DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 54: Xuống Núi Bán Thuốc

Chu Chu ghi lại vài loại linh dược đặc thù mình luyện đan cần để cho Kinh Cát Nhân hỗ trợ lưu ý, rồi đưa hắn rời đi.

Qua vài ngày nữa, nàng thừa dịp Doãn Tử Chương xuất quan, nhắc tới muốn đem đan dược Tiểu Trư nhổ ra bán đi đổi thành linh thạch, những đan dược này Doãn Tử Chương kiên quyết không ăn, Chu Chu không có cách xuất thủ trong Thánh Trí phái, cứ để đó thì căn bản không có tác dụng gì, đổi thành linh thạch để cất giữ làcó thể thỏa mãn thần giữ của trong lòng Chu Chu ( thật ra thì nàng thích kim ngân).

Nàng hiện tại chưởng quản đan phòng, nếu như lấy ra lượng lớn đan dược phẩm chất thượng đẳng đầu cơ trục lợi, rất khó không khiến người hoài nghi, các khoản linh dược cùng đan dược trong phòng luyện đan có làm được rõ ràng nữa cũng vô dụng, người khác chỉ cần hỏi linh dược luyện đan này từ đâu mà đến, thì dù có miệng cũng không nói rõ được.

Doãn Tử Chương nghe vậy gõ Chu Chu đầu một cái cười mắng: “Ngươi cái đồ con lợn chết tham tiền, hai ngày nữa ta mang ngươi xuống núi dạo chơi trên phố. Lên núi hơn nửa năm cũng không đi chơi đâu, quả thật rất buồn bực .”

Kể từ sau khi Chu Chu thật sự có thể luyện ra đủ các loại đan dược cần thiết cho việc tu luyện của Doãn Tử Chương, hắn đã thực hiện lời hứa gọi Chu Chu từ heo đần thăng cấp làm đồ con lợn.

Hiện tại rất nhiều người trong Thánh Trí phái bởi vì năng lực luyện đan của Chu Chu, mà thái độ đối với nàng thân mật thân thiết thậm chí lấy lòng nịnh bợ, trừ Doãn Tử Chương, người hằng ngày nàng tiếp xúc không có ai hung hăng giễu cợt nàng như vậy, nhưng nàng rất rõ ràng, đại đa số đồng môn đối tốt với nàng là bởi vì muốn cầu cạnh nàng, nếu nàng có chuyện gì, chân chính bất kể nguy hiểm được mất đứng ở phía trước bảo vệ nàng chỉ có Doãn Tử Chương.

Vì điều này, Chu Chu cũng không dám phản kháng chính sách tàn bạo của Doãn Tử Chương, hơn nữa bà ngoại thay nàng chọn chỗ dựa vững chắc này chỉ là tương đối xấu miệng và ưa thích nô dịch nàng thôi, thật ra thì đối với nàng cũng không tệ lắm.

Tỷ như hiện tại, Chu Chu nghe nói có thể xuống núi chơi, lập tức vui vẻ hai mắt lấp lánh.

Nàng không chỉ một lần nghe đồng môn nói chuyện hay việc lạ ở phố phường dưới chân núi, nhưng mấy người nàng tin tưởng như Doãn Tử Chương, Bùi Cốc, Bảo Pháp Hổ là cuồng nhân tu luyện, chỉ tiếc một ngày không có một trăm canh giờ để cho bọn họ bế quan tu luyện, hoặc là có chức vụ trong người không tiện đi xa, bọn họ cũng rất thích ứng cuộc sống như thế, đoán chừng mười năm không hạ sơn đối với bọn họ mà nói cũng là một bữa ăn sáng.

Kinh Cát Nhân mặc dù cũng coi như tin được, nhưng tu vi quá thấp không đáng tin cậy, còn sư phụ xuống núi từ trước tới bây giờ thần thần bí bí độc lai độc vãng, nàng đã sớm nhận mệnh sợ rằng qua vài năm nữa mình mới có cơ hội xuống núi, không nghĩ tới Doãn Tử Chương sẽ chủ động nhắc tới mang nàng đi chơi.

“Thật tốt quá, muốn ta chuẩn bị thứ gì? Có thể xuống núi chơi mấy ngày? Ngươi không cần tu luyện sao?” Chu Chu hưng phấn nói năng lộn xộn.

“Nhớ rõ mang theo đầu heo ngươi là được.” Doãn Tử Chương lời nói ác độc không thay đổi.

Qua hai ngày, Doãn Tử Chương quả nhiên không sai lời hẹn, hướng sư phụ hai người xin chỉ thị mang theo Chu Chu xuống núi, trước khi đi Vưu Thiên Nhận kín đáo trang bị một túi đựng đồ đầy đủ linh thạch cho hắn, lại đặc biệt nhắn nhủ nói: “Đi sớm về sớm, Đại sư huynh của con trong mấy ngày nay sẽ trở về núi. Trong phố phường loại người nào cũng có, hết thảy cẩn thận, không nên tùy tiện gây chuyện.”

Doãn Tử Chương không khách khí, thu túi đựng đồ cáo từ mà đi.

Trong túi đựng đồ có năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm cộng thêm một bảo khí phi hành trung phẩm Bát Vân Thoi. Bát Vân Thoi dài chỉ bằng bàn tay, sau khi thi triển rót linh khí vào thì sẽ lớn bằng thuyền độc mộc,đủ ngồi khoảng hai ba người, một canh giờ bay hơn ngàn dặm, mà trên con thoi có điêu khắc pháp trận phòng hộ, có thể ngăn cản pháp lực công kích của đạo sĩ Trúc Cơ kỳ, pháp khí bình thường đều không làm được.

Sau khi Chu Chu biết chuyện hết sức ai oán, bởi vì Trịnh Quyền nghe nói nàng muốn xuống núi, chỉ nói với nàng một câu: “Theo sát Doãn Tử Chương, chớ lạc mất.” Sau đó lại không tỏ vẻ gì. Cũng là sư phụ, làm sao vị nhà mình hẹp hòi như vậy?

Ngược lại Kinh Cát Nhân xuống núi một chuyến tặng cho nàng túi chứa linh thú lớn rất xinh đẹp tinh sảo, đồng dạng to cỡ lòng bàn tay, miệng túi làm bằng da thắt lại, nghe nói không gian bên trong rộng lớn, ở trong đó Tiểu Trư có đầy đủ không gian hoạt động, bảo đảm nó ở được thoải mái. Nhưng Tiểu Trư bình thường cũng không nguyện ý ở bên trong, thích dính trên người Chu Chu hơn.

Bảo Pháp Hổ cùng Bùi Cốc nghe nói bọn họ muốn xuống núi mở mang kiến thức, thì tặng bọn họ một đôi mặt nạ huyễn hình (mặt nạ biến đổi hình dáng), cũng là pháp khí thượng phẩm, sau khi đeo lên có thể thay đổi tướng mạo cao thấp một người, đạo sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không cách nào nhìn thấu, chẳng qua nếu như gặp đạo sĩ Trúc Cơ kỳ nguyên thần đặc biệt cường đại, vậy thì khó mà nói rồi.

Chu Chu nhận được hai cái mặt nạ này, nghiêm trọng hoài nghi nhân phẩm của hai sư huynh, lúc trước bọn họ đã đưa nàng một chuỗi đồng tiền có thể giấu diếm tu vi, hiện tại lại đưa mặt nạ có thể biến đổi sắc mặt, bọn họ năm đó có phải thường xuyên giấu diếm thân phận tu vi làm những chuyện không hợp pháp hay không?

Nhưng lễ vật như vậy đúng là thứ nàng vô cùng cần, nàng với Doãn Tử Chương muốn xuống núi đầu cơ trục lợi đan dược, tự nhiên không bại lộ thân phận là tốt nhất.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hai người hết sức khiêm tốn ngồi lên Bát Vân Thoi, hướng ngoài núi bay đi.

Cẩn thận để đạt được mục đích, bọn họ không có lựa chọn tới tiểu phường thị gần Thánh Trí phái, ngược lại ỷ có Bát Vân Thoi, bay đến bên ngoài Phần thành cách Thánh Trí Sơn mấy ngàn dặm.

Núi Thánh Trí thuộc biên biên giới của một nước nhỏ trong biên thùy Tây Nam của đại lục Tấn Tiềm, nước nhỏ như vậy trên đại lục có hơn vài chục, còn có mười mấy quốc gia trung bình cùng với ba siêu cường quốc.

Phần thành là một tòa thành lớn giao nhau giữa Phiếm quốc và Xương Quốc, bên trong là hỗn hợp Tu Chân giả cùng người phàm, phường thị lớn nhất phồn vinh nhất hai nước cũng ở chỗ này, phường thị kinh doanh các loại đan dược, pháp bảo, công pháp, bùa, trận pháp và các loại tài liệu quý hiếm mà Tu Chân giả cần , Doãn Tử Chương từng nghe sư phụ Vưu Thiên Nhận đề cập tới nơi đây, liền lưu ý trong lòng.

Hai người mang xong mặt nạ huyễn hình, Doãn Tử Chương biến thành một thanh niên tướng mạo bình thường thân hình hơi mập, Chu Chu lại chỉ là kéo dài thân cao một chút, ngũ quan hơi chút biến hóa một tý. Dung mạo Chu Chu trời sanh vừa quê mùa vừa ngốc, cho dù không thay đổi cũng rất khó khăn để người chú ý, có điều không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, gặp gỡ người quen cũng rất phiền toái.

Doãn Tử Chương đeo lên chuỗi đồng tiền, đem tu vi của mình che dấu thành Luyện Khí kỳ tầng hai, như vậy cùng người phàm không có chút tu vi pháp lực nào như Chu Chu đi cùng một chỗ cũng không lộ ra vẻ quá kỳ quái.

Đang ở ngay phường thị trung tâm Phần thành, phàm nhân vãng lai phần lớn là đời sau Tu Chân giả hoặc gia thuộc ‘người nhà’, đối với người tu tiên nhìn quen không trách, Doãn Tử Chương thoạt nhìn tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai ở chỗ này cũng là thuộc loại hơi thấp bình thường, trên đường tình cờ có thể thấy được một hai đạo sĩ Trúc Cơ, cùng tốp năm tốp ba đạo sĩ Luyện Khí kỳ đẳng cấp cao.

Hai người không làm cho người chú ý mà đi dạo một vòng trong phường thị, đại khái nghe ngóng qua giá tiền đan dược, lại hỏi rõ ràng mấy cửa hàng lâu năm có danh tiếng tốt đẹp, liền quyết định đầu tiên đến”Thiên Công phường” đem đan dược trên tay bán ra. Thiên Công phường là hiệu buôn đệ nhất đại tông môn Thống Chướng phái mở cửa ở Xương quốc, Thống Chướng phái am hiểu cơ quan Khôi Lỗi Chi Thuật (thuật điều kiển con rối), Thiên Công phường bán ra số lượng lớn đồ vật Khôi Lỗi kỳ lạ, đồng thời cũng thu mua các loại đan dược linh dược, pháp bảo công pháp vân vân, dùng cung cấp cho môn hạ đệ tử tu luyện dùng.

Doãn Tử Chương cùng Chu Chu đi vào cửa tiệm , vừa lúc nhìn thấy một đứa trẻ chừng mười tuổi hai tay chống eo đang mắng nhau cùng chủ quán.

Tiểu hài tử còn nhỏ nhưng tiếng nói không nhỏ, Doãn Tử Chương trông thấy hắn con ngươi hơi nheo lại trong tích tắc …

Hài đồng nho nhỏ như vậy, mà có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ!

Đọc truyện chữ Full