DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 17: Yểm Ma phệ hồn

Đinh Vũ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn bộ dạng, nàng nhìn Sở Mộ một lúc lâu rồi mới nói: "Thì ra là ngươi nắm chắc aa.a!"

Sở Mộ chỉ cười cười nhưng không nói gì.

Trương Lạc vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chăm chú vào Thập Túc Ngô Công đã tử vong.

Đầu Thập Túc Ngô Công này đã làm hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian để bắt sống và huấn luyện, những ngày qua lại càng ném ra không ít tâm huyết. Quan trọng nhất là bây giờ Thập Túc Ngô Công chết đi, không lâu sau sẽ phải bước vào trận chiến sinh tử, hắn khẳng định không có nửa điểm cơ hội tiến vào danh sách trước mười. Mà không vào được trước mười cũng có nghĩa hắn sẽ bị giết chết vô cùng tàn nhẫn.

Bỗng nhiên Trương Lạc hành động tựa như nổi điên.

"Đáng giận, ta muốn giết ngươi, cái tên khốn kiếp này."

Trong tay Trương Lạc chẳng biết twf lúc nào xuất hiện một cây chủy thủ, mạnh mẽ vọt tới chỗ Sở Mộ.

Đối mặt Trương Lạc tập kích, Sở Mộ cũng là rất tỉnh táo đứng ở nơi đó.

"Vụt ~!"

Thân ảnh trắng bạc nhanh chóng nhảy lên, móng vuốt sắc bén xẹt qua lồng ngực Trương Lạc. Tên kia mới vừa vọt tới một nửa liền ngừng lại cước bộ, hoảng sợ ngây người nhìn đầu Nguyệt Quang Hồ ở trước mặt.

Thân thể Tiểu Mạc Tà khẽ hạ thấp nửa người trước xuống đất, cặp mắt màu bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Lạc, há miệng để lộ ra hàm răng sáng loáng, bộ dạng đúng là tùy thời đều có thể công kích trí mạng.

"Gần thêm bước nữa, người chết chính là ngươi." Sở Mộ hờ hững nói.

Chốc lát sau, Sở Mộ thấy Trương Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đi tới địa phương để hồn hạch, nhặt hai quả hồn hạch lên thu vào trong ngực, trực tiếp xoay người rời đi.

"Muốn đi?"

Lúc này Cát Thanh cũng nở nụ cười lạnh, âm thầm niệm chú ngữ, trên mặt đất lập tức hiện ra một đồ án màu lam, hiển nhiên là hắn đang định triệu hồi ra hắn Hồn sủng.

"Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~!"

Một con trường xà dài gần ba thước từ trong màn sáng đột nhiên bò ra, trên người nó bao trùm tầng lân phiến (vảy rắn) bóng loáng.

"Lân Xà."

Cao đẳng Hồn sủng, từ màu sắc lân phiến để đoán thì đây là một con yêu thú bốn giai cực kỳ đáng sợ.

Bốn giai, chủng tộc cao đẳng, thực lực có thể nói là rất tiếp cận Lão Lang của đám chấp sự.

Sở Mộ nhíu mày, hắn suy nghĩ nơi này cách doanh trại tương đối gần, những người thuộc vòng tròn của Trương Lạc hẳn là không dám làm loạn, nhưng không ngờ rằng tên Cát Thanh này vẫn dám động thủ.

"Thức thời thì mau chóng nộp lại hai khối hồn hạch, ta có thể thả cho ngươi và tiểu sủng vật kia một con đường sống." Cát Thanh ngó chừng Sở Mộ, âm lãnh nói.

Lúc Cát Thanh nói lời này, bốn Hồn sủng sư khác cũng triệu hồi ra Hồn sủng, phần lớn là Hồn sủng thực lực ba giai.

Sắc mặt Sở Mộ ngưng trọng thêm vài phần, Đinh Vũ đứng bên cạnh cũng rất khó coi. Hiển nhiên không nghĩ tới mấy người này vô sỉ và gan lớn tới như vậy, ở gần doanh trại cũng dám động thủ uy hiếp người khác.

"A…!"

Trong giây lát, bất chợt có một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Tình hình nơi này hết sức căng thẳng lại bị tiếng thét bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ.

Tất cả mọi người ngẩn người ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trương Lạc bỗng nhiên nổi điên.

Trương Lạc không biết bị cái gì công kích, dùng tay che ngay vị trí trái tim của mình, sắc mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi từ trên gương mặt không ngừng chảy xuống, da thịt toàn thân liên tục co giật từng đợt.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên liên tiếp, Trương Lạc bắt đầu lăn lộn thống khổ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm, tất cả mọi người thấy vậy cũng nổi lên một tầng da gà lạnh lẽo.

"Yểm Ma... là Yểm Ma." Một tên thiếu niên sững sờ trong giây lát chợt tỉnh ngộ, mặt mày hoảng sợ chỉ vào bóng đen mờ ảo chung quanh thân thể Trương Lạc.

Bóng đen giống như U Linh kinh khủng bao phủ cơ thểTrương Lạc càng lúc càng rõ ràng, thân thể hắn bắt đầu co quắp, run rẩy từng đợt. Gân xanh, mạch máu trên người đội lên y như những con rắn.

"Yểm Ma của hắn trưởng thành một giai đúng ngay lúc này." Sắc mặt Cát Thanh cũng trở nên khó coi, hoàn toàn không ngờ rằng bỗng nhiên lại phát sinh loại chuyện này.

Yểm Ma đã thôn phệ linh hồn chủ nhân.

Rất hiển nhiên, hồn lực của Trương Lạc đã không còn đủ để cung cấp cho Yểm Ma sau khi tăng cường thêm một giai, vì thế linh hồn của hắn sẽ trở thành dưỡng chất cung cấp cho Thanh Yểm Ma, cuối cùng đành phải thê thảm chết đi.

Thanh Yểm Ma vừa phát tác, đám người chấp sự sẽ lập tức phát hiện. Sau khi Trương Lạc bị cắn nuốt linh hồn, Thanh Yểm Ma trên người hắn sẽ biến thành Hồn sủng không có chủ nhân, rồi bị hai gã chấp sự thu hồi trở về rất nhanh.

Mà Sở Mộ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi Cát Thanh dây dưa.

"Hừ, ngươi đã hại chết Trương Lạc, ta sẽ báo thù thay hắn, vào ngày quyết chiến ngươi sẽ bị Lân Xà của ta nuốt vào bụng." Cát Thanh không có ý định bỏ qua cho Sở Mộ, ngay khi Sở Mộ rời đi lập tức nói theo một câu độc ác.

Trở lại nhà gỗ, trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi, không phải vì câu nói uy hiếp của Cát Thanh, mà là do tử trạng Trương Lạc quá đáng sợ.

Sở Mộ không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người bị Thanh Yểm Ma cắn nuốt linh hồn, nhưng mà mỗi một lần tận mắt thấy đều có cảm giác tâm của mình lạnh lẽo một trận.

Sở Mộ mất tự chủ đưa tay sờ sờ trái tim mình, lầm bầm: "Ta nuôi dưỡng ngươi, con quỷ đáng ghét này, khiến cho ta không thể thi triển một cái kỹ năng, ngàn vạn lần không được vô cớ trưởng thành đó."

Trên thực tế, Bạch Yểm Ma của Sở Mộ đã đạt tới năm giai. Nếu như hắn có thể triệu hoán Bạch Yểm Ma ra chiến đấu nhất định sẽ dễ dàng đánh bại toàn bộ đối thủ cạnh tranh, dù sao Bạch Yểm Ma và Thanh Yểm Ma hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Chỉ tiếc là bây giờ Sở Mộ phải dành tất cả hồn lực để nuôi nấng con quỷ này, nếu không trưởng thành đến giai đoạn cao cấp căn bản không thể nào triệu hoán nó tham gia chiến đấu. Mà còn thừa lại chút ít hồn lực chỉ có thể sử dụng để điều khiển tiểu Mạc Tà, vì thế những khi bộc phát chiến đấu hắn chỉ có thể đứng ở một bên nhìn và chỉ huy mà thôi.

May mà các Hồn sủng sư nơi này vẫn chưa được học tập kỹ năng, tất cả mọi người đều bị Thanh Yểm Ma hạn chế hồn lực, nếu không trong lúc chiến đấu Sở Mộ sẽ cực kỳ lỗ lả.

Đọc truyện chữ Full