DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 146: Sở gia vệ cứu viện

Sở gia.

Trong đình viện gia chủ.

Hai lão giả đầu tóc hoa râm ngồi ở trên ghế đá, vẻ mặt mấy phần đờ đẫn im lặng không nói, qua một hồi lâu, vị lão giả dáng vẻ suy yếu nhỏ giọng nói:

"Đại ca, ngươi phái Sở gia vệ phái đi tìm Sở Mộ có phải là xem nhẹ đại cục rồi, trước kia ngươi luôn dạy ta phải dứt khoát hạ quyết tâm, phải hiểu được mất."

Người nói chuyện tự nhiên là Sở Nam. Lúc Sở gia vệ rời khỏi đã bị hắn phát hiện nên mới chạy tới tra hỏi.

"Con cháu Sở gia phải được Sở gia chúng ta bảo vệ, nếu như không bảo vệ tốt thế hệ này, Sở gia chúng ta khó lòng tiếp tục phát triển." Gia chủ Sở Minh chậm rãi nói

"Nếu như ngươi hưng sư động chúng là vì Sở Hưng, Sở Hà, bản thân ta có thể hiểu được. Nhưng mà Sở Mộ có đáng giá không? Ngươi vẫn không đổi được tính tình vọng động, một đám chạy tới Đoạn Lâm thì có bao nhiêu người quay về? Ai dà, quên đi, ngươi đã điều Sở gia vệ đi không nói tiếng nào, ta nói nhiều cũng không ý nghĩa. Chỉ hi vọng đám người Sở Ty có thể thành công." Sở Nam lắc đầu thở dài một hơi, từ từ đứng dậy rời khỏi đình viện.

Sâu trong Đoạn Lâm.

Một nhóm hai mươi mốt người chia ra thành hai đội, một nhóm mặc y phục màu xanh đen, một nhóm màu nâu. Lúc này các Hồn sủng sư đang khống chế Hồn sủng xuyên qua rừng cây.

"Thiên Lâm, nơi này hình như tương đối gần khu rừng Mặc Dã?" Thủ lĩnh Sở gia vệ - Sở Ty nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh nói.

Thủ lĩnh Sở Ty đại khái chừng ba mươi lăm tuổi, khống chế một con Quang Minh Giác Thú đạt đến sáu đoạn năm giai.

"Hình như là thế, mọi người cẩn thận một chút, nếu đụng phải Mặc Dã cường đại thì chúng ta phiền toái lớn." Sở Thiên Lâm lập tức dặn dò mọi người.

Sau khi Sở Thiên Lâm nói xong cố ý nhìn lướt qua một đội khác, đám người này mặt y phục màu nâu, cầm đầu là một người trung niên có ria mép.

"Lão Tần Cổ, các ngươi cũng cẩn thận đó, đừng quá lỗ mãng." Sở Thiên Lâm cố ý nhắc lại lần nữa.

"Không cần ngươi quan tâm, nếu không phải là tiểu thư chúng ta rơi vào trong rừng, ta đây làm gì rảnh rỗi tới đây chơi với ngươi." Nam tử trung niên của Tần gia nói.

Sở Thiên Lâm cũng không thèm để ý tới lời lẽ của Tần Cổ, tựa hồ đã sớm biết rõ lắm rồi. Chỉ tiếp tục khống chế Quang Minh Giác Thú của mình xâm nhập vào trong rừng sâu.

"Làm sao vẫn chưa đi ra khỏi nơi này aa.a? Đã mấy ngày rồi." Tần Mộng Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao. Mấy ngày qua Tần Mộng Nhi đã quen với sự bình tĩnh và thong dong của Sở Mộ rồi, cho nên bây giờ không cần lo lắng sẽ gặp phải Hồn sủng hung mãnh gì nữa, bắt đầu bộc lộ tính tình đại tiểu thư ra ngoài.

"Thật ngại quá, chúng ta đi sai hướng rồi." Sở Mộ nhìn một đám cây cối chung quanh, phát hiện ra hình như mình vẫn đi quanh khu rừng Mặc Dã.

"Hả? Vậy phải làm sao bây giờ, ta không muốn sống ở chỗ này." Tần Mộng Nhi lập tức bối rối nói.

"Khu rừng Mặc Dã lâm có hiệu quả mê huyễn, làm cho chúng ta luôn đi vòng quanh ở chỗ này." Sở Mộ mở miệng nói.

"Làm sao ngươi biết?" Tần Mộng Nhi khó hiểu nên hỏi tới.

Sở Mộ chỉ chỉ vỏ cây ở bên cạnh. Vỏ cây đã bị Mạc Tà trượt qua một lần, dấu móng vuốt hiện rõ một đường trên đó, là do lúc ban đầu Mạc Tà chiến đấu với tiểu Mặc Dã gây ra.

"Nếu như đi ra không được, không phải là cả đời phải ở chỗ này rồi?" Tần Mộng Nhi nghĩ đến cuộc sống u ám trong tương lai, ánh mắt lập tức bắt đầu ươn ướt.

"Hẳn là vậy." Sở Mộ nhìn thoáng qua Tần Mộng Nhi, không mặn không nhạt buông ra một câu.

Sở Mộ vừa nói như thế, Tần Mộng Nhi lại càng không thể khống chế tâm tình, nước mắt từ từ lăn xuống, thế mà lại cao giọng khóc ồ lên.

"Ta nói đùa với ngươi đó, rừng rậm mê huyễn kiểu này đối với ta không ảnh hưởng nhiều lằm, chỉ cần đi qua một lần là có thể nhận ra đường đi rồi, đừng lo lắng." Sở Mộ nhếch môi cười cười.

Rừng rậm ở Tù đảo còn phức tạp hơn trong Đoạn Lâm nhiều, thế mà Sở Mộ vẫn xuất nhập tự nhiên, vì thế chỉ cần tìm hiểu một vòng là hắn có thể nắm rõ như lòng bàn tay.

Tần Mộng Nhi thấy mình bị Sở Mộ trêu chọc như vậy, nước mắt ngược lại càng nhỏ xuống nhiều hơn, bàn tay nhỏ bé vỗ vào người Sở Mộ, nũng nịu mắng: "Bại hoại!"

Sở Mộ chỉ nghĩ đến trước kia hình như vẫn thường xuyên trêu chọc Tần Mộng Nhi, cho nên không nhịn được dọa nàng một chút. Nhìn thấy nàng bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu như thế, hoàn toàn theo bản năng đưa tay ra định lau nước mắt dính trên gương mặt nàng. Nhưng mà bàn tay mới đi được nửa đường, Sở Mộ lại bỗng nhiên tỉnh lại, ánh mắt nhìn vào nữ tử xinh đẹp đến thất thần.

Tần Mộng Nhi ngẩn người ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Mộ dừng động tác ở giữa không trung.

Sở Mộ lắc đầu thu tay lại, tiếp tục quay đầu đi về phía trước.

"Ừ? Lại là một con tiểu Mặc Dã."

Trong bụi cây, một thân ảnh đen bóng từ từ đi ra lập tức hấp dẫn Sở Mộ chú ý.

Đó là một con tiểu Mặc Dã có chiều cao hơn một thước, mặc dù khí thế không có uy phong lẫm lẫm như mấy con đạt tới năm sáu đoạn, nhưng bề ngoài cũng thể hiện ra mấy phần cường giả.

Mặc giáp góc cạnh rõ ràng, lân vảy trơn bóng nhẵn nhụi y như được điêu khắc từ cẩm thạch phủ lên thân thể cực kỳ trật tự, kín kẽ. Tròng mắt đen láy lập lòe hàn mang giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế toàn thân nó biểu hiện làm cho người ta có cảm giác cứng rắn, sắc bén không gì không phá nổi.

Trên thân thể con Mặc Dã này có rất nhiều đường vân kỳ lạ, quanh co khúc chiết kéo dài từ trên đầu xuống dưới tứ chi, tất cả mọi thứ phối hợp thành một bộ khải giáp hoa mỹ cực kỳ bắt mắt, bất kỳ Hồn sủng sư nào nhìn thấy cũng phải mê mẩn.

"Con Mặc Dã này có thể coi là cực phẩm rồi." Ánh mắt Sở Mộ sáng lên, không nghĩ tới mình ở trong rừng Mặc Dã đi dạo vài vòng cũng gặp được một con tiểu Mặc Dã huyết mạch tốt như thế.

Mặc Dã thuộc về chủng tộc Giác Giáp Thú là Hồn sủng chủ lưu trong hàng ngũ cấp thống lĩnh, rất nhiều Hồn Sư đạt đến giai đoạn này cần phải có một con thiên về lực lượng Thú hệ, nếu có phụ thêm Trùng hệ lại càng tốt, phòng ngự mạnh, đặc tính sinh mệnh lực cường đại ai mà không thích.

Bởi vì Giác Giáp Thú là Hồn sủng chủ lưu, cho nên thông tin về một con Mặc Dã ưu khuyết như thế nào đều rất rõ ràng, hầu như không ai không biết. Sở Mộ bắt đầu nghiên cứu phương diện này từ rất sớm, dựa theo Sở Mộ đoán chừng thì con tiểu Mặc Dã ưu tú này có giá trị tuyệt đối không thấp hơn bảy mươi vạn kim tệ. Nếu đặt ở phòng đấu giá ít nhất cũng lên tới một trăm vạn kim tệ.

"Ma Thụ chiến sĩ, vây khốn nó."

Sở Mộ nhanh chóng niệm chú ngữ, triệu hồi ra Ma Thụ chiến sĩ.

Ma Thụ chiến sĩ đã đạt tới năm đoạn bảy giai, sau khi nó xuất hiện liền dung nhập hai bàn tay to lớn vào trong lòng đất, rễ cây men theo lòng đất lướt tới tạo thành tấm lưới vây khốn tiểu Mặc Dã.

Con tiểu Mặc Dã ưu tú đụng vào Căn Tu Võng nhất thời bị vô số rễ cây quấn chặt.

Đọc truyện chữ Full