DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 20: Nguy cơ tiềm ẩn

Ngọc Lộ Chi tương đối yếu ớt, khi Sở Mộ đào nó lên phải cực kỳ cẩn thận, nếu như hư hao bộ vị rễ cây thì giá trị sẽ hoàn toàn biến mất, ngày hôm nay cực khổ một chuyến cũng sẽ uổng phí.

Động tác tiểu Mạc Tà rất nhanh, móng vuốt xẹt qua mấy lần đã thành công moi hồn hạch Bách Mục Chưởng ra ngoài.

Hồn hạch Thực Vật giới là vật thể trong suốt tương tự hổ phách, kích thước chỉ bằng ngón cái. Phần lớn hồn hạch của Hồn sủng tỷ cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà bên trong hàm chứa năng lượng vô cùng cường đại.

Bây giờ Sở Mộ chỉ cho phép Mạc Tà ăn Thú thuộc tính hồn hạch và Yêu Linh thuộc tính hồn hạch, tận lực không sử dụng những hồn hạch khác.

Trên thực tế Hồn sủng ăn hồn hạch không cùng thuộc tính bản thân cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng nếu từ đầu đến cuối chỉ ăn một loại thuộc tính sẽ phát sinh chút ít thay đổi.

Tiểu Mạc Tà ngậm hồn hạch Bách Mục Chưởng trong miệng, biết điều đứng ở một bên nhìn Sở Mộ, yên lặng chờ Sở Mộ đào Ngọc Lộ Chi lên.

"Được rồi, đừng có giơ cái bộ dáng đáng thương đó ra, vật này nhất định là cho ngươi ăn, nhưng phải đợi tìm được Thiên Lam Thảo trước đã. Sau khi ngưng tụ hai loại dược liệu ở chung một chỗ rồi mới cho ngươi ăn, làm thế sẽ có tác dụng tốt đối với ngươi nhiều hơn." Sở Mộ vuốt ve đầuMạc Tà, nhỏ giọng nói.

Mạc Tà híp mắt hưởng thụ Sở Mộ vuốt ve, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm "ô ô" tỏ vẻ sung sướng.

"Đi thôi, ngươi hẳn là đói bụng rồi, bây giờ chúng ta đi tìm một con Thú hệ Hồn sủng làm thức ăn." Sở Mộ thu Ngọc Lộ Chi vào người, đứng dậy nhìn thoáng qua chỗ sâu trong Mậu Lâm.

Mạc Tà gật đầu, co chân nhảy vào trong ngực Sở Mộ.

Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ, nói: "Bây giờ ngươi đang ở hình thái thứ nhất, ta còn có thể ôm ngươi được, chờ sau này ngươi biến thành hình thái thứ hai, thứ ba chắc đè ta chết mất."

"Sa sa sa ~~~!"

Sở Mộ đang nói chuyện chợt nghe tiểu Thanh Trùng trên bả vai phát ra thanh âm nho nhỏ.

"Làm sao? Có vật gì đó gần đây hả?" Sở Mộ lập tức buông Mạc Tà xuống, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Sa sa sa ~~~!" Tiểu Thanh Trùng dùng một dãy thanh âm sàn sạt trả lời, hai mắt của nó ngó thẳng tới phương hướng phía trước Sở Mộ.

"Nếu như học được tự nhiên tâm thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể nghe hiểu ngươi nói cái gì." Sở Mộ nói.

Tiểu Thanh Trùng cung cấp tin tức cho Sở Mộ không phải là tín hiệu nguy hiểm, mà là nhắc nhở phía trước có thứ gì đó kỳ lạ.

Sở Mộ vốn định đi về phía trước tìm kiếm đồ ăn, cho nên mang theo Mạc Tà chậm rãi tiến sâu vào trong Mậu Lâm.

Đi đường chừng vài chục phút, Sở Mộ liền hiểu ra tại sao tiểu Thanh Trùng phát ra âm thanh kia rồi. Bởi vì vị trí phía trước Sở Mộ hơn trăm thước chính là Mã Chí trong nhóm ba người hắn gặp lúc trước.

Ở bên cạnh Mã Chí còn có một thiếu niên khác, Sở Mộ không có bao nhiêu ấn tượng về hắn, cũng không biết tên của hắn là gì.

"Thật là quá đáng mà, lại cho chúng ta tới đây coi chừng, nói gì sợ Hồn sủng và những người khác đi tới cản trở, rõ ràng là sợ chúng ta bỗng nhiên hạ thủ mới đúng." Mã Chí tức giận bất bình nói.

"Vậy có biện pháp gì, ai bảo hắn có Lão Lang mạnh như vậy, Hồn sủng của mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, toàn bộ chỗ tốt dĩ nhiên là thuộc về một mình hắn rồi." Bên cạnh thiếu niên lắc đầu nói.

"Ai dà, không phải là ngươi không biết, còn có năm ngày nữa chính là thời điểm chúng ta sinh tử tồn vong rồi. Trừ phi Chu Sinh Mạc thật sự làm giống như lúc trước hắn nói, ra tay đánh trọng thương phần lớn đối thủ của chúng ta. Nếu không chúng ta cuối cùng vẫn phải chết." Mã Chí nói.

"Ý của ngươi là …?" Gã thiếu niên bên cạnh hiểu ý rất nhanh, giảm thấp thanh âm xuống cực thấp nói.

"Ta chưa nói gì hết, ngươi đừng loạn tưởng, nếu muốn hợp lại liều mạng với Chu Sinh Mạc, ta tình nguyện đi tìm vận may trong trận tỷ thí." Mã Chí lập tức tỏ rõ ý định của mình.

Sở Mộ núp ở cách đó không xa nghe toàn bộ câu chuyện vào tai, hắn sờ cằm tự hỏi đến tột cùng những người này tới đây làm cái gì đây?

"Sau lần này chắc chắn không còn người nào là đối thủ của Chu Sinh Mạc, ai ngờ được thực lực hắn đã đạt tới bảy niệm chứ? Bây giờ lại nhận được Hồn sủng thứ ba." Mã Chí lầm bầm một câu.

"Quả thật hắn quá mạnh mẽ, khẳng định rất nhiều người còn chưa biết hắn đã có thể thu nhận Hồn sủng thứ ba rồi. Hơn nữa bên kia là một con Hồn sủng chín giai, nếu quả thật bị hắn thu phục..."

Nghe đến mấy câu này, Sở Mộ lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm vài phần.

Mọi người trên đảo đều có Hồn sủng thứ nhất là Thanh Yểm Ma, Hồn sủng thứ hai chính là yêu thú sắp tham gia chiến đấu. Người nào có thể thu được Hồn sủng thứ ba cơ hồ là tồn tại vô địch rồi, dù sao muốn có Hồn sủng thứ ba thì Hồn sủng sư phải tu luyện hồn lực đạt tới trình độ cao niệm.

Tu vi Hồn sủng sư chia làm chín niệm, ba niệm đầu tiên là hạ niệm, ba niệm tiếp theo là trung niệm, ba niệm cuối cùng chính là giai đoạn cao niệm.

Hạ niệm chỉ có thể thi triển hồn ước thứ nhất, trung niệm sẽ có hồn ước thứ hai, cao niệm sẽ có hồn ước thứ ba.

Ở trong Yểm Ma đảo, phần lớn Hồn sủng sư chỉ ở giai đoạn năm niệm, những người có thiên phú tương đối tốt thì đạt tới sáu niệm. Mà Chu Sinh Mạc bây giờ đã đạt tới bảy niệm, hồn lực đã đủ để thu nhận Hồn sủng thứ ba.

Nhiều thêm một con Hồn sủng chiến đấu có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, mặc dù không thể đồng thời triệu hoán hai con yêu thú ra chiến đấu nhưng vẫn có thể thay đổi hỗ trợ lẫn nhau.

"Yêu thú bên kia khẳng định cũng là chủng tộc cao cấp, nếu để cho Chu Sinh Mạc nhận được Hồn sủng thực lực chín giai..." Sở Mộ ý thức được nguy cơ tiềm ẩn rất nhanh.

Sở Mộ có thể khẳng định nếu trong chiến đấu tỷ thí Chu Sinh Mạc gặp mình, hắn nhất định sẽ hạ sát thủ. Tình hình trước mắt Chu Sinh Mạc sắp có được đầu Hồn sủng thứ ba, cho dù Sở Mộ nắm bắt chiến cuộc cường thịnh cỡ nào cũng không thể là đối thủ của hắn.

"Không được, nhất định phải phá hư chuyện này." Sắc mặt Sở Mộ lập tức lạnh lẽo xuống.

"Trước hết bắt đầu hạ thủ từ hai người này."

Mã Chí và người thiếu niên kia đều cho Hồn sủng đứng ở bên cạnh, rất khó lòng đánh lén bọn họ ở chỗ này. Thế nhưng, nếu bọn họ thủ hộ ở bên ngoài, nói vậy đám người Chu Sinh Mạc hẳn là ở cách đó khá xa, cho dù nơi này phát sinh chiến đấu thì bọn họ chưa chắc đã phát hiện. Có lẽ đây cũng là tâm tư kín kẽ của Chu Sinh Mạc, dù sao Hồn sủng chín giai cũng không dễ đối phó, bởi vì hắn sợ sau khi chiến đấu với yêu thú lưỡng bại câu thương thì hai tên này thèm đỏ mắt nhảy ra hôi của, đến lúc đó hắn khóc không ra nước mắt rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Sở Mộ trực tiếp hiện thân, mang theo Mạc Tà đi tới chỗ hai người kia, ánh mắt hờ hững như thường.

"A, đây không phải là Sở đại tiểu thư hay sao? Một người đi tới đi lui trong rừng rất là nguy hiểm, mau quay trở về trong phòng đùa giỡn với sủng vật đi, ha ha ~!" Mã Chí thấy Sở Mộ đi tới lập tức mở miệng cười nhạo.

Tin tức Sở Mộ và Trương Lạc chiến đấu bị Cát Thanh đè xuống nên không có truyền ra ngoài, cho nên bây giờ còn chưa có người nào biết lực chiến đấu thực tế của Nguyệt Quang Hồ. Cho dù có người khác biết cũng không ai để ý tới Sở Mộ, dù sao Trương Lạc chỉ là nhân vật tầng dưới chót, bị đánh bại là chuyện rất bình thường.

"Dừng lại dừng lại, ai cho phép ngươi tới nơi này, không muốn chết thì cút ngay sang bên kia." Mã Chí thấy Sở Mộ muốn đi vào địa bàn bọn họ canh gác, lập tức quát lớn cảnh cáo.

"Nơi này biến thành lãnh địa của các ngươi từ lúc nào rồi, ta muốn đi vào bên trong tìm giết một con Thú hệ Hồn sủng." Sở Mộ bày ra bộ dáng không biết chuyện gì, bình thản nói.

"Buồn cười, dựa vào một mình ngươi còn đòi đi sâu vào trong Mậu Lâm, cút sớm đi, nơi này chính là địa bàn của chúng ta." Gã thiếu niên kia khinh thường nói.

"Ta nghe nói hai người các ngươi chính là tay sai của Chu Sinh Mạc, chuyện gì cũng phải nghe lời hắn. Hồn sủng của ta đang đói bụng muốn ăn Thú thuộc tính hồn hạch, nếu thực lực các ngươi mạnh mẽ có muốn tỷ thí với Nguyệt Quang Hồ của ta một chút không?" Sở Mộ biết trong lòng hai người đang rất uất ức, cho nên âm thầm sử dụng phương pháp khích tướng.

Đọc truyện chữ Full