DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 140: Phòng Cướp Phòng Trộm Phòng Lừa Gạt

“Cái gì gọi là đã muộn?!” Đề Thiền Thượng là người đầu tiên chịu không nổi kích thích gào lên. Cừu Bảo Dương cười khổ nói: “Từ đây đến Tích quốc, mùa này phải đi mất ít nhất hơn một tháng, muốn tham gia đại hội thi đấu phải thông qua khảo hạch công khai của bọn họ trước, Luyện đan sư phải đạt trên nhị phẩm, còn phải vượt qua tầng tầng lớp lớp thi đấu tuyển chọn, cho dù các ngươi xuất phát ngay hôm nay, lúc đuổi tới thì đại hội thi đấu cũng đã qua hơn phân nửa, làm sao mà kịp?”

“Đã biết rõ đồ đạc ở nơi nào, cũng nên thử một lần.” Doãn Tử Chương nói.

Ba món bảo vật liên quan đến việc mở ra bảo tàng Băng hỏa thần vương, trong bảo tàng có “Tùy băng quyết” hắn muốn nhất, không có ai còn để ý chuyện này hơn Doãn Tử Chương.

Nếu có thể kịp tham gia đại hội thi đấu Luyện đan sư là tốt nhất, có Chu Chu thì tỷ lệ thắng được đã hơn chín phần! Bọn họ có thể thông qua cách bình thường đoạt được Bát bảo tử vân hốt. Nếu thật sự không kịp… lại nghĩ cách khác cũng không muộn.

Cừu Bảo Dương nói: “Đã như vậy, ta đi tìm một cái bản đồ Tây phương ngũ quốc ra, Tụ Bảo lâu cũng có chi nhánh ở đó, dựa vào tín vật ta đưa cho các ngươi, có thể nhận linh thạch hoặc trợ giúp từ bên kia.”

“Đa tạ Cừu sư huynh rồi.” Mấy người cùng lên tiếng cảm ơn Cừu Bảo Dương. Mặc dù biết lễ đa tất trá (lễ lạt nhiều tất có gian trá lừa gạt), đối phương sẽ không vô cớ đào tâm oạt phế (móc tim đào phổi) đối xử với bọn họ, nhưng ngoại trừ thuật luyện đan của Chu Chu, ít nhất hiện giờ trên người bọn họ không có cái gì khác đáng giá để tông môn hạng nhất như Tấn Bảo tông tính toán.

Nhân tình sau này phải trả, cũng là chuyện của tương lai.

Tín vật Cừu Bảo Dương đưa bọn họ là năm chiếc kim bài mặt sau khắc chữ Tụ Bảo lâu, mặt trước khắc một cái pháp trận nho nhỏ, theo như lời Cừu Bảo Dương, cái pháp trận này chỉ nhận một lần nhỏ máu nhận chủ, có được kim bài này liền thành khách quý của Tụ Bảo lâu, có thể ở từng chi nhánh của Tụ Bảo lâu rút ra lượng linh thạch khác nhau.

Chu Chu đưa Tụ Bảo lâu gửi bán hai mươi viên Trú Nhan đan được đưa đến từng chi nhánh đấu giá, ít nhất phải một hai năm sau mới có thể bán hết, đến lúc đó căn cứ giá bán được mà trả linh thạch có phần hơi muộn, nên Tụ Bảo lâu lấy một giá mua toàn bộ, về phần linh thạch đều tính vào trong kim bài này.

Đề Thiền Thượng còn thật không khách khí mà cầm một chiếc, hỏi: “Sao ngươi không trực tiếp đưa linh thạch cho chúng ta? Tránh cho chúng ta đi khắp nơi lấy lẻ tẻ? Tuy trăm vạn linh thạch cần vài túi trữ vật để cất, nhưng cũng không có quá nặng nha.”

Cừu Bảo Dương cười nói: “Thứ nhất tiệm nhỏ mới khai trương, không tiện lấy ra một lần nhiều linh thạch như vậy, thứ hai… Đề lão đệ sợ rằng chưa từng chính thức rời nhà đi xa a?”

Đề Thiền Thượng nhún vai, nói thẳng: “Trước kia ta chỉ đi dạo trong vùng tây nam hai ba năm.” Tuổi tác của mấy người bạn họ còn quá nhỏ trong đám Tu sĩ, thời gian chủ yếu vẫn là bế quan tĩnh tu đặt nền móng, nếu không phải hắn vẫn ở trong Trúc cơ kỳnhiều năm biếng nhác không có gì tiến bộ thì sư phụ Vưu Thiên Nhận cũng sẽ không thả hắn xuống núi lịch lãm rèn luyện.

Vưu Thiên Nhận coi đại đệ tử này thành của quý, không thả hắn xuống núi quá lâu, sợ tính tình hắn táo bạo gây ra họa, cho nên nghiêm lệnh hắn chỉ có thể hoạt động trong vùng tây nam, hơn nữa thời gian lịch lãm rèn luyện không thể vượt quá ba năm.

Cừu Bảo Dương gật đầu nói: “Như vậy cũng hợp tình hợp lí, như ở Tấn Bảo tông ta, đệ tử Trúc Cơ kỳ ra ngoài lịch lãm rèn luyện, rời xa tông môn quá ngàn dặm đều phải có sư trưởng dẫn đầu, vì kế an toàn.”

Chu Chu bất an nói: “Bên ngoài nguy hiểm đến vậy sao?”

“Có thể nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của các ngươi, tây nam là địa bàn của phái Thánh Trí và tứ phái, tu sĩ bình thường sợ rước lấy đại họa không dám đánh chủ ý lên các ngươi. Rời khu vực tây nam, tu vi của các ngươi trong mắt các Tu sĩ cao thì các ngươi là dê béo, thậm chí một ít Tu sĩ tu vi không bằng các ngươi, cũng dám lập bẫy đối phó các ngươi. Chúng ta trên đường từ tông môn tới đây cũng gặp qua nhiều lần ngoài ý muốn.” Cừu Bảo Dương cười khổ nói.

“Tiểu tặc bên ngoài lợi hại như vậy?!” Đề Thiền Thượng kinh hãi rồi, khó trách trước đây sư phụ luôn dặn hắn xuống núi một mình phải đeo đai lưng phái Thánh Trí, bây giờ nghe những cường đạo kia thậm chí ngay cả đệ tử của tông môn hạng nhất trên đại lục Tấn Tiềm cũng dám đụng, kia thật không phải mãnh mẽ bình thường nha!

“Người tu tiên vốn phần lớn thờ phụng mạnh được yếu thua, chỉ cần hành động bí mật, đừng nói Tấn Bảo tông, coi như là hoàng tộc Đan quốc cũng không có gì không đoạt được, không giết được. Những kim bài này các người mang trên người, dù cho vô ý bị mất người khác cũng không cách nào sử dụng, hơn nữa có thể quay lại tìm ta lần nữa làm cái mới cho các ngươi, chẳng qua là mất chút thời gian, không có tổn thất quá lớn.”

Lời này Cừu Bảo Dương nói rất uyển chuyển, ý thật là, nếu như các ngươi bất hạnh bị đánh cướp, người khác cũng không thể đụng đến linh thạch trong kim bài của các ngươi, mang ít đi một chút linh thạch ở trên người, nhỡ may gặp cường đạo, tổn thất sẽ ít đi một chút.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của cái này là, bọn họ không bị người giết chết trên đường.

Mấy sư huynh đệ Đề Thiền Thượng hai mặt nhìn nhau, trước kia bọn họ cũng nghe qua những lời tương tự, vẫn tưởng rằng sư phụ nói chuyện giật gân, bây giờ nghe Cừu Bảo Dương nói như vậy, lập tức đều thu hồi lòng coi nhẹ, từng người lấy kim bài nhỏ máu nhận chủ cất kĩ.

“Dù sao chúng ta cũng đang gấp, cố hết sức ngồi pháp bảo phi hành, ngẫu nhiên dừng lại thì cẩn thận một chút là được.” Chu Chu kinh hồn bạt vía nói.

Cừu Bảo Dương buông tay nói: “Sợ là không được rồi, thật ra Tây phương ngũ quốc cách Phần thành không tính quá xa, sở dĩ lộ trình lên tới hơn một tháng thời gian, là vì đúng mùa vòi rồng hoành hành, thiết trảo ma điêu bay về phía nam. Vòi rồng hỗn loạn trên trời rất nhiều, phi hành trên không trung hơi không cẩn thậnsẽ lầm phương hướng, thậm chí bị vòi rồng gây tổn thương, mà thiết trảo ma điêu tính hung tàn lại thích quần cư, mỗi đám di trú phương nam tính bằng ngàn con, chỉ cần trong phạm vi mười dặm trên đường bay của chúng thì đều có thể phát hiện sinh vật đang bay khác, sẽ bị vây công truy kích điên cuồng, không chết không ngừng, dù là Tu sĩ kết đan cũng khó có thể đối kháng, cho nên đi Tây phương ngũ quốc trong khoảng thời gian này chỉ có thể đi đường bộ.”

Chu Chu bó tay rồi, hóa ra đi Tây phương ngũ quốc còn phải một đường quá quan trảm tướng (lấy ý trong câu “quá ngũ quan trảm lục tướng” từ truyện Tam quốc chí), chuẩn bị phòng cướp phòng trộm phòng lừa đảo, nàng đột nhiên cảm thấy tiền đồ là một mảnh u ám, sư phụ bại hoại, tại sao phải bức nàng xuống núi? Ở Đấu pháp đường đánh vài ngày cũng thấy lấy được lợi ích không nhỏ, đoạn đường này đánh giết mà qua, mong rằng nó đối với tăng tu vi và luyện đạo tâm có lợi ích càng lớn hơn.

Bên này giao nhận xong xuôi rõ ràng với Cừu Bảo Dương, bên kia Phù Ngọc, Tằng Phát Cố và Nguyên Anh tổ sư của Tấn Bảo tông với trưởng lão Kết đan kỳ đóng tại trụ sở này đóng cửa mật đàm cũng xong, hình như hai bên đều tương đối hài lòng, giao hẹn sau này lui tới nhiều hơn mới cáo từ mà về.

Một đoàn người phái Thánh Trí trở lại quán trọ, Phù Ngọc gọi nhóm Đề Thiền Thượng vào phòng mình, lại dặn dò một phen, nghe nói bọn họ có tin tức của Bát bảo tử vân hốt, càng thấy vui mừng.

Phù Ngọc khen hết lời thì đến Tằng Phát Cố: “Sau này nơi các ngươi đến có lẽ sẽ càng nhiều, dứt khoát cảnh tỉnh các ngươi một câu.”

Chu Chu rất phiền muộn, đây rõ ràng là có tin xấu việc quan trọng công bố!

Đọc truyện chữ Full