"Trương Khiêm đội trưởng, Thiên Ma Trùng bên khu Thiên Tỉnh nội thành còn chưa được dọn dẹp, nơi đó còn không ít cư dân đang bị vây khốn." Một gã trạm dịch trưởng thấy Trương Khiêm cùng với đội hộ vệ từ xa lập tức cho người chạy tới báo cáo.
Đội hộ vệ Trương Khiêm mấy ngày hôm trước quét dọn một cái sào huyệt Thiên Ma Trùng ở nội thành, giải cứu hơn ngàn cư dân trong đó đã được trưởng quan tán thưởng, danh khí trạm dịch nơi này cũng lan truyền ra.
"Cái này không thành vấn đề, các huynh đệ đã điều chỉnh tốt rồi. Sáng mai chúng ta sẽ dẫn đội qua đó, bảo đảm một con Thiên Ma Trùng cũng không còn sống nổi." Trương Khiêm cảm giác mình được vị trạm dịch trưởng này coi trọng, lập tức vỗ ngực bảo đảm.
"La đại nhân, Thiên Ma Trùng ở Thiên Tỉnh nội thành đã bị tiêu diệt." Lúc này gã trợ thủ ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở trạm dịch trưởng một câu.
"Dọn dẹp? Đội ngũ nào dọn dẹp, ta nhớ là không có phái người đi mà?" La đại nhân lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Nghe thủ hạ ta nói chính là một gã thợ săn dọn dẹp, đã ở trong khu vực đó hai ngày hai đêm rồi, giống như là đang thu thập máu huyết Thiên Ma Trùng." Gã trợ thủ nói.
"Thu thập máu?" Trương Khiêm lộ vẻ nghi hoặc, máu huyết Thiên Ma Trùng giá trị cũng không lớn, trừ phi có cách dùng đặc thù. Trương Khiêm chợt nhớ tới Sở Mộ đang có ý định thu thập máu huyết Thiên Ma Trùng.
Trong lúc nói chuyện, gã trợ thủ bỗng nhiên nhìn ra ngoài cánh cửa lớn trạm dịch. Sau đó chỉ vào một người thanh niên cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú oai phong lẫm lẫm từ xa đi tới, mở miệng nói:
"Là hắn, lần trước ta nhìn thấy hắn một mình xông vào Thiên Tỉnh nội thành."
Trương Khiêm lập tức nhìn theo hướng đó, đúng lúc nhận ra Sở Mộ liền nở nụ cười vui vẻ, hô lớn: "Sở Mộ huynh đệ."
Sở Mộ quay đầu nhìn lại, thấy là Trương Khiêm đang gọi mình thì bảo Dạ Lôi Mộng Thú chạy tới gần.
"Trương đội trưởng." Sở Mộ lên tiếng chào hỏi.
"Ha ha, lúc nãy chúng ta nhắc tới sự tình Thiên Ma Trùng ở khu vực Thiên Tỉnh, vị sĩ quan phụ tá này nói có một thợ săn đang thu thập máu huyết Thiên Ma Trùng ở bên đó, xử lý đám Thiên Ma Trùng cơ hồ xạch sẽ. Người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi, quả nhiên đúng y như thế, ha hả, Sở Mộ huynh đệ không hổ danh cao thủ, chiến đấu liên tục hai ngày hai đêm không cần nghỉ ngơi chút nào. Thật ra không có mấy Hồn sủng sư có thể kiên trì thời gian dài như vậy đâu." Trương Khiêm cười nói.
"Hồn sủng của ta đúng lúc cần phải rèn luyện." Sở Mộ mỉm cười hồi đáp.
"Sở Mộ? Trương Khiêm đội trưởng, vị này chẳng lẽ là Tù đảo vương giả Sở Mộ danh tiếng hiển hách đoạn thời gian gần đây?" Trạm dịch trưởng La đại nhân đánh giá Sở Mộ một lượt, sau đó cố ý quan sát con Hồn sủng Dạ Lôi Mộng Thú, nét kinh ngạc trong mắt vô cùng rõ ràng.
"Đúng thế, Sở Mộ đã là một vị Hồn Chủ, cũng có quân chủ Hồn sủng, lần này tiêu diệt sào huyệt Diệt Ma trùng là nhờ công lao của hắn rất lớn. Nếu không chúng ta hành động khẳng định vô cùng khó khăn." Trương Khiêm vừa nói lập tức giới thiệu Sở Mộ cho vị quan quân có trách nhiệm cao nhất tòa thành, La Khánh đại nhân.
Vừa nghe Sở Mộ đã đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, ánh mắt gã trợ thủ La Khánh và thủ hạ Trương Khêm lập tức rực sáng, bọn họ đồng dạng là thanh niên trẻ tuổi nên sinh lòng khâm phục và ngưỡng mộ những nhân tài như thế này.
"Thực lực Sở Mộ huynh đệ rất cao, cũng là người gan dạ sáng suốt, chúng ta dự định quét dọn toàn bộ sào huyệt Thiên Ma Trùng trong thành, Sở Mộ huynh đệ có ý kiến gì không?" Trương Khiêm mở miệng hỏi.
"Ừ, phía tây còn có một cái sào huyệt, nếu có ngươi gia nhập thì nhiệm vụ càn quét sẽ dễ dàng hơn nhiều."
La Khánh tựa hồ thưởng thức những thanh niên tài giỏi giống như Sở Mộ, vừa nghe thấy liền đưa ra suy nghĩ của mình.
Sở Mộ lắc đầu nói: "Không được, một vị bằng hữu của ta hình như có chút phiền toái, ta phải sớm tìm được hắn, nếu không thể có nguy hiểm đến tính mạng."
"Bằng hữu? Là cái vị bị vây trong sào huyệt trước kia hả? Thế nào rồi, hắn không có ở trong hầm ngầm sao?" Trương Khiêm dò hỏi.
"Không có ở trong đó, chỉ là một con Hồn sủng lạc đường của hắn." Sở Mộ đáp.
"À, ta nhớ là thời điểm trước khi Chập Hoang phát sinh, có một thanh niên thực lực tương đối mạnh tranh cãi gay gắt với hai người không biết thân phận trên đường phố. Cuối cùng hình như người thanh niên kia tự biết thực lực không bằng nên thúc thủ chịu trói." La Khánh suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.
"Người thanh niên kia có Hồn sủng gì?" Sở Mộ lập tức hỏi tới.
"Một con Băng hệ Hồn sủng không biết tên, một con Hồn sủng màu đen, hình như là tự động chạy trốn ngay lúc đó, còn có một con khác ta nhớ không được." La Khánh chậm rãi nói.
Nghe thấy La Khánh miêu tả như vậy, Sở Mộ đã có thể khẳng định cái người thanh niên vung tay tranh cãi kia mười phần chính là Diệp Hoàn Sinh. Tính cách Diệp Hoàn Sinh lười nhác ưa thích náo nhiệt, hắn thường xuyên phát sinh cải vả với người khác. Chỉ có điều hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, nếu đụng phải người chọc không nổi thì hắn sẽ chạy rất xa. Lần này hắn bị hai tên không biết thân phận bắt đi khẳng định không phải là tranh cãi bình thường.
"Hắn không có chuyện gì chứ?" Sở Mộ hỏi tiếp.
"Không có, sau khi hắn thu hồi Hồn sủng thì bị hai người bắt trói mang đi, chiến đấu kéo dài không lâu lắm. Lúc ấy ta đúng lúc ở trên Đình Lâu quan sát nên không kịp trở tay. Đến lúc cho người đi duy trì trật tự thì bọn họ đã kết thúc, không biết đi nơi nào rồi." La Khánh nói.
"Xem ra hắn quả thật gặp phải phiền toái, La đại nhân, cám ơn ngài. Trương đội trưởng, ta còn có việc, xin phép đi trước một bước." Sở Mộ nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú, dự định trở về nói chuyện này cho Diệp Khuynh Tư biết. Nhìn xem nàng có tìm ra manh mối nào không.
Từ từ leo xuống hầm ngầm trú đóng bên dưới trạm dịch, Sở Mộ đi vào một gian phòng ánh nến leo loét. Diệp Khuynh Tư ngồi trên ghế đá ngẩn người thẫn thờ, từ thần thái của nàng có thể nhận ra tâm tình của nàng hẳn là đang vô cùng lo lắng an nguy của Diệp Hoàn Sinh.
"Khuynh Tư, ta mới vừa nghe được tin tức về ca ca ngươi, hắn từng chiến đấu với hai người xa lạ ở trong nội thành. Hai người kia không rõ thân phận như thế nào nhưng thực lực rất mạnh, đã bắt giữ hắn mang đi rồi." Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư cũng hơi ngạc nhiên, sau khi định thần trong chốc lát liền chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói: "Chúng ta không có thù nhân ở Tây Giới, trừ phi..."
Diệp Khuynh Tư cũng hiểu rõ tính cách Diệp Hoàn Sinh, hiển nhiên không cho rằng hắn sẽ tranh chấp với người bình thường. Lần này có lẽ đã chọc tới phiền toái lớn không kịp chạy thoát, vì thế nàng bắt đầu suy nghĩ Diệp Hoàn Sinh đã gây sự với hạng người nào.
"Tên kia sao rồi, tỉnh chưa?" Sở Mộ liếc sang người thiếu niên đang hôn mê, mở miệng hỏi.
Bây giờ chỉ có thể tìm kiếm một chút đầu mối từ thiếu niên này, hết lần này tới lần khác người thiếu niên vẫn ở vào trạng thái hôn mê không chịu tỉnh.
"Khí sắc đã dần dần khôi phục, hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể tỉnh lại." Diệp Khuynh Tư hồi đáp.
Sở Mộ ngồi ở một bên bắt đầu tĩnh tu khôi phục hồn lực của mình, đại khái qua chừng ba canh giờ, Sở Mộ nghe thấy thanh âm Diệp Khuynh Tư truyền tới.
"Ngươi đã tỉnh? Đừng lo lắng, nơi này là trạm dịch, rất an toàn." Diệp Khuynh Tư nhẹ giọng trấn an người thiếu niên vừa mới tỉnh dậy đã lâm vào khủng hoảng, thần kinh hắn lúc này vô cùng căng thẳng.
Ánh mắt hiếu niên vẫn nhìn có vẻ dại ra, cuối cùng nhìn vào mặt Diệp Khuynh Tư mới từ từ hồi phục tinh thần, dùng giọng nói suy yếu hỏi: "Vị tỷ tỷ này, tại sao ta lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đã thanh tẩy sào huyệt Thiên Ma Trùng ở nội thành, cứu ngươi từ trong đó ra ngoài này." Diệp Khuynh Tư kiên nhẫn giải thích cho hắn một lần.
Khi thiếu niên nhắc tới cha mẹ mình, Diệp Khuynh Tư uyển chuyển lựa lời nói cho hắn biết tình trạng hai người nam nữ kia.
Thiếu niên trầm mặc thật lâu không nói gì, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn đang chồng chất nặng nề, chẳng qua cặp mắt ảm đạm lại không có chảy ra một giọt nước mắt nào, bộ dáng giống như là người mất hồn vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 287: Nguyên Tố môn
Chương 287: Nguyên Tố môn