DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 55: Phương Hạo Nam ra tay

Phương Hạo Nam thiếu chút nữa lập tức cười ra tiếng, thầm nghĩ Tần Lập này thật sự là một người lắm trò! Bị làm nhục mặt không đổi sắc không nói mà chọn thủ đoạn phản kích cũng mạnh mẽ như vậy. Còn có sự khinh miệt nào có thể mạnh hơn so với không thèm đếm xỉa này chứ?

Quả nhiên, cô gái tuổi thanh xuân vẻ mặt tự đắc phía sau Phương Hạo Nam đối mặt với Tần Lập lập tức biến sắc trừng đôi mắt lạnh như băng nhìn Tần Lập trông thật khó coi. Không riêng gì nàng, ngay cả mấy người trẻ tuổi bên cạnh nàng cũng đểu lộ vẻ mặt căm tức phẫn nộ nhìn Tần Lập.

Cô gái này không phải ai khác chính là Mạc Phỉ Phỉ con gái thành chủ Mạc Thiên Hùng của thành Hoàng Sa!

Nói đến Mạc Phỉ Phỉ này, nếu nói về thân phận thì có dính líu họ hàng với Tần gia. Người vợ Mạc Lan của Tần Vĩnh Chí là cô ruột của Mạc Phỉ Phỉ, nên Mạc Phỉ Phỉ là em họ của Tần Phong!

Tuy nhiên, vì đây cũng chỉ là một đám hỏi chính trị cho nên Mạc gia cùng Tần gia cũng không thân cận như tưởng tượng. Nhưng Mạc Phỉ Phỉ từ nhỏ thích người anh họ Tần Phong, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Từ sau lần ám sát Tần Lập thất bại, lại bị phụ thân quở mắng một hồi cũng cưỡng chế nàng về sau không được phép đi trêu chọc Tần Lập. Lần này bọn Tần Phong, Tần Hổ trước tiên xin phép trở về, Mạc Phỉ Phỉ tự nhiên cũng theo về.

Bầu không khí Học Viện Đế Quốc có vẻ thoải mái, chỉ cần môn văn hóa có thể vượt qua kiểm tra, vũ kĩ đạt được tiêu chuẩn nhất định là có thể thăng cấp hoặc tốt nghiệp. Cho nên bình thường chơi bời thế nào đều không quan hệ, không vượt qua kiểm tra vậy thì phải ở lại lớp nhỏ tuổi.

Tần Lập thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết cô gái này đúng là người ám sát mình ngày trước. Đối với nàng xuất hiện tại đây, Tần Lập một chút cũng không bất ngờ. Đã sớm đoán được nàng là con gái thành chủ, hơn nữa lúc trước cũng từ Tần Tuyết mà biết được quan hệ của Thành chủ và Tần gia, đối với cô gái tính tình điêu ngoa, ra tay tàn nhẫn này Tần Lập không có chút hảo cảm nào. Nếu không phải ở trong này, Tần Lập có thể hung hăng tát nàng mấy cái sau đó đi khỏi.

Tuy nhiên trường hợp trước mắt, tốt nhất là không đếm xỉa đến nàng.

Hơn nữa những lời này của Tần Lập hết sức ác độc. Không riêng gì không đếm xỉa đến Mạc Phỉ Phỉ mà còn thuận tiện đả kích nàng một chút. Trước mặt con gái thành chủ nói Thượng Quan gia tộc là gia tộc đứng đầu thành Hoàng Sa, tuy rằng đây là lời nói thật nhưng hết sức đả thương lòng tự ái của người. Mặt cười Mạc Phỉ Phỉ khẽ lạnh, lạnh lùng nhìn Tần Lập, không nghĩ tới lá gan thằng con hoang này lớn như vậy, rõ ràng hắn nhận ra mình, chẳng những mặt không đổi sắc mà lại còn không đếm xỉa gì, nói lời trào phúng!

- Phương huynh! Huynh nói có phải hay không vậy?

Tần Lập vẻ mặt thản nhiên cười, nhìn Phương Hạo Nam nói.

- Ồ? Tần lão đệ còn nghiên cứu về cái này? Ta chỉ là một người thô lỗ, để ta múa đao chơi thương hay gì khác còn được, bảo ta đi phẩm trà, vậy thì còn kém xa!

Phương Hạo Nam thấy Tần Lập hoàn toàn không sợ Mạc Phỉ Phỉ, hắn tự nhiên càng không sợ hãi. Ba gia tộc lớn mạnh hơn so với Mạc gia của thành chủ, điểm ấy đã không cần đi chứng thực.

- Ha ha! Ta cũng chỉ là có chút tâm đắc nhỏ, nếu Phương huynh thích hôm nào ta mời huynh uống trà, xem tay nghề của ta thế nào?

Tần Lập ngồi ở đó, cười cười nói.

- Ồ, vậy thì hay lắm!

Phương Hạo Nam sảng khoái trả lời, hắn cũng không giống như chỉ nói ngoài miệng. Con cháu nhà giàu có khác, làm gì có chuyện không biết chút gì về chuyện này, chỉ là khác nhau thích hay không thích thôi. Theo động tác Tần Lập mà xem, Phương Hạo Nam biết Tần Lập tuyệt đối không phải khoác lác.

- Hừ! Học đòi văn vẻ! Một thằng con hoang ngay cả phụ thân là ai cũng không biết có tư cách gì ở đây mà khoe khoang khoác lác!

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi bên cạnh Mạc Phỉ Phỉ bị thái độ này của Tần Lập chọc giận, cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra chẳng những Phương Hạo Nam, ngay cả Mạc Phỉ Phỉ cũng không kìm nổi nhíu mày. Nàng không phải không ủng hộ lời nói của đồng bạn mình, mà là cảm thấy ở hoàn cảnh này nói lời đó là một biểu hiện làm hạ thấp thân phận mình.

Tần Lập chậm rãi đứng lên, ý cười trên mặt thu lại. Hai mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang lạnh lùng, nhìn thanh niên này nói:

- Quỳ xuống dập đầu xin lỗi!

- Quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Ha ha ha!

Thanh niên này mặt căng lên đỏ bừng, thanh âm không kìm được lớn lên, lấy tay chỉ vào mũi Tần Lập nói:

- Ngươi tính là cái gì? Một thằng con hoang không có thân phận, con hoang mà thôi! Ngươi biết thân phận của ta thế nào cũng dám kêu ta dập đầu xin lổi ngươi? Mắt chó của ngươi mù à?

Nguyên vốn góc này cũng không làm người ta chú ý lắm, nhưng thanh âm người thanh niên này nói chuyện rất lớn, lập tức khiến không ít ánh mắt người khác nhìn về nơi này. Tần Phong cùng Tần Hổ kì thật đã sớm thấy Tần Lập nhưng hai người họ đều hết sức thông minh chưa từng đến gây sự. Bởi vì họ đều bị Tần Vĩnh Chí cảnh cáo, nói tạm thời không nên trêu chọc Tần Lập bởi vì Tần Thập Tam mất tích đã lâu khiến Tần Vĩnh Chí rốt cục cảm thấy không bình thường, bắt đầu nghi ngờ Thượng Quan gia. Bởi vì có thể khiến cho Tần Thập Tam im lặng biến mất cũng chỉ có Thượng Quan gia mới có năng lực này. Trước khi chưa tra xét rõ ràng chuyện này, cho dù hận thù Tần Lập thế nào cũng không nên chính diện xung đột với hắn.

Hiện tại có người chủ động gây sự với Tần Lập, khiến cho hai huynh đệ nhà này rất cao hứng. Tần Hổ lộ vẻ mặt mờ ám nhìn Tần Phong, nói:

- Hắc! Tiểu Phong thấy không, nha đầu Phỉ Phỉ kia đối với ngươi tình thâm, ngươi không nên cô phụ người ta!

Phía sâu trong mắt Tần Phong hiện lên một tia chán ghét, lắc đầu nói:

- Ta không thích loại con gái như nàng, cả ngày điên điên khùng khùng, không thận trọng!

- Ồ! Lời này của ngươi đừng để nàng nghe thấy, nếu không biểu muội của chúng ta sẽ đau lòng!

Tần Hổ cười hắc hắc nói.

Bên kia mấy người Thượng Quan gia nghe thấy lời nói của thanh niên kia, không kìm nổi nhíu mày. Mặc kệ thế nào, Tần Lập hiện tại cũng là con rể của Thượng Quan gia, đây là chuyện mọi người đều biết. Hắn nói như vậy không phải là mắng cả Thượng Quan gia hay sao?

Tần Lập khe khẽ thở dài một tiếng, nhìn thanh niên này, nói:

- Xin hỏi, ngươi là ai?

Thanh niên này thấy thái độ Tần Lập dường như có chút yếu dần, lập tức vẻ mặt đắc ý nói:

- Coi như ngươi biết điều, ta là Vương Thành, Tam thiếu gia của Vương gia!

Vương gia trong thành Hoàng Sa xem như là một gia tộc hạng vừa, chuyên môn buôn bán ngành dược liệu, ở thành Hoàng Sa cũng có uy tín nhất định. Nhà giàu có nhiều tinh anh, nhưng bại hoại cũng không ít, Vương Thành này chính là một điển hình ăn chơi trác táng, vẫn thích Mạc Phỉ Phỉ, được xem như là hộ hoa sứ giả trung thành của Mạc Phỉ Phỉ.

- Ồ! Ta đã biết, hiện tại ngươi có thể cút!

Tần Lập nói xong không nhìn hắn, ngồi xuống.

- Ngươi muốn chết!

Sắc mặt Vương Thành lập tức trở nên xanh mét, ngực nhấp nhô dữ dội. Châm chọc người khác hắn tự nhiên sẽ không có cảm giác gì, mà khi người khác dùng thái độ như vậy với hắn, hắn lại không thể chịu đựng được.

Mạc Phỉ Phỉ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Quên đi! Tranh chấp với người như thế không có ý nghĩa. Chúng ta đi thôi.

Chung quy là nhà có danh tiếng, Mạc Phỉ Phỉ tuy bình thường điêu ngoa dữ dội nhưng vẫn có thể nhận rõ tình cảnh hiện tại. Nàng lập tức trừng mắt liếc Tần Lập một cái, ý nói chuyện này vẫn còn chưa xong!

Nhưng không nghĩ tới những lời này lại làm bùng nổ cơn giận của Vương Thành. Không chấp nhặt với hắn, dựa vào cái gì? Tần Lập kia tính là cái gì? Con rể của Thượng Quan gia?

Ai chẳng biết Thượng Quan gia đã tung lời đồn nói Tần Lập không xứng với Thượng Quan Thi Vũ. Hơn nữa Thượng Quan Thi Vũ đã được cường giả siêu cấp của môn phái ẩn thế thu làm đồ đệ, về sau có trở về hay không cũng chưa biết. Hiện tại Tần Lập này cũng chỉ là một người bị Tần gia và Thượng Quan gia bỏ đi mà thôi!

Một tên vô dụng rác rưởi như vậy còn dám kiêu ngạo như thế?

Vương Thành bước hai bước đến trước mặt Tần Lập, vẻ mặt cười độc ác, nói:

- Lão tử hôm này làm kẻ ác một lần. Tên con hoang Tần Lập ngươi, hôm nay đại gia sẽ dạy cho ngươi nên làm như thế nào!

Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lên, Vương Thành ôm mặt, ngây ngốc đứng đó, hai mắt lộ ra vẻ không thể tin. Bởi vì ra tay đánh hắn cũng không phải Tần Lập mà là...Phương Hạo Nam vẫn ngồi ở một chỗ quay lưng về phía hắn!

- Đồ không có giáo dục! Vương gia các ngươi chính là dạy con cháu như vậy ư?

Vẻ mặt Phương Hạo Nam âm trầm, lạnh lùng nhìn Vương Thành:

- Mất mặt xấu hổ, cút ra ngoài cho ta!

Đọc truyện chữ Full