Bốn ngày trôi qua rất nhanh, trận chiến cuối cùng giữa Dương gia và Sở gia rốt cuộc được tiến hành ở trung tâm Cương La thành.
Bởi vì mấy trận chiến đấu vừa qua rất kịch liệt, bãi chiến trường đã bị tổn hại khá nặng, các cột trụ làm hàng rào bảo vệ nghiêng ngã, sụp đổ, mặt đất gồ ghề đầy đá sỏi.
Ngày hôm nay, trên quảng trường người người ra vào tấp nập, thời gian chiến đấu còn chưa tới nhưng tất cả mọi người từ các thế lực đã chờ đợi trên khán đài từ sớm. Chính là vì có thể giành được một vị trí tốt tận mắt quan sát trận đấu kinh tâm động phách năm năm một lần này.
Dương gia vốn đã an ổn chiếm được vị trí đệ nhất, nhưng mà năm ngày trước Sở Mộ cường thế xuất hiện khiến cho mọi người nhận ra đội ngũ Sở gia cũng rất cường đại, Dương gia đã bị uy hiếp chân chính.
Những trận chiến thực lực chênh lệch quá xa rất khó nhấc lên hứng thú trong lòng mọi người, dù sao đã biết kết quả thì còn gì là hưng phấn nữa. Còn trận đấu này có lẽ sẽ nằm ngoài dự đoán, thực lực song phương cũng ngang nhau nên rất được chú ý nhất. Dù sao trong khi chiến đấu sẽ xuất hiện rất nhiều biến cố, cán cân tiểu ly không ngừng di động tạo ra tác động đến tâm lý mọi người. Nhưng lần này địa vị Sở gia chỗ đã cao hơn một tầng, Chu gia chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận một cách vô ích.
Gia chủ Sở gia - Sở Minh lại ngồi vào vị trí cao nhất, vốn thuộc về hàng ngũ bốn đại gia tộc. Tâm tình hắn hiện tại rất tốt, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Sở Mộ, bởi vì hắn biết hết thảy những thứ này đều quy công dành cho Sở Mộ.
"Sở Minh, nói cho ngươi biết một chuyện." Gia chủ Dương gia - Dương Khoát ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa nhìn sang Sở Minh vừa nở nụ cười bí hiểm.
Sở Minh ngẩng đầu lên, nhìn sang Dương Khoát có vẻ thần bí, cười lạnh nói: "Muốn nói gì với ta, ngươi bây giờ nhận thua hả?"
Dương Khoát mỉm cười khinh thường, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: "Bốn năm trước, Sở Thiên Thừa giết vào phủ đệ của ta chất vấn có phải là ta cố ý sai người đi giết nhi tử Sở Mộ phế vật của hắn…"
Nghe thấy Dương Khoát nhắc đến chuyện này, Sở Minh lập tức nhíu mày, trong lòng tự nhiên nổi lên một trận tức giận.
"Bây giờ ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, người ra chỉ thị ám sát cái tên phế vật kia đúng là ta."
Dương Khoát cố ý dừng lại một chút, sau đó dùng ngữ khí khiến cho người ta cực kỳ chán ghét nói: "Người đó chính là cháu của ta, Dương Lạc Bân, thấy không? Hắn bây giờ đang ở trên sân thi đấu chuẩn bị đối chiến với Sở Mộ cháu của ngươi. Bốn năm trước hắn không có chết là may mắn của hắn, lần này hắn phải chết không thể nghi ngờ."
Dương Khoát nói lời này y như lưỡi dao cứa vào lòng Sở Minh, lúc ban đầu nếu không có một cao thủ của Dương Thị gia tộc bảo vệ Dương Khoát, Sở Thiên Thừa đang tức giận đã sớm phế lão già này rồi, làm gì để hắn còn sống cho đến bây giờ.
(Dương Thị gia tộc: tộc chính ở La Vực của Dương gia.)
"Phụ thân, bớt giận."
Nhìn thấy Sở Minh lửa giận công tâm chuẩn bị bộc phát, Sở Thiên Hằng lập tức khuyên giải Sở Minh.
Trên thực tế, những người ở Sở gia cũng biết nhất định là Dương gia phái người hạ sát thủ với Sở Mộ, chẳng qua là không biết người kia là ai mà thôi.
Trước kia Dương gia thường xuyên lên tiếng phủ nhận chuyện này, nhưng mà bây giờ chính miệng lão gia hỏa Dương Khoát nói ra, rõ ràng là cố ý dẫn đến xung đột cấp cao hơn.
"Dương Khoát, Dương Lạc Bân cháu của ngươi sẽ bị Sở Mộ bầm thây." Sở Minh đè nén lửa giận trong lồng ngực, hung hăng nói.
"Vậy sao? Ta đây cũng muốn nhìn xem kết quả thế nào." Dương Khoát hôm nay biểu hiện rất kỳ quái, hình như là trận chiến này Dương gia bọn họ bảo đảm tất thắng vậy.
Trong chiến trường, Sở Mộ mặc y phục màu tím cao ngạo đứng ở nơi đó, cặp mắt đen nhánh nhìn xuyên qua bãi chiến trường liền thấy một nam tử mặc y phục trắng tinh. Bên đó chính là Dương Lạc Bân, đối thủ đầu tiên của trận chiến hôm nay.
Dương Lạc Bân là thanh niên cao thủ mạnh nhất Cương La thành, bốn năm trước Sở Mộ xung đột với hắn cực kỳ căng thẳng.
Thật ra lúc mới trở lại Cương La thành, thời điểm tiếp xúc với sát thủ Hà Lãng của Yểm Ma cung, Sở Mộ đã biết người dùng trọng kim thuê Hạ Nghiễm Hàn ám sát mình là ai, chính là cái tên Dương Lạc Bân âm hiểm kia.
Lúc ấy vốn là một trong đám sát thủ Hà Lãng sẽ ra tay với Sở Mộ, bởi vì nhóm bọn hắn vẫn luôn hoạt động ở La Vực, Cương La thành. Nhưng đúng lúc Hạ Nghiễm Hàn cần một ký chủ nuôi nấng con Bạch Yểm Ma kỳ lạ kia, cho nên mới tự mình xuất thủ bắt Sở Mộ đi, lại còn cho Sở Mộ ký kết hôn ước với Bạch Yểm Ma.
Có lẽ Sở Mộ nên cảm tạ cái người ám sát mình, nếu không hắn bây giờ chỉ có thể là một Hồn sủng sư tầm thường dưới sự hướng dẫn của gia tộc.
Nhưng chuyện này đối với Sở Mộ lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, phương thức cảm tạ tốt nhất chính là đích thân giết "vị ân nhân" đã dày vò hắn không ngừng chết đi sống lại.
"Để Sở Hà đánh trận đầu đi." Sở Hưng nói, nhưng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ.
"Để ta tới vẫn tốt hơn!" Sở Mộ chậm rãi nói.
Từ từ đi vào sân thi đấu, bốn người Sở Hưng có thể cảm giác được trên người Sở Mộ phát ra hàn khí mãnh liệt, đây là sát khí hình thành từ thù hận rất lớn tích lũy qua năm tháng lâu dài.
"Trận đầu, Sở gia - Sở Mộ đối chiến Dương gia - Dương Chí Nhâm." Người trọng tài cao giọng tuyên bố tên thành viên xuất chiến.
Sở Mộ từ từ đi vào sân rộng, giờ phút này Sở Mộ có thể nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy của hàng vạn người.
Đối thủ là Dương Chí Nhâm, thành viên yếu nhất trong đội ngũ Dương gia, thực lực còn không bằng cái tên Chu Sinh Thành bị giết hôm trước.
Nhìn thấy ra sân đầu tiên lại là Dương Chí Nhâm, gia chủ Dương gia - Dương Khoát lập tức ngẩn người ra. Ánh mắt rơi vào người thanh niên khoác trường bào che kín mặt, lộ ra ý tứ nghi ngờ nồng đậm.
"Đại ca, để cho Dương Chí Nhâm lên trước có thể hơi quá hay không?" Dương Lạc Bân nhìn thoáng qua vị thanh niên thần bí này, mở miệng dò hỏi.
Đội hình Dương gia vốn có một chỗ của Dương Thương, nhưng mà Dương Thương đã bị giết chết trước đó không lâu trên đường hộ tống thương đội. Vì thế Dương gia thiếu một thành viên dự thi, thế là Dương gia bổ sung nam tử thần bí này vào trong danh sách.
Trên thực tế, trong khi Dương gia chiến đấu với Tần gia, mọi người đã phát hiện người thanh niên thần bí này tồn tại, bọn họ đều âm thầm suy đoán người thanh niên này là cao thủ nơi nào, có đúng là vương bài của Dương gia ẩn giấu hay không?
Chẳng qua là bất kể tìm kiếm như thế nào cũng không thể tra ra một chút tin tức về thanh niên này. Thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết, bởi vì từ khi bắt đầu tiến cử tới nay, người thanh niên kia chưa từng xuất thủ lần nào.
Sở gia bởi vì có Sở Mộ nên được mọi người chú ý, vô số người bắt đầu suy đoán thực lực chân chính của Sở Mộ mạnh mẽ tới mức nào. Còn Dương gia cũng có một người thần bí chưa từng lộ diện, nhưng từ thái độ của thành viên Dương gia đối với hắn là có thể nhận ra thực lực và thân phận người thanh niên này chắc chắn là hơn người.
"Ta muốn xác nhận vài việc trước đã." Thanh niên thần bí nhìn thoáng qua Dương Lạc Bân, nhàn nhạt nói.
"Xác nhận cái gì?" Dương Lạc Bân hơi khó hiểu hỏi lại.
"Xác nhận hắn có phải là người ta muốn tìm hay không? Có đáng giá ta xuất thủ không." Thanh niên thần bí nói.
"Cái này …" Dương Lạc Bân lộ ra mấy phần ngượng ngùng, nhưng hắn cũng không dám nói chiều trước mặt người thanh niên này, đành phải làm việc dựa theo ý người kia mà thôi.
"Tranh tài bắt đầu!"
Người trọng tài ra lệnh một tiếng, hàng rào bên ngoài lại cháy sáng hỏa diễm, ánh lửa hiện lên bốn phía tỏa ra nhiệt độ cực nóng. Dương Chí Nhâm ý thức được Sở Mộ là một đao phủ thủ máu lạnh vô cùng, căn bản không dám có nửa điểm chậm trễ, trực tiếp triệu hồi ra hai con Hồn sủng mạnh nhất phòng ngừa mình bị Sở Mộ giết rụng trong lúc mơ hồ nào đó.
Dương Chí Nhâm gọi ra hai con Hồn sủng cũng không có đặc điểm gì tốt, chính là Huyết Dực Tam Mâu Thú và Tiên Huyết Thú mà thành viên Dương gia nào cũng có.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 175: Tuyển thủ thần bí của Dương gia
Chương 175: Tuyển thủ thần bí của Dương gia