"Hân Tuyết, ngươi nhìn một chút là biết." Đinh Vũ cũng không muốn nhiều lời. Nếu Sở Mộ ẩn giấu thực lực của mình sâu như vậy nhất định là có ý nghĩ của hắn. Đinh Vũ không dám dễ dàng nói ra, lo lắng sẽ bị Sở Mộ chán ghét dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Thiếu nữ Hân Tuyết cảm thấy nghi ngờ mấy phần, ánh mắt rơi vào trên người Sở Mộ không rõ tại sao Đinh Vũ lại cho rằng một con Nguyệt Quang Hồ có thể chiến thắng Hồng Đan.
Trong sân thi đấu, Sở Mộ đứng yên ở nơi đó nhìn chăm chú vào đối thủ của mình. Hồng Đan là một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi, mái tóc đen ngắn, da hơi vàng, bộ dáng không tính là dễ nhìn. Nhưng ánh mắt mang theo vài phần nhuệ khí làm cho người ta có cảm giác rất khó thân cận.
Ở trên Yểm Ma đảo, bất kể là nam hay nữ đều có chung một đặc điểm, đó là lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ. Ở trong mắt Sở Mộ không có phân chia nam nữ, chỉ biết người kia là địch nhân hay bằng hữu mà thôi.
"Bắt đầu." Người chấp sự hạ mệnh lệnh.
Sở Mộ vẫn đứng tại chỗ, không có làm ra cái gì cử động, chẳng qua là nhìn vào Hồng Đan.
"Chớ trách ta lòng dạ độc ác, tất cả chỉ là vì sinh tồn mà thôi." Hồng Đan nhìn Sở Mộ, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh băng, chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi nói xong, Hồng Đan bắt đầu niệm chú ngữ.
Đồ án màu lam lờ mờ xuất hiện trên mặt đất, đồ án trong một con Hồn sủng sắc da xanh nhạt dần dần hiện ra.
"Tốc độ triệu hoán chậm như vậy, nhất định phải chịu thiệt rồi." Thiếu nữ Hân Tuyết nói thầm một câu.
Từ lúc người chấp sự hạ lệnh, Sở Mộ không hề niệm chú ngữ hồn ước, chỉ đứng yên tại chỗ giống như pho tượng đá.
Hồng Đan đã nhìn thấu Sở Mộ chậm lụt, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười sung sướng, chính giữa đồ án từ từ hiện ra Hồn sủng Thanh Diện Yêu (yêu mặt xanh).
"Xẹt!"
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên.
Một tia sáng màu xám nhạt từ trong tay áo Sở Mộ bay ra, cơ hồ là một đường thẳng tắp trực tiếp bay về phía cổ Hồng Đan.
Hồng Đan đang dồn lực chú ý triệu hoán Hồn sủng Thanh Diện Yêu, hơn nữa còn định phát ra chỉ lệnh cho Thanh Diện Yêu công kích, làm gì lưu ý đến chủy thủ tử vong vào giờ khắc này bay tới chỗ mình.
"Phốc!"
Chủy thủ lạnh băng đâm vào cổ Hồng Đan cực kỳ chính xác, suýt chút nữa đã hoàn toàn xỏ xuyên qua phía sau ót, một vòi máu đỏ bừng nở rộ trước mắt mọi người.
Hồng Đan vẫn duy trì nụ cười may mắn, nhưng thân thể đột ngột cứng ngắc té ngã xuống đất, toàn bộ máu tươi phun lên trên người Thanh Diện Yêu của nàng.
Một kích mất mạng tại chỗ.
Trong một sát na này toàn doanh trại lạnh ngắt như tờ.
Tất cả Hồn sủng sư bao gồm cả đám chấp sự ở bên trong, tuyệt đối không bao giờ ngờ tới trên sân thi đấu sẽ xuất hiện một màn kinh người như thế.
Không cần triệu hoán Hồn sủng lại có thể đánh một kích trực tiếp kích sát đối thủ.
Vốn phải là Hồn sủng chiến đấu với nhau, nhưng mà Sở Mộ hành động như vậy quá mức quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới hắn lại sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn và quỷ dị kiểu này để chấm dứt trận đấu.
Ánh mắt Đinh Vũ nhìn Sở Mộ vô cùng hoảng sợ, Hân Tuyết bên cạnh nàng lại càng kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào sân. Nàng đột nhiên phát hiện người thiếu niên kia khiến cho người ta có cảm giác rét run từ tận đáy lòng.
"Đây... đây... đây coi là chiến đấu gì chứ?"
"Tào đại nhân, người nhìn xem." Tất cả chấp sự đều lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên phán định Sở Mộ có thắng hay không.
Tào Dịch đứng ở nơi đó nhìn Sở Mộ, qua hồi lâu bỗng nhiên cười phá lên, mở miệng nói: "Rất tốt, rất tốt, tiểu tử, ngươi rất hiểu đạo lý sinh tồn."
Khuôn mặt Sở Mộ nhìn Tào Dịch không chút thay đổi, cũng không nói một câu. Chẳng qua là nhìn lướt qua Thanh Diện Yêu của Hồng Đan. Hồng Đan vừa chết, Thanh Diện Yêu đã chuyển tức giận lên trên người Sở Mộ rất nhanh. Thế nhưng Sở Mộ căn bản không cần thiết chiến đấu với con Hồn sủng vô chủ này, bởi vì Hồng Đan đã bị đào thải.
Trên thực tế, nếu không phải cuộc tranh tài này thiếu hụt quy định, Sở Mộ cũng không cần thiết dùng phương pháp này thủ thắng. Dù sao chiêu này chỉ xuất kỳ bất ý mới có thể hữu hiệu, bây giờ dùng rồi sau này muốn đối phó một số người sẽ bị người ta cảnh giác.
Dĩ nhiên, Sở Mộ tin tưởng chỉ có loại người hời hợt giống như Hồng Đan mới bỏ qua việc bảo vệ thân mình, bất kỳ một Hồn sủng sư nào có một chút ý thức tuyệt đối không cho Sở Mộ có cơ hội như vậy.
"Sở Mộ thắng."
Người chấp sự rốt cuộc tuyên bố Sở Mộ thắng lợi, Sở Mộ từ sân thi đấu chậm rãi đi ra. Khi cảm giác Đinh Vũ và một thiếu nữ bên cạnh nhìn chăm chú vào mình, Sở Mộ theo thói quen nở nụ cười bình dị, thản nhiên nói: "Bằng hữu của ngươi quá sơ ý rồi."
Lúc nãy Hân Tuyết và Đinh Vũ đã bị hành động kinh người của Sở Mộ trấn trụ, ánh mắt vẫn còn đang dại ra, bây giờ Sở Mộ nói chuyện làm cho các nàng có cảm giác như bị ma vương chú ý vậy, tự nhiên có một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống xông thẳng lên đầu hai nàng.
Một hồi lâu sau Đinh Vũ mới tỉnh lại, có vẻ bối rối, do dự chốc lát rồi vội vàng chạy đuổi theo Sở Mộ.
Hân Tuyết vẫn im lặng đứng ở nơi đó, hồi tưởng lại cảnh tượng tàn nhẫn lúc nãy, trong lòng thầm nghĩ nếu như đổi thành mình thì có thể tránh thoát một kích chủy thủ kia không.
Không chỉ có Hân Tuyết, rất nhiều Hồn sủng sư đều ý thức đến điểm này, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi. Đồng thời cũng âm thầm may mắn không có đụng phải cái tên quỷ dị này, bằng không kết quả khẳng định giống với Hồng Đan, còn chưa có chiến đấu đã bị giết rụng rồi.
"Thật không nghĩ tới lại có người dùng phương pháp này thủ thắng, nhưng chỉ có loại người ngu xuẩn như Hồng Đan mới bị trúng chiêu." Cát Thanh thấy Sở Mộ đi ra khỏi doanh trại liền giơ ra bộ dạng châm chọc.
Sở Mộ cử động đúng là khiến cho Cát Thanh bất ngờ, nhưng mà Cát Thanh tự tin chiêu này tuyệt đối không có hiệu quả đối với hắn.
"Hừ, đừng tưởng rằng trận đầu không gặp được ta là ngươi có thể bảo toàn mạng sống, dám cả gan giết chết biểu đệ của ta. Để ta xem nhà ngươi sẽ chết thảm như thế nào." Cát Thanh chỉ vào mặt Sở Mộ, vẻ mặt giễu cợt lập tức chuyển sang âm tàn.
Sở Mộ lãnh đạm nhếch miệng cười khẩy, cũng không có ý định nói gì, tiếp tục sải bước về phòng của mình nghỉ ngơi.
"Ngày mai chính là trận tỷ thí mấu chốt, chỉ mong nên gặp phải ngươi." Đinh Vũ đi ở bên cạnh Sở Mộ, thấp giọng nói.
Sở Mộ nhìn nàng một hồi, thản nhiên nói: "Xác suất tương đối nhỏ."
"Thật ra ngươi căn bản không sợ Cát Thanh, muốn giết hắn cũng rất dễ dàng đi?" Đinh Vũ hỏi.
Bây giờ người biết thực lực chân chính của Sở Mộ chỉ có mỗi Đinh Vũ, một màn mới vừa rồi lại càng khẳng định suy nghĩ của nàng. Cát Thanh diễu võ dương oai trước mặt Sở Mộ làm cho cảm thấy buồn cười và có chút hoang đường. Cát Thanh nói Hồng Đan ngu xuẩn, trên thực tế Cát Thanh càng thêm ngu xuẩn. Hoặc có thể nói là tất cả mọi người nơi này, bao gồm cả đám chấp sự đều bị Sở Mộ tạo ra giả tượng lừa gạt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 34: Thắng quá tàn nhẫn
Chương 34: Thắng quá tàn nhẫn