DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 172: Hiển lộ phong mang - Kinh sợ toàn trường (hạ)

"Đầu Ám Ảnh này vừa nhìn cũng biết đã sử dụng hồn tinh Ám thuộc tính cường hóa, khí tức tương đối kinh khủng."

"Ám Ảnh là Hồn sủng có năng lực hạn chế cực mạnh, không dễ đối phó đâu."

"Còn kia là sáu đoạn tám giai Thiên Nham Tinh Linh cũng rất mạnh, hiển nhiên là muốn khắc chế Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ."

Chu Sinh Thành gọi ra con Hồn sủng thứ ba hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, đó là Hoa hệ Hồn sủng - Quỷ Liêm Hoa Yêu.

Quỷ Liêm Hoa Yêu:

Thực Vật giới - Hoa hệ - Hoa Yêu tộc - Quỷ Liêm Hoa Yêu á tộc - Sơ đẳng cấp thống lĩnh.

Con Quỷ Liêm Hoa Yêu này đã đạt tới sáu đoạn một giai, từ ngoại hình có lẽ chưa trải qua hồn tinh thuộc tính bồi dưỡng, lực chiến đấu không tính là mạnh.

"Hai con kỳ sủng nha! Định lấy phương thức này đánh bại Sở Mộ?"

Tất cả mọi người có thể nhìn ra được đối phương triệu hoán đội hình hoàn toàn là khắc chế với Hồn sủng của Sở Mộ, trên phương thuộc tính thì Sở Mộ đã thua thiệt rất lớn.

"Cần thay đổi Hồn sủng không?" Người trọng tài nhìn thoáng qua Sở Mộ, để cho Sở Mộ có thời gian thay đổi Hồn sủng.

Sở Mộ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có dự định đổi Hồn sủng.

Thay đổi Hồn sủng hiển nhiên là phải tiêu hao hồn lực, hồn lực Sở Mộ được sử dụng là có hạn, nếu không cần thiết hắn sẽ tận lực tiết kiệm đề phòng mọi tình huống có thể phát sinh.

"Chiến đấu, bắt đầu!"

Người trọng tài ra lệnh một tiếng, hàng rào cột trụ bên ngoài lại dâng lên hỏa diễm.

Khi còn ở Thanh Yểm Ma đảo, Sở Mộ đã chứng kiến kỹ năng của Ám Ảnh, biết được Hồn sủng Ám hệ thuần túy là tồn tại u linh, trong lúc di chuyển vô hình bất định. Vì thế hắn lập tức kéo giãn chiến tuyến.

Quả nhiên trong nháy mắt chiến đấu vừa mới bắt đầu, sáu đoạn chín giai Ám Ảnh đột nhiên biến thành bóng ma mơ hồ biến mất vào trong không khí. Sau đó phía sau những cột trụ dần dần hiện ra mấy bóng đen quỷ dị không ngừng đung đưa.

"Ngưng, Băng Tường."

"Đinh!"

Băng Không Tinh kêu lên một tiếng, liên tục buông thả Băng Tường không có bất kỳ mục tiêu nào, trong chớp mắt đã tạo ra mấy bức tường băng có vẻ lộn xộn trong phạm vi chiến trường.

Băng Tường buông thả tường băng không hề có quy tắc, nhưng thật ra Sở Mộ đang lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh mặt trời tạo thành một khu vực không có bóng tối.

Quả nhiên, khi ánh mặt trời chiếu vào mấy bức tường băng, mảnh đất chung quanh Sở Mộ và Hồn sủng đã không còn bóng tối nữa, con Ám Ảnh xuất quỷ nhập thần kia chỉ có thể du đãng bên ngoài Băng Tường, không có cách nào đến gần đối phương.

"Lần đầu tiên thấy có người sử dụng Băng Tường như vậy."

"Đúng là quá hay, dạy ta biết một chiêu mới."

Sở Mộ sử dụng Băng Tường phát huy ra tác dụng như thế làm cho mọi người hô lên khen ngợi mấy tiếng.

Tần Mộng Nhi thấy Sở Mộ dùng đến chiến thuật này chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì nàng nghĩ đến trước kia Sở Mộ từng chỉ cho nàng cách thức y như thế.

Tần Mộng Nhi nhớ được trước kia Sở Mộ nói đến chiến thuật và vận dụng các loại kỹ năng luôn luôn bày ra bộ dạng sảng khoái y như đang ở trên chiến trường vậy, Trên thực tế những lúc đó hắn chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi, nếu không có hoàn cảnh thực tế thì không thể tạo ra hiệu dụng chân chính.

Bây giờ nhìn thấy Sở Mộ có thể sử dụng đến chiến thuật từng tận tâm suy nghĩ, nàng quả thật cảm thấy cao hứng dùm cho Sở Mộ.

Chu Sinh Thành thấy thế lập tức ra lệnh cho Thiên Nham Tinh Linh đánh nát Băng Tường.

"Ầm ầm!"

Từng bức tường băng cứng rắn bị kỹ năng Nham hệ biến thành mảnh vụng rơi lả tả xuống mặt đất.

Nhìn thấy Băng Tường lần lượt bị đánh nát, Sở Mộ cũng chậm rãi lui về phía sau, đồng thời cho Băng Không Tinh Linh tiếp tục buông thả Băng Tường. Còn Ma Thụ chiến sĩ cùng Quỷ Liêm Hoa Yêu tiến hành triền đấu (kéo dài, trì hoãn) giữa hai Hồn sủng Thực Vật giới.

"Hình như bị khắc chế quá lớn."

Nhìn thấy Sở Mộ và Hồn sủng không ngừng lui về phía sau, tất cả mọi người trong Sở gia bắt đầu lo lắng.

Đúng là theo tình trạng bây giờ để suy đoán thì Sở Mộ đang bị đối phương áp chế, Băng Không Tinh Linh phải liên tục thi triển Băng Tường phòng ngừa Ám Ảnh đánh lén, nhưng mà có Thiên Nham Tinh Linh tồn tại, mấy bức tường băng sẽ bị đánh nát rất nhanh.

"Lùi lại có dụng ý gì chứ?" Trên mặt Chu Sinh Thành hiện lên nụ cười đắc ý, ra lệnh cho Hồn sủng của mình đuổi theo. Đồng thời chín hắn cũng thi triển hồn kỹ Nham hệ nhằm nhanh chóng phá nát Băng Tường cản trở.

Sở Mộ biểu hiện vô cùng tĩnh táo, lui về phía sau với tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng bố trí hàng loạt đạo phòng ngự kìm chế đối phương.

Chu Sinh Thành sử dụng tổ hợp Hồn sủng đúng lúc chèn ép hai con Hồn sủng có lực sát thương lớn của Sở Mộ. Chu Sinh Thành tựa hồ không có ý định thay đổi Hồn sủng, vẫn tiếp tục đắc ý dùng hồn lực vào việc thi triển hồn kỹ.

Chú ngữ chậm rãi niệm lên, lần này Chu Sinh Thành dự định thi triển ra kỹ năng Nham Vẫn Bạo uy lực đạt tới cấp bảy, hiển nhiên là muốn một kích đả thương nặng hai con Hồn sủng của Sở Mộ.

"Ầm!"

Băng Tường lại nát bấy lần nữa, lúc này trong sân thi đấu đã không còn một bức tường băng nào nữa, không có ánh mặt trời chiếu sáng nên bóng tối cũng dần dần lan tràn ra bốn phía. Ám Ảnh lập tức men theo không gian u ám mò tới gần Băng Không Tinh Linh.

"Định Ảnh Đoạt Hồn."

Sở trường của Ám Ảnh chính là Định Ảnh Đoạt Hồn, một khi thi triển thành công thì Hồn sủng đối phương sẽ không có cách nào thi triển kỹ năng, di động thân thể cũng vô cùng khó khăn.

Không còn bị thứ gì trở ngại, Ám Ảnh buông thả kỹ năng bao phủ lên trên người Băng Không Tinh Linh, hình thành một vòng tròn màu đen trong suốt trói chặt thân thể Băng Không Tinh Linh.

Chu Sinh Thành đang niệm chú ngữ nhếch miệng cười, một khi Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn không cần phải hao phí hồn lực thi triển ma pháp.

Bóng đen bao phủ thân thể Băng Không Tinh Linh y như trùm kín tinh thần đám người Sở gia. Tất cả mọi người đều lo lắng quan sát tình hình, bởi vì ai cũng nhìn ra được Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc.

Thế nhưng, ngay khi tất cả mọi người đang âm thầm lo lắng, Sở Mộ lại nở nụ cười kỳ lạ.

Nụ cười này mang theo một chút tà mị, một chút tàn nhẫn, thậm chí hai tròng mắt màu đen lặng lẽ tỏa ra sát ý vô hình.

"Ngưng, giết."

Sở Minh trực tiếp nói với Băng Không Tinh Linh, đợi chờ ẫn nhẫn chính là vì thời điểm này.

"Đinh!"

Thanh âm Băng Không Tinh Linh như một tiếng chuông bàng bạc chấn động tâm thần tất cả mọi người đang xem cuộc chiến.

Trong lúc tiếng vang thanh thúy truyền đi, Băng Không Tinh Linh vốn đang bị bóng ma bao phủ từ từ tan rã.

Ám Ảnh thi triển ra Định Ảnh Đoạt Hồn triệt để bao phủ xuống, nhưng chỉ có thể cắn nuốt chút ít Băng Tinh rời rạc, căn bản không có chạm vào thân thể Băng Không Tinh Linh.

Băng Không Tinh Linh đột nhiên biến mất lập tức trấn trụ tất cả mọi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, từ phía bên kia chiến trường xa xa và hỗn loạn, nơi có một bức tường băng nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Băng Không Tinh Linh.

"Băng Kính."

Không có một ai nghĩ tới Băng Không Tinh Linh không ngừng buông thả Băng Tường để phòng ngự Ám Ảnh tiến công, đồng thời cũng âm thầm bố trí một cái Băng Kính bẫy rập. Lúc này Băng Không Tinh Linh đã xuất hiện ở sau lưng Chu Sinh Thành và ba con Hồn sủng, khoảng cách với Chu Sinh Thành không tới ba mươi thước.

"Đinh!"

Băng Không Tinh Linh đã niệm xong chú ngữ từ lâu, nhất thời một luồng hàn khí rét lạnh kinh người tùy ý khuếch tán, vô số Băng Tinh nhanh chóng ngưng tụ ở trên đỉnh đầu Băng Không Tinh Linh.

Băng Tinh nho nhỏ hợp lại biến thành một thanh Băng Kiếm, ngay sau đó là mười sáu thanh Băng Kiếm hiện ra quanh người Băng Không Tinh Linh.

"Đinh!"

Một tiếng ngâm nga vang lên, Băng Không Tinh Linh khống chế mười sáu thanh Băng Kiếm dài tới sáu thước từ trên cao đâm xuống.

Một đường Băng Kiếm bay đi, hàn mang tràn ra bốn phía.

Toàn bộ Băng Kiếm đều nhắm mục tiêu chính là thân thể Chu Sinh Thành.

Đọc truyện chữ Full