Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, trong tiếng kêu đã tăng thêm thống khổ cộng với vài phần cuồng nộ và ý tuyệt vọng, một tiếng thét thê lương vang lên:
"Quỷ Vương, cứu ta. . ."
Âm Quỷ Vương trong lớp hắc khí khẽ nhúc nhích, lập tức Hung Sát Chi Khí đại thịnh, ở giữa không trung khẽ nhích một cái, đã bay tới cửa ra vào. Thẩm Thạch từ sau khe đá nhìn thấy, không kềm được ngừng hít thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng đen kia, trong lòng tranh đấu kịch liệt, nếu Âm Quỷ Vương thực rời khỏi phòng, hắn có nên nhảy xuống dưới hay không?
Nhưng Âm Quỷ Vương vừa đi tới cửa, thì đột ngột dừng lại, có vẻ do dự, quay đầu lại nhìn chỗ đang lóe ánh sáng vàng, dáng vẻ chần chừ khó quyết.
Thẩm Thạch vô cùng hồi hộp.
May thay, bên ngoài thạch thất lại vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Lâm Hổ, thực không biết Ngưu Hùng cuối cùng làm gì với hắn, cũng có lẽ tại người này trời sinh đã tham sống sợ chết, nên phản ứng mới đặc biệt mãnh liệt cũng không chừng.
Tóm lại đây là lần thứ ba hắn gào thét, dưới sự kích thích này, và có lẽ cảm thấy thạch thất này cũng an toàn, mà mình cũng không đi xa, nên Âm Quỷ Vương rút cuộc quay người, nhanh chóng bay ra ngoài.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn như vậy, mà Thẩm Thạch cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, hai con đường, hai lựa chọn, đã xuất hiện ngay trước mắt, không chút dung tình, không hề cho thời gian suy nghĩ.
Trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Một khắc này, dài dằng dặc như mấy chục năm, lại lướt qua nhanh như tia chớp.
Hắn phóng người lên, dốc hết sức xông tới, đi thêm một trượng, quả nhiên có một cửa động tròn nhỏ, Thẩm Thạch cắn răng, không còn do dự, co người chui vào.
Khẽ xoay người, hắn đã rơi xuống thạch thất.
Lúc rơi xuống đất, Thẩm Thạch vô thức nhìn thoáng qua cửa ra vào, chỗ đó là một mảnh đen kịt, tưởng tượng Âm Quỷ Vương trong làn hắc khí đang bay trong đó, sau một khắc sẽ về tới đây, cả người Thẩm Thạch lạnh buốt, không chút chần chừ, chạy thẳng tới chỗ đường hầm lấp lóe ánh sáng vàng.
Trước mặt hắn xuất hiện cái cửa động, một hàng bậc thang thô ráp không theo quy tắc nào hiện ra, ở cửa động, Hải Tinh hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất.
Thẩm Thạch ôm lấy Hải Tinh, nửa ôm nửa kéo cô chạy xuống đường bậc thang, thân thể Hải Tinh đong đưa, va đập lên những phiến đá, nhưng bây giờ mỗi giây đều quý, Thẩm Thạch đâu có thời gian để ý nhiều như vậy, hắn ôm chặt Hải Tinh, chạy nhanh hết cỡ.
Ở bên ngoài thạch thất không thấy rõ lắm, giờ chạy vào trong, Thẩm Thạch mới nhận ra đường hầm này rộng chừng bốn xích, độ dốc khá đứng, chẳng khác gì thềm đá Bái Tiên Nham năm xưa lúc bái nhập tông môn. May mà hiện giờ hắn đã tu luyện được mấy năm, thân thể mạnh hơn cái thời mười hai tuổi đó rất nhiều, nên độ dốc này không còn khó gì với hắn, chỉ có Hải Tinh bị va vào những tảng đá, chẳng biết có phải bị đau không, mà rên lên mấy tiếng, thân thể run run như muốn tỉnh lại.
Nhưng Thẩm Thạch không có thời gian quan tâm đến cô, mọi hy vọng của hắn bây giờ đều ở trước mắt, dù sâu trong đáy lòng, hắn cũng biết hy vọng này xa vời, Truyền Tống pháp trận thượng cổ, không cái nào là không quy mô hùng vĩ, chẳng khác gì Thần Tích, còn tình hình cho đến bây giờ, so với thượng cổ Truyền Tống pháp trận trong truyền thuyết chênh lệch quá lớn.
Đường hầm cũng không dài lắm, chỉ chừng hơn hai trượng, Thẩm Thạch một đường băng băng chạy xuống, nhảy một lần mấy bậc thang, ánh sáng vàng càng lúc càng rực rỡ, trước mắt từ từ sáng lên, một cái cửa động xuất hiện trước mắt hắn, có nên bước tới hay không, một bước nữa là ra khỏi động rồi.
Thẩm Thạch gầm lên một tiếng, vọt vào luồng ánh sáng vàng.
※※※
Thứ đập vào mắt, đều là kim quang xán lạn.
Thẩm Thạch đứng ở cửa động, tập trung suy nghĩ nhìn cho kỹ, phản ứng đầu tiên là vô cùng sung sướng, vì trước mắt hắn là một tảng đá kỳ dị cực lớn lóe lên ánh sáng vàng, phía trên khắc đầy phù văn huyền ảo, tản mát ra khí tức cổ xưa mênh mang, đúng là thứ được lưu truyền trong truyền thuyết,hiện giờ không còn tìm ra được trong Hồng Mông chư giới, "Kim Thai Thạch" , cũng chính là vật liệu đặc thù của thượng cổ Truyền Tống pháp trận.
Hắn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nơi đây xem ra giống như ở trong lòng núi đào ra một cái huyệt động, ước chừng chỉ có khoảng mấy trượng, một chỗ nhỏ như vậy, đương nhiên không thể nào tồn tại những thứ có quy mô hùng vĩ như thượng cổ Truyền Tống pháp trận, trên thực tế, Kim Thai Thạch quả thực là xuất hiện trước mặt hắn, nhưng. . . Cũng chỉ có ba khối mà thôi.
Ba khối Kim Thai Thạch, lớn nhỏ không đều, dựng đứng ở giữa thạch động, trên thân đá khắc đầy phù văn, người bình thường không thể hiểu được ý nghĩa. Ba khối cự thạch xếp theo hình tam giác, ở giữa đặt một cái bệ đá nho nhỏ, cũng được làm bằng Kim Thai Thạch, ánh sáng vàng chính là từ cái bệ này tỏa ra.
Thẩm Thạch ngơ ngẩn. Trước khi vào đây, hắn đã phỏng đoán đủ thứ, cũng đã chuẩn bị tinh thần, nếu như đây là thượng cổ Truyền Tống pháp trận, sẽ lập tức cùng Hải Tinh chạy đi, nếu như không phải, thì sẽ chết ở đây. Giờ trước mắt đúng là Kim Thai Thạch, nhưng theo hắn biết từ xưa đến nay, trong Hồng Mông chư giới chưa từng có thượng cổ Truyền Tống pháp trận nào lại nhỏ như vậy, ba khối Kim Thai Thạch này, chẳng lẽ là một cái di tích, hoặc là phế tích gì đó sao?
Dùng cái thứ này, có thể rời đi sao?
Lòng hắn trầm xuống, nhưng vẫn ôm Hải Tinh bước nhanh tới bệ đá bằng Kim Thai Thạch, khó khăn lắm mới lách được lên trên bệ, hắn cảm thấy hình như có một sức mạnh khẽ túm lấy hắn, làm cơ thể hắn nhẹ đi vài phần, nhưng nhìn kỹ chung quanh, lại không thấy có gì dị thường.
Thẩm Thạch thấy cổ họng mình khát khô, nhìn ba khối Kim Thai cự thạch xuang quanh, không biết mình nên làm gì, có thể làm gì, nên ngần ngừ một lúc, thả Hải Tinh xuống đất, bước tới thử sờ soạng khối Kim Thai Thạch gần mình nhất.
Tảng Đá bóng loáng mà ôn nhuận, như loại linh ngọc thượng đẳng nhất trên thế gian, một cảm giác ôn hòa truyền vào lòng bàn tay.
Nhưng ngoài điều đó ra, không còn gì nữa.
Đây có thể là thượng cổ Truyền Tống pháp trận cỡ nhỏ hay không?
Thẩm Thạch bắt đầu nhen nhúm hy vọng, đi vòng quanh ba khối Kim Thai Thạch, hy vọng có thể tìm ra một đầu mối, vừa làm vừa nhìn thoáng qua cửa ra vào, sợ Âm Quỷ Vương bất thần xuất hiện.
Thẩm Thạch biết, con quỷ vật kia, có thể đánh bại hai tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh, thì đương có thể dễ dàng xé nát hắn.
Khối Kim Thai Thạch thứ nhất, không có gì khác thường, khối thứ hai, cũng giống như thế, nhưng ngay khi hắn bắt đầu tuyệt vọng, thì hai mắt hắn tỏa sáng, vì ở đằng sau khối Kim Thai Thạch thứ ba cũng là khối lớn nhất, có chút đồ vật kỳ quái.
Đó là một cái bình ngọc dài nhỏ trong suốt khảm vào đá, dài hơn thước, xuyên qua lớp vỏ ngọc trong suốt có thể nhìn thấy bên trong có một luồng khí màu xanh nâu đang từ từ chuyển động, chiếm khoảng ba phần tư bình ngọc, một phần tư còn lại là một mảnh trống không.
Bên trên bình lơ lửng một hạt châu màu sắc u ám. Với kiến thức của Thẩm Thạch không thể nhìn ra hạt châu này làm bằng chất liệu gì, ngọc không phải ngọc, đá cũng không phải đá, trông lại rất cũ kỹ, trên hạt châu còn có nhiều vết rạn, cứ như chực vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Một tia khí màu xám rất mảnh, mắt thường khó mà nhìn thấy, từ bên trong hạt châu chảy ra, rót xuống khu vực khí lưu bên dưới.
Một hạt châu cổ quái mà cũ kỹ. . .
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch chính là nhớ ra Ngưu Hùng từng nói với hắn một thứ gọi là "Thiên Phạm Cổ Châu" , chẳng lẽ viên hạt châu cũ kỹ trước mắt này, chính là nguyên nhân khiến Âm Quỷ Vương làm ra đủ loại dị sự, là nguyên nhân gây ra mọi vấn đề kỳ quặc của Yêu Đảo sao?
Hắn ngừng thở, vươn tay ra, chậm rãi chạm vào hạt châu đang lơ lửng giữa không trung.
"Ưm. . ." Một tiếng thở nhẹ, Hải Tinh chớp mắt này tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn quanh, lạ lùng với cái nơi lạ lẫm mà cổ quái này, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thạch với vẻ mặt trịnh trọng đứng cách đó không xa thì vui mừng, mở miệng muốn gọi hắn.
Ngay chính lúc đó, đầu ngón tay Thẩm Thạch chạm vào hạt châu.
Hạt châu cũ kỹ, không hề phát sinh dị biến hay cấm chế gì, nhưng khi đầu ngón tay hắn chạm vào thì khẽ rung rung, rồi mất đi cân bằng, từ giữa không trung rớt xuống.
Thẩm Thạch hoảng sợ, vội thò tay tiếp được, nhưng ngay khi hạt châu rơi xuống, một tiếng gầm cuồng nộ từ bên ngoài truyền vào, tiếng gầm như gió, nhanh chóng tới gần.
Sắc mặt Thẩm Thạch trắng nhợt, cầm Thiên Phạm Cổ Châu, nhất thời không biết làm sao. Hạt châu rơi xuống, thì dòng khí xám cũng ngừng không rót vào bình nữa, Thẩm Thạch có thể cảm nhận được khí tức mênh mang chung quanh cũng bị giảm xuống không ít.
Hải Tinh đứng dậy, nghi hoặc hỏi: "Thẩm Thạch, ngươi đang làm gì đấy? Chúng ta đang ở đâu vậy? Ta nhớ là đang chơi ở dãy san hô mà, sao đang ở đáy biển, lại đột nhiên. . ."
Cô chưa nói xong, tiếng kêu sắc nhọn đã vang vọng khắp thạch động, cuồng phong lóe sáng, cả thạch động run rẩy, một bóng đen như từ trong bóng tối nặn ra, ngay cả ánh sáng vàng của Kim Thai Thạch cũng không thể chiếu sáng mặt của hắn.
Âm Quỷ Vương, xuất hiện ở cửa động.
Hắc khí như bão tố cuồng nộ bao quanh người hắn, hai mắt đỏ lừ lấp lóe hung quang, Hung Sát Chi Khí lập tức tràn đầy thạch động.
Hải Tinh sợ đến choáng váng, cứng họng nói không ra lời, vỏ sò sau lưng cũng vô thức khép lại. Thẩm Thạch cũng như hóa đá, cả đời hắn, chưa bao giờ tỉnh táo đối diện tử vong đến thế.
Nhưng chỉ sau một khắc, hắn nhận ra, đôi mắt cuồng nộ của Âm Quỷ Vương lại tập trung nhìn chằm chằm vào hạt châu trong tay hắn, thỉnh thoảng lại liếc qua cái bình ngọc trong suốt trên Kim Thai Thạch. Một lúc sau, như nhận ra hai món đồ này không bị gì, Âm Quỷ Vương mới quay sang hắn, gầm lên một tiếng, chuẩn bị đánh tới.
Không có đường lui. . .
Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, Thẩm Thạch vô thức lùi lại một bước, một câu nói của Ngưu Hùng bất chợt xuất hiện trong đầu, mục đích lớn nhất của Âm Quỷ Vương, chính là chạy trốn khỏi nơi đây.
Chết thì chết, nhưng chết cũng không cho ngươi được toại nguyện!
Thẩm Thạch mặt tái nhợt, nghiến răng, không chút chần chờ, cầm hạt châu như cầm một cục đá bình thường ven đường đập thẳng vào bình ngọc.
Âm Quỷ Vương gầm lên khủng bố, vô cùng cuồng nộ, hắc khí bốc lên như như gió, mau lẹ bay tới.
Nhưng động tác Thẩm Thạch cực nhanh, lại là hạ quyết tâm, muốn quy vu tận không để ý sinh tử nên Âm Quỷ Vương không cản kịp, khi bay đến nơi, Thẩm Thạch cũng đã đập vào bình ngọc.
"Đùng" một tiếng giòn vang, bình ngọc vỡ ra, hóa thành vô số thật nhỏ mảnh vụn rơi lả tả, Thiên Phạm Cổ run lên bần bật, một luồng khí xám thô to từ trong hạt châu ào ạt tuôn ra, nhập vào khối khí xám chưa kịp tan ra của cái bình ngọc, làm khối khí đó tăng lên hơn gấp đôi.
Trong thạch động kim quang đại thịnh, ba khối Kim Thai Thạch cùng lúc phóng ra kim quang rực rỡ, mắt không thể nào nhìn được. Âm Quỷ Vương không chịu nổi kim quang mãnh liệt như thế, hú lên quái dị, thân bất do kỷ bay ngược về cửa ra vào.
Một luồng khí tức cổ xưa mênh mang từ xa xôi dội thẳng xuống, tất cả phù văn trên Kim Thai Thạch sáng lên, vô số cột sáng màu vàng từ dưới đất xuất hiện, một sức mạnh Thẩm Thạch chưa bao giờ thấy qua chưa bao giờ nghe nói xuất hiện, bành trướng mãnh liệt như muốn đập núi đảo sông.
Tất cả nổ vang, những vụn đá rào rào rơi xuống, mọi khe đá khắp nơi rạn nứt, cả thạch động kịch liệt run rẩy, bắt đầu có dấu hiệu muốn sụp.
Thẩm Thạch mờ mịt đứng giữa ba khối Kim Thai Thạch, không biết làm sao, sau đó nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng thét, nhìn lại, thấy Hải Tinh chẳng biết tại sao lại bị một sức mạnh vô hình đẩy văng ra khỏi bệ đá.
Thẩm Thạch chấn động, vươn tay ra túm lấy cô, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay rồi thân thể mình, chợt bắt đầu trở nên trong suốt, cái túm trở thành không khí.
Một âm thanh như tiếng sấm rền nổ mạnh, đánh rách tả tơi trời xanh, vang dội cả tòa Yêu Đảo, Thương Hải mênh mông như sôi trào, sóng lớn đột ngột xuất hiện, từ bốn phương tám hướng lao về phía Yêu Đảo. Một nhúm cột sáng màu vàng cực lớn, từ sâu bên dưới Yêu Đảo phóng lên trời, đâm thẳng vào trời cao, phá hủy tất cả sơn mạch cự thạch cản đường chúng.
Khí tức mênh mang bao phủ tất cả, màu vàng cột sáng chiếu rọi Thiên Địa, tất cả Yêu thú Quỷ vật khi nhiễm phải khí tức này đều lập tức hóa thành tro tàn, sơn mạch sụp đổ, huyệt động biến mất, cái nơi đầy thần bí đáng sợ của Yêu Đảo chỉ còn là một cái hố sâu cực lớn, những hòn đá cháy đen tàn tích rơi xuống, những điểm sáng màu vàng vỡ vụn lơ lửng giữa không trung, giống như bột phấn do ba khối Kim Thai Thạch lưu lại.
Hải Tinh vì ở gần Kim Thai Thạch, được kim quang bảo vệ, nên chỉ hôn mê bất tỉnh nằm ngã dưới đáy hố, Âm Quỷ Vương thì chỉ còn là những đốm phấn đen, thịt nát xương tan hoàn toàn trong kim quang.
Thẩm Thạch đã hoàn toàn biến mất trên thế gian, không biết đi đến nơi nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 112: Kim thai pháp trận
Quyển 1 - Chương 112: Kim thai pháp trận