Một trận cuồng phong từ trên cao thổi tạt vào doanh trại, khí tức tà ác hoàn toàn bị xua tan.
Trên sân thi đấu hiện ra một màn kinh người. Lân Xà thân dài hơn ba thước bị xé rách từ vị trí cổ họng đến tận đuôi, giống như là bị lưỡi dao sắc bén chẻ thẳng từ miệng xuống vậy, cảnh tượng kinh khủng, máu chảy đầm đìa chấn kinh mọi người ngay tại đương trường.
Sân thi đấu nhất thời an tĩnh. Ánh mắt mọi người hoảng sợ nhìn vào con Nguyệt Quang Hồ hung lệ cả người dính đầy máu tanh.
Nguyệt Quang Hồ lấy bề ngoài mỹ lệ trứ danh, trở thành sủng vật được đông đảo tiểu thư yêu thích, nhưng mà đầu Nguyệt Quang Hồ trước mắt làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo và tàn nhẫn tột độ. Nhất là cặp mắt màu bạc còn đang chớp lóe quang mang lạnh lẽo.
"Giết hắn đi."
Khi mọi người đang kinh ngạc, Sở Mộ bỗng nhiên hạ lệnh cho Mạc Tà.
Lúc trước Cát Thanh vũ nhục và khiêu khích đã hoàn toàn chọc giận Mạc Tà. Sở Mộ vừa ra lệnh một tiếng, Mạc Tà nhanh chóng xoay người thi triển kỹ năng lần nữa.
"Ám Tập."
Khoảng cách mười thước chỉ là trong nháy mắt.
Hậu kỳ Ám Tập gia tăng tốc độ nhanh đến mức Cát Thanh không thấy rõ, Cát Thanh còn chưa khôi phục tinh thần từ trong cảm giác kinh hãi, trảo nhận tử vong đã xẹt qua cổ hắn.
"Xẹt!"
Cát Thanh không có bất kỳ chuẩn bị tư thế né tránh, máu tươi từ vị trí cổ họng hắn phun ra ướt đẫm y phục. Hắn vội vã dùng tay che cổ họng lại, lảo đảo hướng lui về sau mấy bước.
"Ngươi… hồ ly của ngươi tại sao... như thế?" Cát Thanh che cổ nhưng động mạch đã bị cắt đứt, máu tươi vẫn trào ra không ngừng.
"Thì ra là như thế, là do Sở Liên, con hồ ly này sử dụng kỹ năng ngụy trang. Ẩn giấu tốt, ẩn giấu vô cùng tốt. Ha ha, có ý tứ, ha ha!" Đúng lúc này Tào Dịch bỗng nhiên cười phá lên, tựa hồ thấy được một trận đấu rất thú vị.
Tào Dịch vừa mở miệng, mọi người trong giây lát tỉnh ngộ lại, Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng ngụy trang. Nếu đã có thể thi triển ra kỹ năng cao cấp Nguyệt Nhận, vậy thì con Nguyệt Quang Hồ này ít nhất cũng đạt tới chín giai.
Cát Thanh mặt mày tái nhợt, thậm chí dần dần chuyển sang xanh lè, máu tươi vẫn tiếp tục tràn ra, nhỏ xuống đất "tí tách".
Ánh mắt của hắn vô cùng hoảng sợ nhìn vào Mạc Tà, cố gắng phun ra mấy chữ: "Ngụy... ngụy trang."
"Tư vị tử vong như thế nào?" Sở Mộ chậm rãi đi tới trước mặt Cát Thanh, ánh mắt tà mị và lạnh lẽo không gì cản nổi.
Cát Thanh dùng hai tay che cổ, khuôn mặt co quắp, con ngươi không ngừng xoay chuyển nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Sở Mộ đưa tay ra, hờ hững đẩy đầu Cát Thanh một cái. Cát Thanh đã ở vào trạng thái hấp hối, chỉ bị đẩy như vậy thân thể liền té ngửa ra sau đập mạnh xuống đất.
Sau một trận lắc lư và co quắp, Cát Thanh không còn bất kỳ dấu hiệu tính mạng nào nữa, ánh mắt trắng bệch, miệng mở to, máu tươi trong cổ họng chầm chậm rỉ ra.
Chín giai Nguyệt Quang Hồ ngụy trang quá tốt, nếu không phải Cát Thanh muốn chết thì tất cả mọi người ở đây sẽ không nghĩ tới thực lực Sở Mộ cao cường như vậy.
Chín giai, điều này cũng có nghĩa rằng thực lực Sở Mộ tuyệt đối không kém Phong Cổ. Sở Mộ từ vị trí mờ nhạt nhất, trong nháy mắt biến thành cực mạnh đủ sức đấu với Phong Cổ.
Sở Mộ thu hồi Mạc Tà đã cực kỳ mệt mỏi, chậm rãi rời sân.
Hắn không có để ý tới những người khác, chỉ tập trung nhìn vào Tào Dịch.
Tào Dịch vẫn duy trì nụ cười quái dị, nụ cười này làm cho những người khác cảm thấy toàn thân không thoải mái, làm như hắn tùy thời sẽ biến thành một gã hung thần ác sát vậy.
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt Tào Dịch biến mất, trong miệng thốt ra mấy âm phù.
Chân mày Sở Mộ cau lại, bởi vì hắn cảm thấy có tinh thần ba động từ chỗ Tào Dịch bay về phía mình.
"Tinh Thần Ký Ức." Khuôn mặt Tào Dịch trong nháy mắt chuyển thành lạnh như băng, phun ra mấy chữ.
Đây là Hồn kỹ.
Tinh thần hồn kỹ.
Một đạo tinh thần quỷ dị nhanh chóng bay qua, chui vào trong đầu Sở Mộ mới vừa bước ra khỏi sân thi đấu.
Sở Mộ đột ngột ngừng lại, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cảm giác đầu mình như muốn nứt ra khiến cho hắn điên cuồng hô lên thống khổ.
Đột nhiên xuất hiện biến cố làm cho chín người khác lại ngạc nhiên một lần nữa, mọi người hoảng sợ nhìn sang Tào Dịch, không rõ tại sao Tào Dịch bỗng nhiên hạ thủ đối với Sở Mộ. Không phải là Sở Mộ đã giành được thắng lợi hay sao?
"Sở Mộ, ngươi thật to gan." Tào Dịch lạnh lùng hét lớn.
Lực lượng Tinh Thần Ký Ức khiến cho tinh thần Sở Mộ bị đè ép điên cuồng, cực kỳ thống khổ, tựa như có một bàn tay vô hình đang mạnh mẽ bóp chặt đầu mình vậy.
Sở Mộ nửa quỳ trên mặt đất, lực lượng tinh thần quá mạnh nên hắn hô hấp dần dần khó khăn.
"Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu dám nói dối nửa lời, ta lập tức xé nát ngươi ra." Tào Dịch hờ hững nhìn chằm chằm vào Sở Mộ
Sở Mộ vẫn cúi đầu tầng tầng thở hào hển, giờ phút này, Sở Mộ có thể cảm thấy đến từ tử vong uy hiếp.
"Ô… ô ~!" Cảm giác được Sở Mộ lâm vào nguy cơ, Mạc Tà lập tức phát ra tiếng kêu, ý bảo Sở Mộ triệu hoán nó ra.
"Mạc Tà, chớ khẩn trương, hồn kỹ của hắn không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với ta, yên tâm đi, ta không có việc gì." Sở Mộ dùng tâm niệm nói cho Mạc Tà đang vô cùng phẫn nộ.
"Chu Sinh Mạc, Đường Hiển, La Thần cùng với hai người khác có phải ngươi giết hay không?" Tào Dịch bỗng nhiên hét lớn.
Lời này vừa nói ra, chín người sống sót, bao gồm cả hai gã chấp sự Cổ Lôi và Tằng Trạch cũng kinh hãi rồi. Ánh mắt cả hai tập trung vào Sở Mộ đang quỳ trên mặt đất.
Chẳng lẽ hung thủ trong một đêm giết chết năm người kia chính là Sở Mộ.
Khó thể tin nổi, không có ai liên tưởng hung thủ thực lực siêu cường lại có liên quan gì đến Sở Mộ dẫn theo một con Nguyệt Quang Hờ. Nhưng mà lúc này Tào Dịch tức giận cùng với Sở Mộ biểu hiện lúc nãy vừa khớp làm cho bọn họ phải tin tưởng vào điều đó.
"Nói ~!" Tào Dịch phẫn nộ quát lớn, trong mắt tràn đầy sát ý đáng sợ.
Sở Mộ từ từ ngẩng đầu lên, trả lời rất khó khăn: "Không phải ta."
"Còn dám nói sạo." Tào Dịch càng thêm tức giận, hồn kỹ Tinh Thần Ký Ức lại thi triển một lần nữa, lần này chín người đứng ở bên cạnh cũng có thể cảm giác một luồng tinh thần quỷ dị đâm vào trong đầu bọn họ.
Sở Mộ vẫn luôn cúi đầu, khi Tào Dịch buông thả Tinh Thần Ký Ức, trong mắt hắn hiện lên một tia ám quang.
Chốc lát sau, Sở Mộ phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể xuất hiện trạng thái run rẩy.
"Ngao… ô …ô!"
Cảm giác được Sở Mộ đang thừa nhận tàn phá đau đớn tinh thần, Mạc Tà trong không gian Hồn sủng lại tức giận gào thét. Nó điên cuồng bắt đầu dùng thân thể suy yếu va chạm với không gian Hồn sủng, cố gắng lấy lực lượng của mình đột phá không gian hạn chế.
Chẳng qua là Mạc Tà bây giờ chỉ là một con Nguyệt Quang Hồ chín giai, căn bản không thể nào phá vỡ nổi không gian Hồn sủng hạn chế trong người Sở Mộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 38: Hung thủ Sở Mộ
Chương 38: Hung thủ Sở Mộ