Sắc mặt Chu Sinh Mạc càng lúc càng khó coi, ánh mắt tàn bạo ngó chừng Sở Mộ, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Khó trách ngươi có thể thừa nhận được Bạch Yểm Ma hành hạ, không ngờ đã là Hồn Sĩ rồi."
Ánh mắt Sở Mộ rất hờ hững, chậm rãi lấy chủy thủ trong tay áo ra, tùy ý chém một đường, cây chủy thủ hóa thành một đạo hàn quang đâm vào trán Đường Hiển cực kỳ chính xác, lưỡi dao cắm xuyên qua xương đầu tiến thẳng vào trong não.
Một tia máu tươi kèm chất lỏng màu trắng từ trong đầu Đường Hiển bắn ra, đến lúc này thân thể Đường Hiển mới từ từ té xuống, cặp mắt trắng bệch nhìn lên trời cao vô tận.
Đối với việc Đường Hiển chết đi, Chu Sinh Mạc cũng không có biểu hiện bao nhiêu cảm xúc, vẫn bình thản nói: "Thế nhưng không sao cả, Bạch Yểm Ma đã hạn chế hồn lực của ngươi triệt để rồi, buông thả một hồn kĩ đã là cực hạn của ngươi, bây giờ ngươi xem như hoàn toàn vô dụng."
"Đối phó ngươi chỉ cần một mình Mạc Tà là đủ rồi." Sở Mộ chậm rãi rút chủy thủ từ trong đầu Đường Hiển ra, sau đó tập trung tinh thần vào con Lão Lang hung tàn của Chu Sinh Mạc.
"Nhiêu đó là đủ? Một con Hồn sủng giẻ rách sáu giai, cho dù vận dụng kỹ năng rất khá đi nữa, cuối cùng vẫn là đồ bỏ đi mà thôi." Chu Sinh Mạc nhếch miệng cười khinh bỉ.
Chu Sinh Mạc vung cánh tay lên, nhất thời Lão Lang tám giai trong nháy mắt chạy ra, phóng thẳng tới Sở Mộ.
Sở Mộ lui về phía sau một bước, Mạc Tà bên cạnh lập tức hóa thành một dãy tàn ảnh tiến lên nghênh đón.
"Ngao ô.. ~!" Lão Lang giáp mặt Mạc Tà lập tức vung vuốt sói ra cào mạnh mẽ một đường, hàn quang lóe lên, cây cỏ chắn đường đứt gãy ầm ầm.
Tiểu Mạc Tà có lực phòng ngự rất yếu, chắc chắn chịu không nổi bất kỳ công kích nào của Lão Lang, trong quá trình chạy nước rút bắt buộc phải xoay nghiêng thân thể né tránh Lão Lang công kích, lách người quay sang mặt bên.
Tốc độ Lão Lang rất mau, sau khi bốn trảo hạ xuống đất liền xoay người lại, trong giây lát mở rộng cái miệng đầy răng nanh táp tới cổ Mạc Tà.
Mạc Tà lâm vào thế bất đắc dĩ phải thi triển Nguyệt Ảnh, nhanh chóng vọt ra sau gốc cây, nhảy liên tục mấy cái mới tránh né được Lão Lang từng bước ép sát.
"Cuồng Lang Ác Tập."
Chu Sinh Mạc nắm bắt thời cơ tương đối tốt, khi Mạc Tà ngừng lại ở giữa không trung đột nhiên hạ lệnh cho Lão Lang phát động kỹ năng.
Thân thể Lão Lang vừa chuyển, cặp mắt màu xanh nâu khóa chặt vị trí Mạc Tà, thân thể mở rộng liên tục đánh ra mấy trảo.
"Xẹt xẹt xẹt ~!"
Tổng cộng sáu trảo.
Lão Lang của đám chấp sự chỉ có thể thi triển ra Cuồng Lang Ác Tập bốn trảo, không ngờ Chu Sinh Mạc huấn luyện Lão Lang lên tới tám giai đã có thể thi triển ra tới sáu trảo.
Mạc Tà lui về phía sau, đồng thời nỗ lực thi triển Nguyệt Ảnh, nhưng mà sáu trảo cùng lúc công kích không phải dễ dàng né tránh như vậy. Một trảo cuối cùng vẽ ra trên người Mạc Tà một vết máu khá dài, máu tươi lập tức tràn ra ngoài.
"Hừ, tự tìm đường chết." Chu Sinh Mạc lạnh lùng ngó chừng Lão Lang chiến đấu với Mạc Tà. vuốt và nanh của Lão Lang đã đạt tới trạng thái toàn kỳ, chỉ cần đánh trúng chính diện thì con hồ ly yếu ớt kia sẽ mất mạng ngay lập tức. Lúc nãy một kích kia đúng lúc bị gốc cây cản trở, nếu không Nguyệt Quang Hồ khẳng định chết chắc rồi.
"Ha ha, con hồ ly kia cao lắm thì móng vuốt cũng chỉ ở hậu kỳ, da lông Lão Lang của ta phòng ngự cũng là hậu kỳ. Cho dù ngươi sử dụng kỹ năng cùng lắm rụng vài cọng lông mà thôi. Sở Mộ, ngươi nhất định phải thua, ha ha ha, không bằng thử sử dụng hồn kỹ đi, may ra còn có một chút cơ hội." Chu Sinh Mạc cười to nói.
Sở Mộ vẫn duy trì tĩnh táo, hồn kỹ Sủng Mị nhất định là không thể sử dụng nữa rồi, nếu sử dụng thêm một lần hắn sẽ thiếu thốn hồn lực rồi bị Yểm Ma thôn phệ linh hồn giống như Trương Lạc.
"Phá không nổi da lông phòng ngự? Vậy ngươi xem cho kỹ đi." Sở Mộ nở nụ cười tà mị, bắt được cơ hội Chu Sinh Mạc đang khinh thường lơ đễnh, lập tức hạ lệnh cho Mạc Tà phát động công kích.
Mạc Tà vóc người nhỏ nhắn, mặc dù lưng có vết thương nhưng ảnh hưởng tốc độ không lớn, thoáng cái liền xuyên qua hai cái cây đột ngột xuất hiện ở phía sau Lão Lang, thân thể khẽ cong lại chém mạnh móng vuốt tới trước.
"Vụt." Mạc Tà không có sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, móng vuốt nhanh chóng quét qua lập tức lưu lại trên mông Lão Lang một vết thương sâu vào trong thịt.
Máu tươi tràn ra, Lão Lang đau đớn tru lên một tràng kinh hoảng, sau đó tức giận xoay người nhào tới Mạc Tà.
Mạc Tà nhảy lùi, công kích, rơi xuống đất, né tránh, toàn bộ động tác nối liền một mạch. Trong khi Lão Lang xoay người sử dụng Ám Tập đánh tới, Mạc Tà đã vọt vào trong bụi cây rậm rạp, Lão Lang thi triển Ám Tập chỉ có thể đánh ngã một gốc cây ở trước mặt.
Nhìn thấy Lão Lang của mình bị thương, Chu Sinh Mạc lập tức nhíu mày rơi vào trầm tư. Thực lực Nguyệt Quang Hồ rõ ràng chỉ là sáu giai, móng vuốt cũng ở giai đoạn hậu kỳ, cho dù tốc độ nhanh nhẹn nhưng làm sao đối kháng nổi Lão Lang của mình chứ? Nhưng mà chiến cuộc bây giờ tựa hồ không ổn lắm thì phải?
Sở Mộ vẫn tự tin mười phần, lợi dụng thân thể Mạc Tà nhỏ bé không ngừng ẩn núp, chạy xen kẽ qua mấy bụi cây, bãi cỏ cao, một kích liền lui, luôn luôn giữ vững khoảng cách với Lão Lang.
Sắc mặt Chu Sinh Mạc càng thêm âm trầm, dần dần ý thức được Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ có điểm bất thường.
"Ám Tập, Tê Liệt Trảo."
Sở Mộ lại ra lệnh khác, Mạc Tà ở dưới thân cây bất chợt lao ra nhanh như chớp, móng vuốt sắc bén hung hăng xé rách mảng da bên sườn Lão Lang.
Lão Lang cũng có phản ứng kịp thời, nhưng mà phạm vi Mạc Tà công kích quá rộng, móng vuốt lập tức vạch ra một vết thương thật dài trên người Lão Lang.
"Ngao ô ~~~!" Lão Lang phát ra một tiếng rên rỉ, vô cùng phẫn nộ co thân thể lại, dùng đỉnh đầu húc tới Mạc Tà.
Mạc Tà bị đụng một cú khá mạnh, thân thể bay lùi lại xoay tròn trên không trung, lúc rơi xuống đất đã điều tiết thăng bằng thật tốt, bốn trảo cắm xuống bãi cỏ trượt đi vài thước mới dừng lại được.
"Đáng giận, trạng thái Sở Liên, thì ra con hồ ly khốn nạn này lại có kỹ năng đáng ghét đó." Chu Sinh Mạc bỗng nhiên kêu lên, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
"Đúng là ngu hết thuốc chữa, đến bây giờ mới phát hiện hả?" Sở Mộ mỉm cười hờ hững.
Sở Liên là kỹ năng ngụy trang đặc thù của Nguyệt Quang Hồ, dùng vẻ bề ngoài yếu đuối, nhu nhược mê hoặc địch nhân.
Đây là một loại năng lực biểu hiện thành trạng thái, bất kể thực lực Nguyệt Quang Hồ đạt tới trình độ nào, chỉ cần Nguyệt Quang Hồ vẫn duy trì trạng thái Sở Liên thì ở trong mắt mọi người nó lúc nào cũng nhỏ bé đáng thương.
Chu Sinh Mạc không biết thực lực chân chính của Mạc Tà, ngay cả Đinh Vũ thường xuyên chung đụng với Sở Mộ cũng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề.
Bởi vì Sở Mộ bảo Mạc Tà vẫn luôn duy trì trạng thái Sở Liên ở trình độ sáu giai, kể cả ngoại hình và khí tức đều trùng khớp như thế. Nhưng trên thực tế Mạc Tà đã đạt tới cấp độ chín giai đỉnh phong.
Đinh Vũ từ đầu đến cuối không thắng Sở Mộ nổi, không chỉ đơn thuần là bị thuộc tính khắc chế, mà là vì thực lực Thứ Côi Hoa Yêu thua kém Mạc Tà mấy cấp bậc.
"Mạc Tà, giải trừ trạng thái Sở Liên, để cho hắn thấy thực lực chân chính của chúng ta đi." Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, nếu như đã bị người ta đoán được vậy thì tiếp tục ngụy trang cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Bây giờ là lúc tranh thủ khí thế đánh một trận oanh liệt rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mạc Tà đứng trên cành cây ngẩng đầu gào thét, thanh âm hùng hồn quanh quẩn khắp bầu trời bao la.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 25: Sở Liên - Ngụy trang tuyệt hảo
Chương 25: Sở Liên - Ngụy trang tuyệt hảo