thẩm Thạch, nhưng hắn đã cách chỗ cũ đứng khi nãy khá xa. Hải Tinh thở ra một hơi, tức giận nhìn hắn, nhưng rồi cô vội hoảng hốt, vì nhìn thấy giữa cơn sóng cuồn cuộn, Thẩm Thạch vùng vẫy tay chân kịch liệt, như đang giãy dụa.
"Không phải chứ. . ." Hải Tinh mở to mắt không dám tin, đưa tay lên dụi mắt, cuối cùng phải rút ra kết luận là thiếu niên Nhân tộc này khi làm thịt tôm thì vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh, cứng cỏi, kiên cường khác hẳn với thường nhân, nhưng. . . Hắn lại không biết bơi!
"BA~" , Hải Tinh vứt chén trong tay, mặc kệ đám thịt tôm rơi ra bãi cát, nhào tới bãi biển. Bọt nước trắng tinh dưới bàn chân trắng trẻo văng lên tung tóe.
Cái vò sò đỏ tươi rực rỡ mở rộng, thân hình yểu điệu xinh đẹp bay vọt lên, như một con cá đỏ kiều mị, xẹt qua không trung một quỹ tích duyên dáng, ‘ùm’ một tiếng nhảy vào trong nước.
Dưới trời xanh, sóng trắng, nhìn thấy rõ bóng Hải Tinh du động như một con cá, lướt nhanh trong nước, dù đi ngược con sóng cũng giảm chút nào, hướng thẳng về phía thiếu niên đang giãy dụa.
Thẩm Thạch đang bối rối khổ sở đột nhiên cảm giác được một cơ thể trắng nõn từ trong nước biển trồi lên ngay cạnh mình, "'Rầm Ào Ào'" một tiếng giòn vang, bọt nước văng khắp nơi, khuôn mặt tú lệ ướt nước của Hải Tinh xuất hiện ngay bên cạnh hắn, nắm ngay lấy tay hắn, kêu: "Đừng nhúc nhích, ta cứu ngươi."
Nhưng Thẩm Thạch bị uống mấy ngụm nước biển đã bắt đầu hoảng loạn, không còn tỉnh táo, thấy tay chân mình không chỗ tựa vững, nước biển lại có sức đẩy đáng sợ, kéo mình xuống dưới, nên sợ hãi hết sức giãy dụa.
Hải Tinh bị hắn vùng vẫy, cánh tay nắm lấy hắn suýt buột ra, hắn còn vung vẫy loạn xạ khiến nước biển văng tung tóe hỗn loạn, làm cô thiếu chút nữa cũng bị uống một ngụm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Tinh nghiêm lại, xem chừng đã bực mình, vung tay "BA~" một tiếng, tát thẳng vào má Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch giật mình, an tĩnh hẳn đi, như tới giờ mới nhận ra người ở bên cạnh là ai, yên tâm bình tĩnh. Hải Tinh nắm lấy cơ hội này, dán người tới, quấn tay quanh cổ Thẩm Thạch, miệng hô: "Thả lỏng người, đừng có dùng lực, ta đưa ngươi lên bờ."
Miệng Thẩm Thạch nhúc nhích, như muốn nói, nhưng rồi không nói gì, ở trong môi trường nước biển lạ lẫm, hắn phải nghe theo lời Hải Tinh, cố đè lòng sợ hãi, không dám cử động nữa.
Dần dần, hắn cảm nhận được cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều, vô số bàn tay muốn kéo hắn xuống nước đã biến mất, chỉ còn một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đẩy người hắn lên, khiến cơ thể hắn lơ lửng trong nước.
Một tay Hải Tinh ôm cổ Thẩm Thạch, giúp đầu hắn luôn ở trên mặt nước, tay kia chuyển động, chậm rãi đưa hắn vào bờ.
Nước biển vẫn không ngừng cuồn cuộn, ánh mặt trời chiếu xuống, Thẩm Thạch híp mắt, cảm nhận tia nắng ấm áp, và mùi thơm như có như không từ cơ thể mềm mại bên cạnh.
Cánh tay đang quấn trên cổ hắn, trắng trẻo, tinh tế, tỉ mỉ. . .
Trời xanh mây trắng, gió biển từng trận, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu, hắn đột nhiên cảm thấy cứ bơi từ từ thế này, tới bờ trễ một tí cũng tốt. Vì Thẩm Thạch không giãy giụa nữa, nên Hải Tinh cũng giảm bớt được không ít sức lực, trở nên nhẹ nhõm rất nhiều.
※※※
Tiếng sóng nước "Rào rào", hai người từ dưới nước đi lên, Hải Tinh cô nương tuy quần áo ướt sũng, nhưng thần thái nhẹ nhõm tự nhiên, còn Thẩm Thạch lại rõ ràng chật vật, lên tới bờ mới thấy rõ, vừa trải qua sống chết, chẳng hiểu tính nết hắn thế nào, nhưng rõ ràng trong tay vẫn còn cầm bộ quần áo đã cởi ra.
Hải Tinh đương nhiên cũng nhìn thấy, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi lớn như vậy, mà không biết bơi sao?"
Thẩm Thạch trầm mặc: "Ta lớn lên ở vùng núi, đâu có gặp nước, nên. . ."
Thấy Thẩm Thạch không ý cãi lại, lại còn thành thật thừa nhận, Hải Tinh hơi ngẩn ra, thấy mình mới là người cần phải xin lỗi, vừa vặn khóe mắt qua mặt Thẩm Thạch, thấy trên ấy vẫn còn in rõ năm dấu tay, mặt Hải Tinh đỏ bừng, lắp bắp do dự một hồi lâu, mới thấp giọng: "Hồi nãy đánh ngươi, ta xin lỗi a. . . Đau không?"
Thẩm Thạch sờ sờ gò má,: "Đau."
Hải Tinh càng thêm lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thêm vài phần, thấp giọng giải thích "Tại, tại ngươi cứ dùng sức giãy giụa, ta mới. . ."
Thẩm Thạch cắt ngang, mỉm cười: "Đáng đánh."
Hải Tinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch, thấy Thẩm Thạch mỉm cười nhìn mình không hề tức giận hay trào phúng, một lúc sau, Thẩm Thạch lại nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng a."
Hải Tinh không biết nói sao, trong lòng bỗng nhảy lên một cái, vội đáp: "Không có gì, việc phải làm mà."
Thẩm Thạch đang muốn nói thêm, nhưng trước không chú ý, giờ mới nhận ra Hải Tinh vì cứu mình, quần áo đã ướt sũng, dán chặt vào người, con gái Hồng Bạng nhất tộc, hình như trổ mã sớm hơn con gái Nhân tộc, nên một ít núi non nhấp nhô đều nhìn thấy cả.
Thẩm Thạch ngây người, vô thức quay đi, Hải Tinh thấy vậy thì ngạc nhiên: "Ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Thạch im lặng một lát, mới nói "Quần áo của ngươi ướt hết rồi, hay đi thay đi, không thôi bị gió thổi sẽ bị lạnh, sinh bệnh sẽ không tốt."
Hải Tinh cười khúc khích, chất phác phẩy tay: "Không sao đâu..., chúng ta đâu có giống Nhân tộc các ngươi, thân thể trước khi tu luyện vô cùng yếu đuối, từ nhỏ ta đã sống ở đây, hóng gió một tí là khô thôi, không chuyện gì đâu."
Thẩm Thạch im lặng, khóe mắt không nhịn được lại lén nhìn qua một cái, rồi vội xoay đầu lại, giả bộ điềm nhiên như không: "Tóm lại hôm nay cảm ơn ngươi, ngày mai ta sẽ quay lại, à… giờ tị, lúc đó ngươi đã dậy chưa?"
Hải Tinh chống nạnh, trừng mắt: "Ngươi cảm thấy ta giống loại con gái ngủ nướng tới giờ đó không?"
Thẩm Thạch lập tức lắc đầu,: "Nếu không ta tới giờ Thìn nhé?"
Hải Tinh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, dù sao bây giờ nhìn lại, cũng chỉ có một mình ngươi tới đây bóc tôm, ngày mai ta ở cửa thôn chờ ngươi a."
Thẩm Thạch nở nụ cười, gật đầu: "Ừ." Rồi vẫy tay chào Hải Tinh, "Ta đi về trước."
Mới đi được hai bước, Hải Tinh cao giọng hỏi với theo: "Này, ta còn chưa biết tên ngươi?"
Thẩm Thạch chỉ chờ có thế, lập tức quay đầu lại, cười: "Ta là Thẩm Thạch."
Sóng biển tràn lên bãi cát, cát vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, Hồng Bạng thiếu nữ xinh đẹp trên áo vẫn còn lấp lánh nước, đường cong ẩn hiện lả lướt, khuôn mặt cười tươi như hoa, vẫy tay:
"Ta là Hải Tinh."
Thẩm Thạch cười ha ha, rất là vui vẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 40: Hải Tinh
Quyển 1 - Chương 40: Hải Tinh