DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 462: Cướp bóc công khai

Trên đài Viên Bảo Nhi chỉ vào Băng Ngọc trụ nhẹ nhàng cười nói: “Hiện nay Băng Ngọc trên đại lục Tấn Tiềm đã vô cùng thưa thớt, một khối Băng Ngọc trụ này trừ tông môn thế gia đứng đầu có lẽ sẽ có một khối hoặc nửa khối giống như vậy, ở nơi khác cũng không thể tìm được nữa. Băng Ngọc trụ có công dụng rất lớn trong đó là phong ấn nuôi dưỡng bảo vật, trong gia tộc môn phái các vị có chí bảo gì muốn truyền lại cho con cháu đời sau, niêm phong bên trong Băng Ngọc trụ là thích hợp nhất, chẳng những có thể nuôi dưỡng linh khí bên trong bảo vật, cho dù bảo vật có uy lực cường đại như thế nào đi nữa cũng có thể trấn áp niêm phong đặt ở bên trong được. Lưu giữ linh khí ở bên trong đó, không chừng trăm ngàn năm sau trong gia tộc các vị liền có tiên khí trấn giữ rồi.”

Nàng cố tình tăng thêm âm lượng hai chữ “Tiên khí”, quả nhiên thấy trong mắt đông đảo tu sĩ ở dưới đài lộ ra vẻ cuồng nhiệt, chỉ bằng công dụng đầu tiên của tinh trụ Băng Ngọc đã khiến vô số thế gia tông môn điên cuồng, pháp bảo cất giữ bên trong có thể thông qua Băng Ngọc trụ ngày đêm hội tụ linh khí trong thiên địa để tẩm bổ, chỉ cần ở bên trong một thời gian đủ dài, pháp bảo có thể tự động lên cấp. Một bảo vật có thể làm cho bảo khí tấn chức linh khí, linh khí tấn chức lên tiên khí, làm cho người ta sao có thể không động tâm đây?

Viên Bảo Nhi thấy đạt được mục đích, tiếp tục thêm chút kích động nói: “Bên trong Băng Ngọc trụ này trước đây đã từng niêm phong bảo vật mà ngay cả Giám Bảo sư cũng không thể xác định được là bảo vật cường đại như thế nào, trong trụ có lưu lại một tia hơi thở của bảo vật, nếu như được vận dụng đúng cách, nói không chừng có thể giúp các vị nâng cao được một phần tu vi.”

Giám Bảo sư của Thiên Linh phường cũng không phân biệt được bảo vật cường đại nào? Đây tuyệt đối là thần vật trong truyền thuyết! Hứng thú của những tu sĩ dưới đài càng ngày càng tăng cao, có người khẩn cấp kêu gào nói: “Một trăm vạn linh thạch!”

Toàn trường ồn ào, tuy nhiên Băng Ngọc trụ quả thật đáng giá có giá tiền như vậy, một trăm vạn linh thạch không phải một tu sĩ bình thường có thể lấy ra được. Trừ một số Luyện Đan Sư và tu sĩ có cường đại thế lực làm chỗ dựa, những người khác chỉ có thể xem náo nhiệt mà thôi.

Viên Bảo Nhi trên đài cười nói: “Vị tiền bối này chớ gấp gáp, bây giờ liền bắt đầu đấu giá, Băng Ngọc trụ ba thước, giá quy định tám mươi vạn linh thạch. Xin mời các vị bắt đầu ra giá.”

Vừa dứt lời, người vừa nãy vừa ra giá lại lần nữa lớn tiếng nói: “Một trăm vạn linh thạch!”

“Một trăm mười vạn!” “Một trăm hai mươi vạn!”

Tiếng ra giá liên tiếp vang lên, như bão tố tăng nhanh đến bốn trăm tám mươi linh thạch.

Người có năng lực sẵn lòng ra giá đã không còn nhiều. Tiếng gọi ra giá không ngừng biến đổi càng tăng cao hơn.

“Năm trăm vạn linh thạch!” Cách đó không xa truyền tới thanh âm của một lão giả, Chu Chu nghe thấy cảm thấy giọng nói có chút quen tai, vừa nghiêng đầu nhìn thì ra là Tiền Lang Luyện Đan Sư ngũ phẩm duy nhất Tây Phương Ngũ Quốc.

Cái giá tiền này đối với Luyện Đan Sư ngũ phẩm mà nói hoàn toàn xuất ra được. Hơn nữa hắn đến từ Tây Phương Ngũ Quốc là nơi Luyện Khí sư xưng hùng xưng bá. Tác dụng của Băng Ngọc trụ này đối với hắn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường.

Giá năm trăm vạn này cao hơn ngoài dự liệu của Viên Bảo Nhi một chút, nàng nhìn Tiền Lang, cười nói: “Tiền đại sư ra giá năm trăm vạn linh thạch, những tiền bối khác còn ai còn muốn ra giá cao hơn không?” Trong lòng nàng đã nhận định rằng ngoài Tiền đại sư không còn ai có thể giao ra giá tiền cao hơn.

“Năm trăm mười vạn linh thạch!” Một vị lão giả hồng y hừ nói một tiếng.

Tăng Tố đang ngôi bên cạnh Chu Chu hô nhỏ một tiếng nói: “Là Ngưu Hồng Hồng! Người này thật đáng ghét, lúc trước dựa vào Đan Hồn phù thắng Tiền đại sư đã là thắng không cần dựa vào thực lực, bây giờ còn tới quấy rối, rõ ràng là muốn Tiền đại sư mất mặt.”

Ngưu Hồng Hồng? đệ tử khác họ Diễm thị hoàng tộc, Luyện Đan Sư ngũ phẩm Tấn Lập tông của liên minh Đan Quốc cung phụng? Cơ U Cốc nhíu mày. Âm thầm truyền âm qua lại mấy câu cho phía Doãn Tử Chương.

Bên kia vẻ mặt Tiền Lang nén giận nói: “Năm trăm năm mươi vạn linh thạch!” Hiển nhiên oán niệm của hắn đối với Ngưu Hồng Hồng rất sâu.

Ngưu Hồng Hồng cười như muốn bị đánh: “Năm trăm sáu mươi vạn linh thạch!”

“Sáu trăm vạn!”

“Sáu trăm mười vạn!”

Tất cả mọi người nhìn ra được, hai người này là hoàn toàn cố ý đối chọi nhau. Một đến từ Liên Minh Vũ Quốc, một đến từ Liên Minh Đan Quốc. Người người đều biết tại sao bọn họ lại đối đầu như thế. Tuy nhiên cũng chỉ có một loại người  là Luyện Đan Sư giàu đến chảy mỡ này mới có thể nhìn linh thạch mà không xem là linh thạch, tùy tiện hô một cái giá cũng cao lên đến mấy trăm vạn linh thạch.

Tiền Lang cắn chặt hàm răng còn muốn tiếp tục tăng giá, bỗng nhiên trong tai truyền đến tiếng người, lỗ tai hắn khẽ giật giật, do dự trong chỗ lát hừ lạnh một tiếng không hề tiếp tục đấu giá nữa.

Ngưu Hồng Hồng cũng không phải là rất muốn có Băng Ngọc trụ, chỉ là nhìn thấy Tiền Lang nhất định phải có được vật này cho nên mới ôm tâm tư muốn quấy rối, không nghĩ tới lúc này đối phương lại bình thản thu tay lại không tiếp tục nữa, hắn mơ hồ cảm thấy mình bị đùa giỡn, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Lang tức giận bất bình liền cảm thấy rất có giá trị.

Sáu trăm mười vạn là cái giá cao không có người nào lại ngu nguyện ý đi cạnh tranh cùng hắn, Băng Ngọc trụ mặc dù cần, những mỗi lần chỉ có thể phong ấn nuôi dưỡng một pháp bảo, còn phải đợi pháp bảo lên cấp không biết là mất bao nhiêu năm, không cần thiết bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua tương lai hư vô mờ mịt. Còn không bằng giữ lại linh thạch mua các loại công pháp pháp bảo, bùa và đan dược, trận đồ hộ giáp linh tinh có thể tăng lên được thực lực.

Ngưu Hồng Hồng miễn cưỡng bày ra một bộ dáng đường làm quan rộng mở, tiện tay ném một túi trữ vật bên trong có đầy đủ linh thạch về phía Viên Bảo Nhi, ngạo nghễ nói: “Nơi này có một trăm ngàn vạn linh thạch, như vậy nếu bản đại sư coi trọng cái gì, cũng không cần lần lượt trả tiền nữa.”

Đây quả nhiên là muốn khoe của mà! Cũng chỉ có hắn loại người có núi dựa cường đại, cho rằng bản thân là Luyện Đan Sư sẽ không có ai dám tìm hắn gây phiền toái, mới dám kiêu ngạo như vậy.

Viên Bảo Nhi cầm lấy túi trữ vật dùng thần thức đảo qua, cười càng ngày càng ngọt ngào động lòng người: “Như vậy trước mắt tiểu nữ nhận trước một trăm ngàn vạn linh thạch, bây giờ Ngưu đại sư muốn hóa đơn nhận hàng hay là….”

“Bây giờ mang đến đây đi, đồ của bản đại sư ta, có ai dám đoạt?!” Ánh mắt Ngưu Hồng Hoành quét qua xung quanh, phát ra uy áp tu sĩ Nguyên Anh kỳ tức khắc không ít tu sĩ bị bức lui vài bước, tay chân như nhũn ra thiếu chút nữa là ngã nhào trên đất.

Hắn cố ý nhìn thoáng qua chỗ Tiền Lang, ngụ ý ngay cả Tiền Lang cũng không dám cạnh tranh cùng hắn.

Tiền Lang giận đến râu mép cũng phát run, tu sĩ Tây Phương Ngũ Quốc đi cùng hắn đứng ở bên cạnh trong lòng không thể giải thích được, Tiền Lang hoàn toàn có thể đưa ra một trăm ngàn vạn linh thạch, tại sao lại để Ngưu Hồng Hồng đắc ý phách lối như vậy?

Bàn về thân phận, mặc dù Ngưu Hồng Hồng xuất thân từ Diễm Tộc, nhưng cũng không được tính là nhân vật xuất sắc, tuyệt đối không hơn được Tiền Lang được Tây Phương Ngũ Quốc dốc sức cung phụng.

Mắt thấy Ngưu Hồng Hồng ha ha cười một tiếng vẫy tay về phía Băng Ngọc trụ trên đài Bạch Ngọc, Viên bảo Nhi vội vàng phối hợp mở ra pháp trận phong hộ trên đài cao bằng Bạch Ngọc, để hắn lấy đi Băng Ngọc trụ.

Pháp trận vừa mở, một cỗ băng hàn cực kì cường đại tỏa ra từ Băng Ngọc trụ. Mọi người nhớ tới lời Viên bảo Nhi vừa nói rằng trên Băng Ngọc trụ còn lưu lại một tia hơi thở của bảo vật thần bí nào đó thì mọi người ai cũng biến sắc.

Chẳng qua chỉ lưu lại một tia hơi thở mà đã cường đại như vậy, vậy bản thân bảo vật kia có sức mạnh cường đại đến mức nào đây.

Người bên cạnh Tiền Lang cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ hối hận, sớm biết như thế này đã cố gắng lấy Băng Ngọc trụ về tay, loại hơi thở mạnh mẽ như thế. Chẳng những có thể tăng cường tu vi, nói không chừng còn có thể tìm ra được một chút tin tức của bảo vật trước đây được cất giấu bên trong.

Chỉ có Tiền Lang sau khi cảm nhận được cổ hơi thở này, sắc mặt liền ngưng trọng. Âm thầm may mắn mình nghe nhắc nhở, cuối cùng  không có mạnh mẽ đi tranh giành .

Băng Ngọc trụ này rõ ràng là của thế lực to lớn nào đó dùng để cất giữ chí bảo. Ngộ nhỡ người mất của tìm tới tận cửa, thì thật là phiền toái không nhỏ.

Viên Bảo Nhi đang ở trên đài cùng người Thiên linh phường ở gần đó cũng bị giật mình không nhẹ. Lúc trước bọn họ không hề cảm thấy hơi thở lưu lại trong Băng Ngọc trụ lại khoa trương như vậy.

Đang lúc mọi người ngạc nhiên hết sức. Ngưu Hồng Hồng đã rất cẩn thận cầm Băng Ngọc trụ trong tay. Tuy nhiên còn chưa chờ hắn nhìn kỹ, chỉ nghe thấy một tiếng quát to bén nhọn.: “Lấy ra!”

Một cỗ sức mạnh vọt tới, Ngưu Hồng Hồng kinh hoảng lắc mình muốn trốn, nhưng vẫn bị muộn một chút, bị chấn động lui về sau hơn mười trượng mới miễn cưỡng chật vật dừng lại, trên tay rỗng tếch, Băng Ngọc trụ đã sớm bị ngươi ta đoạt mất.

Hắn mới vừa mạnh miệng nói đồ của mình không ai dám cướp đoạt, vừa mới quay mặt ngay lập tức có người hung hăng cho hắn một bạt tai. Giận đến hai mắt biến thành màu đen, không chút nghĩ ngợi liền mắng: ” Cẩu tặc nơi nào dám càn rỡ làm loạn ở thành Lăng Đan!”

Hắn biết thực lực của đối phương mạnh hơn hắn, nhưng nơi này là  thành Lăng Đan. Địa bàn hoàng tộc Diễm thị, trong thành còn có Đại Thừa kỳ Hoàng thượng Đan Quốc Diễm Thí Thiên cùng với Thái thượng hoàng Diễm Kiếm Địch trấn giữ. Cho dù thực lực của đối phương có mạnh như thế nào cũng không mạnh hơn hai vị kia được.

Bốp! Một tiếng giòn vang, Ngưu Hồng Hồng bị một cái tát đánh bay ra ngoài, “Cẩu tặc” cướp đi Băng Ngọc trụ của hắn mí mắt cũng không thèm nâng, lạnh lùng nói: “Nghĩ đến ngươi cũng xuất thân từ hoàng tộc Diễm thị, lưu cho ngươi một cái mạng chó, quản cho tốt cái miệng của ngươi.”

Ngưu Hồng Hồng dù gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vây mà lại dễ dàng bị một cái tát đánh bay, thực lực của người mới tới không khỏi quá mức đáng sợ.

Toàn trường yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, rất nhanh bên cạnh tu sĩ dám cướp đoạt trước mặt mọi người liền xuất hiện một khoảng rộng lớn.

Viên Bảo Nhi ở trên đài trợn mắt há mồm nhìn một màn này, sau một lúc mới lên tiếng nói: “Ngài chính là Độc tiền bối?”

Một thân màu trắng thật sự rất dễ gây chú ý, Viên Bảo Nhi tu vi không cao, nhưng kiến thức và nhãn lực lại vượt trội hơn những người bên cạnh, chỉ một cái đã nhận ra người ban ngày ban mặt mà dám đến đây đập phá chính là người chịu trách nhiệm trấn giữ bảo khố hoàng tộc Hàn Độc Yêu Nhện, Yêu tu cấp tám đỉnh, cường giả đứng đầu trong danh sách cao thủ ở thành Lăng Đan.

Hôm nay Ngưu Hồng Hồng mất trắng linh thạch, người nhất định cũng là bị đánh mà không biết tại sao, không nói một lời xoay người rời đi.

Đột nhiên Hàn Độc Yêu Nhện xuất hiện không thèm đếm xỉa gì trước mặt mọi người cướp đoạt Băng Ngọc trụ, không ít người ở trong lòng cũng giật thót một cái, nhớ tới chuyện tin đồn khoảng một năm trước bảo khố hoàng tộc bị cướp…..Chẳng nhẽ trước đây Băng Ngọc trụ này chính là dung khí trân bảo trong bảo khố hoàng tộc?

Hàn Độc Yêu Nhện không thèm để ý ánh mắt người bên cạnh, vẻ mặt âm lãnh vuốt ve Băng Ngọc trụ, lẩm bẩm nói: “Chính là hương vị này, chính là hương vị này….”

Băng Ngọc trụ này chính là nơi cất giữ Long Đan, cho dù Hàn Độc Yêu Nhện có nằm mơ cũng nhớ đến.

Cơ U Cốc lấy Long Đan ra, cố ý lưu lại một tia hơi thở của Long Đan chính là vì hôm nay.

Hắn cố ý tranh thủ lúc này tới tham gia buổi đấu giá Thiên Linh phường, là bởi vì trước đó nhận được tin tức, Băng Ngọc trụ sẽ được bán đấu giá tại  buổi đấu giá đầu tiên của Thiên Linh phường, hắn âm thầm để cho Doãn Tử Chương tìm cách kích thích một tia hơi thở của Long Đan được lưu giữ ở Băng Ngọc trụ, núi Hồng Vân lại ở phụ cận thành Lăng Đan, người hoàng tộc Diễm Thị nhất định sẽ phát hiện ra được có vài điều gì đó không thích hợp, sau đó trò hay sẽ lên sàn.

Tuy nhiên trò hay này còn phải đa tạ Ngưu Hồng Hồng đã tích cực phối hợp, nếu như không có một người thích khoe khoang như hắn muốn trước mặt mọi người nhận lấy Băng Ngọc trụ, cơ hội tốt như vậy bọn họ đúng là khó mà tìm.

Cả buổi đấu giá vì chuyện đột nhiên phát sinh này mà rơi vào tình trạng yên lặng không tiếng động. Viên Bảo Nhi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh nói: “Những bảo vật Độc tiền bối nhìn thấy so với người mà vãn bối biết còn nhiều hơn, thật sự là khách quý muốn mời mà cũng không mời được. Tiếp theo tệ phường còn vài món bảo vật muốn ra mắt kính xin Độc tiền bối giám định một phen.”

“Không cần khách khí, quý phường vậy mà lại công khai bán đấu giá Băng Ngọc trụ này, lão phu rất tò mò muốn biết lai lịch của nó, càng hiếu kỳ muốn biết các ngươi còn có bảo bối gì.” Giọng nói của Hàn Độc Yêu Nhện lanh lảnh chói tai, bây giờ trong lòng hắn đang rất tức giận, lời này nói ra khiến da đầu mọi người tê dại cả người nổi da gà.

Từ khi bảo khố hoàng tộc bị cướp sạch, Hàn Độc Yêu Nhện luôn luôn ở bên ngoài tìm kiếm tin tức của  Kim Ban Yêu Nhện, Trương Lãng cùng đồng bọn, chẳng qua là không gióng trống khua chiêng tìm kiếm những bảo vật bị mất trộm trong bảo khố, kết quả là đến tận bây giờ vẫn không thu hoạch được gì, Kim Ban Yêu Nhện biến mất như chưa từng tồn tại, không tìm được một chút dấu vết nào cả, nó đang ôm một bụng tức giận muốn tìm người tính sổ.

Viên Bảo Nhi tất nhiên nghe ra được lời nói của hắn không có thiện ý, không khỏi âm thầm kêu khổ, không được tiết lộ tin tức của khách hàng cung cấp bảo vật là luật lệ của bọn họ, đổi lại là nhà khác khi thấy Thiên Linh phường bán đấu giá bảo vật bị người khác đánh cắp từ chỗ bọn họ, cũng chỉ có thể than thở xui xẻo không may thôi, dù sao thực lực của Thiên Linh phường cũng không kém gì Tụ Bảo lâu của Tấn Bảo tông, hơn nữa đây cũng là quy củ từ xưa đến nay của Tu Tiên giới, ngươi không có năng lực giữ được bảo vật , bảo vật kia cũng không phải là của ngươi.

Hết lần này đến lần khác người tìm đến cửa lại là hoàng tộc Diễm thị, núi dựa của Thiên Linh phường bọn họ chính là Diễm thị, vô luận như thế nào bọn họ cũng không dám đắc tội với người Diễm thị, chuyện này thật rất khó xử. Hơn nữa ý tứ của Hàn Độc Yêu Nhện chính là nếu như tiếp theo để hắn phát hiện ra nếu có bảo bối nào là bảo bối ở trong bảo khố hoàng tộc bị trộm ra ngoài thì hắn sẽ không khách khí.

Chuyện đến nước này, có thể làm cho buổi đấu giá thành công mỹ mãn hay không không còn là trọng yếu nữa, quan trọng hơn là giữ được danh dự rồi sẽ giả thích với hoàng tộc Diễm thị sau.

May mà vài món bảo vật được đưa ra kế tiếp không hề có liên quan với bảo vật bị trộm trong bảo khố, tuy nhiên xảy ra sự kiện phá rối mà  Hàn Độc Yêu Nhện gây ra, không tránh được những người khác cảm thấy e sợ, trời mới biết được có khi nào chờ khi bọn họ mua được bảo vật rồi, Hàn Độc Yêu Nhện lại ra tay đoạt lấy mất, vậy thì thật là muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Một buổi đấu giá thanh thế lớn lại kết thúc qua loa như vậy, mọi người mắt đi mày lại âm thầm trao đổi tin tức bảo khố hoàng tộc bị trộm, âm thầm đoán thử xem trong bảo khố bị trộm đi mất bao nhiêu bảo vật, là loại người nào lại không sợ uy danh của hoàng tộc Diễm thị, gây ra đại án động trời như vậy.

Tiền Lang không thể mua được Băng Ngọc trụ, tuy nhiên khi nhìn thấy Ngưu Hồng Hồng bêu xấu bị đánh trước mặt mọi người, cũng coi như là trừ một ngụm ác khí trong lòng hắn, hơn nữa chứng kiến chuyện về sau , hắn không mua  được Băng Ngọc trụ kia cũng không phải chuyện xấu. Trong đoàn người bọn họ mặc dù cao thủ không ít, nhưng nếu chống lại Hàn Độc Yêu Nhện thì bọn họ càng không có nửa phần thắng lợi.

Đã tránh được rủi ro, tránh được một trận đại họa, thực sự đáng giá ăn mừng, hơn nữa chính là người đã nhắc nhở hắn còn nói, sau này sẽ có biện pháp giúp hắn tìm được một khối Băng Ngọc trụ bằng với khối vừa rồi để đền bù lại, vậy thì sao còn phải loanh quanh vấn đề này?

Hắn mơ hồ đoán ra được phân nửa người truyền âm cho hắn chính là một trong những đệ tử của phái Thánh Trí có danh tiếng lan truyền trong vòng nửa năm trở lại đây, hơn nữa có khả năng rất lớn chính là Doãn Tử Chương có xuất thân từ Lâm thị Vũ Quốc.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bây giờ một đám hậu sinh vãn bối người sau lại càng giỏi hơn người trước, mà Tây Phương Ngũ Quốc bọn họ đánh bậy đánh bạ lại được rồi  một vị Thánh nữ Đan tộc làm thủ tịch trưởng lão. Một thiếu nữ mười mấy tuổi lại có thể luyện chế ra được thánh phẩm linh đan, thật hy vọng đại hội Luyện Đan Sư mau mau bắt đầu tiến hành để  có thể nhìn thấy được phong thái của Luyện Đan Sư đứng đầu Đan Tộc, không biết vị Thánh nữ Đan Tộc đã lâu không thấy có tới tham gia hay không?

Tiền Lang cảm thấy mỹ mãn sờ sờ chòm râu bạc dài của mình, mang theo một đám tùy tùng nghênh ngang rời đi.

Đọc truyện chữ Full