Dưới trời mưa bụi giăng giăng, chỉ thấy Thẩm Thạch đang chạy một mạch tới, trên mặt hắn biểu lộ vài phần hưng phấn cao độ, Chung Thanh Trúc cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy tên này thật có chút đáng ghét, cô trừng mắt nhìn hắn rồi đang khi định cất lời nói gì đó thì đã nghe Thẩm Thạch giọng kích động chỉ về phía sau cô, lớn tiếng hô:”Đầm nước, đầm nước kìa!”
Chung Thanh Trúc khẽ giật mình, nàng ngoảnh lại nhìn theo hướng tay hắn chỉ, vẫn là cái đầm nước yên ả lúc trước, lúc này từng hạt mưa nhỏ rơi xuống mặt nước phẳng lặng làm tóe ra những bọt nước nho nhỏ, từng gợn sóng lăn tăn lan tỏa càng khiến khung cảnh thêm phần u tĩnh.
“Đầm nước thì làm sao?” Chung Thanh Trúc nhất thời cũng quên đi việc quở trách Thẩm Thạch, chỉ nhíu mày khó hiểu, cất lời hỏi.
Thẩm Thạch thoáng nhìn lại rồi như có chút hưng phấn, nói: “Ta đã tra xét toàn bộ khu xung quanh đây rồi, đều là thạch bích cứng rắn, cũng không có lối ra thế mà chỗ này lại có đầm nước lọt vào.”
Chung Thanh Trúc thoáng suy nghĩ một chút, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, nói: “Người nói đầm nước này có thể là lối ra?”
Thẩm Thạch chạy đến mép đầm, bắt đầu cẩn thận xem xét đầm nước không quá lớn, nhìn qua lại có chút phẳng lặng này rồi mở miệng nói:”Ta cũng không biết nhưng nơi đây không có nguồn nước, thác nước hay thứ gì tương tự nên nói không chừng đầm nước này có khả năng là do nước từ bên ngoài chảy vào.”
Chung Thanh Trúc gật đầu liên tục, thần tình trên mặt cô cũng theo đó mà hiện vài phần mừng rỡ cùng hy vọng, tuy việc đầm nước này thông với bên ngoài chỉ là Thẩm Thạch suy đoán nhưng đối với hai người thân đang bị giam trong tuyệt cảnh mà nói thì bất cứ tia hy vọng bé nhỏ nào cũng đều đáng quý, một khi nó xuất hiện thì bằng mọi cách phải nắm bắt được.
Hai người đứng cạnh nhau bên mép nước, nét mặt biến đổi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng; Thanh Ngư Đảo này vốn ở bên trong Thương Hải, mà trên đảo lại có nhiều nước, bằng chứng là ở huyệt động vừa rồi nước đọng cùng cỏ dại lan tràn, như thế xác thực có khả năng dưới nước có thông đạo bí mật nào đó hướng ra bên ngoài.
Chung Thanh Trúc vô thức nắm tay nắm chặt, trong lòng tràn ngập hy vọng cùng sự kích động, dù sao thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ hơn mười tuổi, tự nhiên là khát vọng sống rất mãnh liệt. Cô hướng sang Thẩm Thạch gật đầu như gà mổ thóc, nói:”Thạch Đầu, ngươi thật thông minh.”
“Hahaha…” Thẩm Thạch cười đắc ý, nói:”Còn sớm để nói điều này, dưới mặt rốt cuộc có đường ra hay không còn phải nhìn kỹ rồi mới tính được.”
Chung Thanh Trúc gật đầu, khẽ nói: "Ưm."
Sau đó, cô nhìn Thẩm Thạch, Thẩm Thạch cũng cười cười, nhìn Chung Thanh Trúc.
Cả hai, không ai nói gì, cũng không ai có động tác gì thêm.
Không khí vốn đang tràn ngập vui mừng, phấn khích, đột nhiên trong nháy mắt trở nên im lặng, mười phần ám muội (^^), hai người nhìn nhau, cứ thế yên lặng nhìn nhau. Một lúc sau, cả hai dường như cùng cảm thấy có chỗ không đúng, lại mồm năm miệng mười nói:
“Sao ngươi không đi nhìn xem…”
Thanh âm ngừng lại, Chung Thanh Trúc có chút nghi vấn nhìn sang Thẩm Thạch, Thẩm Thạch tựa như nghĩ tới điều gì đó, cười khan một tiếng, đáp: “Ta, ta không biết bơi, ngươi chịu khó đi xuống xem một chút được không?”
Chung Thanh Trúc im lặng một lát, nói: "Ta cũng không biết bơi. . ."
Thẩm Thạch: ". . ."
※※※
Bên cạnh đầm nước, bầu không khí lúc này có phần lạnh đi, những hạt mưa bụi rơi lên mặt mang đến chút cảm giác mát mẻ.
Thẩm Thạch lắc đầu, gượng cười nói:”Ta lớn lên từ nhỏ ở bên cạnh Tây Nam Sơn, nơi đó đừng nói tới biển rộng, đến sông hồ còn ít thấy, do vậy từ nhỏ tới giờ ta chưa học bơi bao giờ. Nhưng ngươi không phải ở bờ biển sao? Như vậy mà lại không biết bơi?”
Chung Thanh Trúc không giấu nổi vẻ hơi thất vọng trên mặt, nghe xong chỉ gượng gượng cười, đáp:”Ta đúng là lớn lên ở Hải Châu, nhưng thuở bé không phải sung sướng gì, ngay khi hiểu chuyện là ta đã bắt đầu giúp mẫu thân làm việc, bận rộn liên tục cả ngày thì sao có thời giờ đi nghịch nước?”
Cả hai cùng ngạc nhiên đứng cạnh mép nước mà nhìn nhau, vất vả như vậy mới nghĩ ra phương pháp thoát thân, không ngờ lại gặp trở ngại là…cả hai cùng không biết bơi.
Nhìn vẻ mặt buồn phiền của hắn, trong lòng Chung Thanh Trúc mơ hồ có chút không thoải mái, lại cảm thấy áy náy nữa, vẫn biết rõ là cô cũng không có cách nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi:”Được rồi, thực ra hy vọng này cũng không lớn, cái đầm nước này không chừng là một con suối chứ không phải đường ra gì cả.”
Thẩm Thạch gật gật đầu, lập tức như có chút hối hận, đáp:”Sớm biết như thế này mấy ngày trước ta thà bớt giết mấy tên Quỷ Diện Hà, bỏ thêm chút sức cùng Hải Tinh học bơi lội cho rồi.”
Chung Thanh Trúc khẽ giật mình, nói: "Cái gì Hải Tinh?"
Hai người rơi vào hoàn cảnh này, Thẩm Thạch cũng không có ý giấu diếm mấy thứ này, huống hồ sự việc bên thôn Hồng Bạng cũng chẳng phải cái gì bí mật nên hắn bèn kể sơ lược một lượt những sự việc của hắn khi ở Hồng Bạng thôn cho Chung Thanh Trúc nghe, cuối cùng là nói đến việc Hải Tinh đồng ý dậy hắn tập bơi, nhưng khốn khổ là Thẩm Thạch với việc học bơi ngộ tính dường như rất tệ hại, cả buổi học cũng chỉ biết mỗi nín hơi trầm mình, còn về phần quẫy đạp chân tay, bơi tiến lên một chút thì hắn dù uống no nước biển vẫn thủy chung không thể học được.
Chung Thanh Trúc tập trung lắng nghe, nghe đến đoạn Hải Tinh cô nương tức thì trở nên chăm chú hơn, tiếp đó lại nghe được việc Thẩm Thạch học bơi chật vật như thế nào liền như nhịn không được, che miệng cười. Cũng nhờ đó mà sự lo lắng đến sinh mạng của hai người như tan biến đi không ít.
Thẩm Thạch vất vả lắm mới kể xong, sắc mặt nhìn thoáng qua cũng có chút khó coi, hướng sang Chung Thanh Trúc phàn nàn:”Ngươi có biết khi đó ta hỏi cô ấy là người Hồng Bạng tộc các ngươi học bơi mất bao lâu, ngươi biết cô ấy trả lời ta ra sao không? Cô ấy nói rành mạch rằng họ từ nhỏ đã sinh ra trong nước, trời sinh đã biết bơi lội, căn bản không cần học…Ta nghe xong, nhìn lại mình, thực sự là á khẩu mất cả buổi tối mà.”
Chung Thanh Trúc nghe vậy phì cười.
Thẩm Thạch có chút buồn rầu, đưa mắt nhìn lên bốn phía rồi cuối cùng lại nhìn xuống đầm nước, cắn cắn môi, đột nhiên dậm chân, nói:”Được rồi, mặc kệ an nguy thế nào cũng nên nhìn thử một chút.”
Nói xong hắn liền sải bước đi đến đầm nước. Chung Thanh Trúc lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngăn hắn lại rồi nói:”Ngươi định làm gì?”
Thẩm Thạch đáp:”Trước mắt đâu có cách nào khác, ta rút cuộc phải xem qua một chút, nói không chừng nước nông, ta có thể nhìn kỹ động tĩnh phía dưới.”
Chung Thanh Trúc “a” một tiếng sau muốn nói gì đó lại thôi, mặt cô có chút lo lắng, dặn dò:”Vậy ngươi cẩn thận chút, đừng đi quá xa, cứ từ từ thử thôi.”
Thẩm Thạch nói một tiếng đồng ý, sau đó liền đưa chân bước vào đầm nước. Chân vừa chạm mặt nước, tức thì hắn trợn mắt há mồm một cái khiến Chung Thanh Trúc càng hoảng sợ, cả kinh nói:”Người làm sao thế?”
Thẩm Thạch lắc lắc đầu ý rằng không cần lo lắng rồi nói:”Không có việc gì, chỉ là nước nơi này mát thật.”
Đầm nước này tuy lạnh buốt nhưng cũng chưa đến mức không chịu nổi nên chỉ sau một hồi chậm rãi đi lại, Thẩm Thạch cũng dần dần thích ứng được, không cần bận tâm tiếp tục cẩn thận đi vào trong đầm nước.
Vấn đề ở chỗ, bọn hắn vốn hy vọng đầm nước này nông một chút, nhưng mà người mới nhìn đã thấy xui xẻo như hắn thật khó có vận khí tốt, hắn mới đi được vài bước đã liền phát hiện ra địa hình đáy đầm trũng gấp xuống, mức nước vốn chỉ đến mắt cá chân giờ đã nhanh chóng ngập không thấy đầu gối đâu. Đến khi hắn bước được năm, sáu bước nữa thì nước đã ngập đến ngực.
Mới thoáng qua như thế cũng tự hiểu là đầm nước này rất sâu, Thẩm Thạch bèn quay đâu, gượng cười nhìn Chung Thanh Trúc đang đứng trên bờ. Chung Thanh Trúc cũng chỉ còn biết lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một cái.
※※※
Đi tới một chút nữa thì nước đã ngập quá mũi, nếu không biết bơi sẽ rất nguy hiểm nên Thẩm Thạch cũng không dám mạo hiểm đi tiếp, đành quay trở lại. Hắn vừa quay lại được hai ba bước, thấy nước hạ xuống đến hông thì lại có chút không cam lòng. Sau một thoáng do dự, hắn khẽ cắn môi rồi mạnh mẽ hít một hơi thật sâu sau đó tự chúi đầu xuống nước.
Chung Thanh Trúc đứng trên bờ mở mắt thật to để nhìn cho rõ Thẩm Thạch đang làm gì dưới nước, cũng may là đầm nước tĩnh lặng, nước lại rất trong mà chỗ Thẩm Thạch hiện tại mực nước cũng chưa sâu lắm nên hắn có lặn ngụp gì ở đó thì người khác vẫn thấy được. Lúc này, chỉ thấy nước non tung tóe còn Thẩm Thạch thì mang bộ dạng ngốc nghếch, đang cố gắng hụp hụp xuống đến hai lần mới khiến thân thể chìm xuống được nhưng mà dù hắn vẫy đạp chân tay thế nào thì thủy chung vẫn ở nguyên một chỗ, chẳng tiến lên được tí ti nào.
Chung Thanh Trúc tuy rằng không biết bơi, nhưng bản thân lớn lên bên bờ Thương Hải nên giống như câu:”Chưa từng ăn thịt heo nhưng đã gặp heo chạy”, trước đây cô đã cũng nhiều lần thấy người khác bơi lội nên chỉ cần nhìn qua một chút hiển nhiên đã nhận ra Thẩm Thạch không nói dối, hắn ở môn bơi lội này quả nhiên là không có tí thiên phú nào.
“Thật giống y như…một chú heo nhỏ đang giãy giụa trong nước mà.” Trong đầu Chung Thanh Trúc không hiểu sao lại phát sinh ý nghĩ hài hước này khiến đôi má cô bỗng ửng đỏ, tay vội che miệng không để mình cười ra tiếng, một lát sau lại có cảm giác mình có lỗi với Thạch Đầu đang tìm đường kia liền thầm tự mắng mình một câu.
Một lúc sau, Thẩm Thạch hết hơi “ha” một tiếng rồi ngoi lên khỏi mặt nước, toàn thân hắn ướt sũng, khuôn mặt uể oải nhìn Chung Thanh Trúc đang đứng ở mép nước nói:”Không nhìn được cái gì cả…”
Chung Thanh Trúc vẫy vẫy tay, dáng điệu quan tâm hắn nói:”Nếu không thấy gì thì ngươi lên đây trước đi đã.” Cô vừa nói vừa như chờ không được, len lén đưa chân bước lên một bước..
Đầm nước này quả là lạnh thật, vừa chạm chân là như có một luồng khí lạnh đi vào. Có lẽ do những phiền muộn trước mắt đã qua nên ngay cả khi thấy tia hy vọng cuối cùng bị mất thì Chung Thanh Trúc vẫn giữ được tâm tình bình tĩnh, một lúc sau, cô lại muốn bước thêm một bước để thăm dò đầm nước này.
Cô tự nghĩ hay là đợi một chút nữa mình dùng cái đầm nước này để cẩn thận tắm rửa thật kỹ càng thì đến khi chết cũng làm con ma sạch sẽ, thơm tho.
Có tiếng nước bắn tung tóe trên mặt nước từ phía không xa truyền đến, chính là do Thẩm Thạch mang bộ mặt buồn rầu đang từ dưới nước đi lên bờ, hắn vừa đi vừa mở miệng phàn nàn với Chung Thanh Trúc:”Ngươi nói xem cái trò bơi lội này sao lại khó đến thế chứ? Ta đã cố gắng học rất chăm chỉ vậy mà hết lần này tới lần khác vẫn không học được. Chỉ mỗi cái động tác vung tay quạt hay thẳng chân đạp nước kia, ta đã thấy không dễ làm rồi chứ đừng nói đến cái gì thân thể nổi được trên mặt nước. Ặc…Thanh Trúc, sao ngươi lại xuống nước thế này?”
Trong lúc hắn đi lên bờ thì Chung Thanh Trúc chẳng biết từ khi nào đã đi xuống nước, mặt cô có vẻ có chút tò mò, bàn tay phải đang vờn sóng nước, giống như cô chưa bao giờ được nghịch nước vậy.
Một lát sau, cô quay đầu lại cười cười nói:”Thạch D(ầu, người lúc nãy lấy hơi nín thở như thế nào vậy? Ta cũng muốn học một chút.”
Thẩm Thạch khoát tay chặn, miệng hậm hực nói:”Không phải ta đã kể từ đầu tới cuối việc Hải Tinh dạy ta bơi cho ngươi một lần rồi sao? Đại khái là như thế này, nghe thì đơn giản nhưng đến lúc thực hành thì đúng là khó càng thêm khó. Nín thở chính là bản thân mình hít một hơi rồi trầm mình vào trong nước, sau một lát chỉ cần để yên, thân mình sẽ tự nổi lên. Ơ kìa, ngươi cẩn thận một chút, đừng có đi xa quá.”
Chung Thanh Trúc thản nhiên cười, cô suy nghĩ một chút, vừa tò mò lại có chút sợ sệt, hít thở mấy lần thật cẩn thận rồi cuối cùng lấy tay che miệng mũi lại, nhìn trông có chút ngô nghê, rồi vùi đầu xuống nước
Một lát sau, Thẩm Thạch liền thấy người cô chậm rãi nổi lên khiến hắn không khỏi “Ồ” lên một tiếng:”Cái trò nín thở này lại có thể học nhanh như thế à.” Lời còn chưa dứt thì đột nhiên thấy Thẩm Thạch ngẩn ra, hai mắt hắn trợn tròn, ngơ ngác nhìn vào trong nước.
Chỉ thấy trong làn nước phẳng lặng, thân mình Chung Thanh Trúc đang nhẹ nhàng nổi lên, tuy rằng cánh tay trái của cô bị thương nên vẫn bị vải bố bó chặt vào bên người nhưng chỉ với cánh tay phải nhẹ nhàng quạt nước một chút thì đã thấy những bọt nước nổi lên, đồng thời hai chân chân cô cùng đạp về phía sau một cái, trông y như những gì mà hắn đã học từ Hải Tinh rồi kể lại cho cô.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đang nhẹ nhàng như mỹ nhân ngư thoải mái, thư thái bơi vòng vòng nếu đem so với bộ dạng ngốc nghếch lúc trước của Thẩm Thạch thật chẳng giống chút nào.
Sóng nước êm đềm tỏa ra rồi thu lại bên cô, cả đầm nước ở nơi tuyệt cảnh như đang hòa vào dáng dấp ôn nhu của cô vậy.
Ở bên cạnh mép nước, Thẩm Thạch đứng ngây như phỗng, hắn kinh ngạc nhìn bóng đáng xinh đẹp đang chậm rãi bơi về phía trước mất một lúc lâu mới dùng bộ mặt có vài phần như không thể tin được, ngơ ngác nói:
“Không phải chứ! Điều này, điều này còn có…còn có thiên lý nữa không…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 59: Bơi lội
Quyển 1 - Chương 59: Bơi lội