DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 292: Bia khóc

Nhưng Diệp Khuynh Tư vô cùng kinh ngạc chính là thật ra Sở Mộ chỉ đứng cách nàng không tới trăm thước, hắn vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó ngẩng đầu quan sát Thiên Giới Bi.

Cát bụi tràn ngập bao quanh thân thể Sở Mộ. Lúc này trên người hắn có một tầng cát vàng thật dày, bản thân hắn lại biến thành một pho tượng đá ngàn năm, vĩnh viễn đứng đó mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho phong ba bão táp tàn phá.

"Sở Mộ!"

Diệp Khuynh Tư cũng không biết Sở Mộ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Sở Mộ bụi đất đầy người đứng im không nhúc nhích thì trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy đến chỗ hắn.

Tiếng gầm thét trong thế giới tinh thần dần dần biến mất, thay vào đó là thanh âm một nữ tử khẩn trương kêu gọi, ý thức Sở Mộ từ từ khôi phục bình thường quay đầu lại…

Cái gì cũng không nhìn thấy...

Sở Mộ kinh ngạc phát hiện mình không nhìn thấy gì hết, âm thầm cảm giác khó hiểu hình như có thứ gì đó che kín tầm mắt của mình.

"Ngươi đừng động…" Sở Mộ theo bản năng dùng tay định gạt đi cái thứ che kín tầm mắt mình, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Diệp Khuynh Tư truyền tới.

Động tác Sở Mộ lập tức cứng ngắc tại chỗ, không biết tại sao Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên nói như thế?

Dòng nước tinh lọc chậm rãi lượn lờ chung quanh thân thể Sở Mộ, ba luồng nước màu lam bàn tay mềm mại vuốt ve thân thể Sở Mộ, từ từ trấn an tinh thần hắn.

Sau đó dòng nước bắt đầu vẩn đục, hiển nhiên là đang hấp thu tro bụi trên người Sở Mộ.

Khi dòng nước xóa đi lớp tro bụi trên mặt Sở Mộ, ánh mắt hắn đã khôi phục lại bình thường.

"Tại sao?" Sở Mộ nhìn vẻ mặt Diệp Khuynh Tư có vẻ lo lắng, mờ mịt hỏi một câu.

"Cảm giác thân thể có chỗ nào khác thường không?" Diệp Khuynh Tư đỡ Sở Mộ đi lại ngồi trên tảng đá, trên mặt hiện đầy nét lo lắng hỏi.

"Không có." Sở Mộ lắc đầu hồi đáp.

"Vậy lúc nãy ngươi vẫn đứng ở nơi đó, có phải đã nhìn thấy thứ gì không?" Bây giờ Diệp Khuynh Tư vẫn không rõ ràng lắm đây là tình huống gì nữa.

"Hình như là nhìn thấy cái gì đó, nhưng mà nhất thời nghĩ không ra." Sở Mộ gãi đầu khó hiểu, trong đầu hắn lại hiện ra đường viền mờ ảo của một con Hồn sủng, hết lần này tới lần khác hình dạng Hồn sủng này ở trong đầu hắn cực kỳ mơ hồ, càng suy nghĩ cẩn thận lại càng không rõ ràng.

Diệp Khuynh Tư khẽ nhếch môi định nói gì đó, cũng giống như là đang kinh ngạc. Ánh mắt nàng nhìn vào Sở Mộ hồi lâu, chậm rãi nói: "Ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết Thiên Giới Bi?"

"Có một chút, không nhiều lắm" Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Giới Bi vĩnh viễn trường tồn, cảm giác có gì đó rất khác thường nhưng lại không nói ra được không ổn chỗ nào.

"Nếu như người thấy được thứ gì đó, vậy thì nó đã tử vong từ lâu lắm rồi." Thanh âm Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng trong đầu Sở Mộ.

"Vong hồn sao?" Sở Mộ hỏi.

"Ta cũng không rõ ràng lắm, Vong Hồn hệ Hồn sủng quá hiếm thấy rồi. Nhưng ta nghĩ rằng đó là những hình ảnh ở thời kỳ viễn cổ, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, tiêu hóa là được." Diệp Khuynh Tư nói.

"Khả năng này tương đối lớn, ngươi hiểu rõ đối với chuyện của Thiên Giới Bi như thế, trước giờ có người nào gặp phải tình huống giống như ta không?" Sở Mộ dò hỏi.

"Ừ, trong bản văn hiến Thiên Giới Bi có ghi lại hiện tượng mịt mờ này, nó được gọi là Bia khóc, một vị trưởng bối của ta thậm chí đã tự mình trải qua." Diệp Khuynh Tư ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.

"Bia khóc?"

Chẳng biết tại sao, khi nghe được cái tên này, Sở Mộ cảm giác linh hồn mình bỗng nhiên rung động.

Bia khóc.

Sở Mộ không có chân chính chứng kiến dị tượng của Thiên Giới Bi có liên quan gì đến bia khóc. Nhưng khi hai chữ này quanh quẩn trong đầu, Sở Mộ đột nhiên có cảm giác bi thương rót vào lòng làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Rõ ràng không nhìn thấy bất kỳ đau thương hay thống khổ, nhưng cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, không biết từ lúc nào khóe mắt Sở Mộ đã dần dần ướt át.

"Không phải là bụi bay vào mắt chứ?" Diệp Khuynh Tư đưa tay ra lướt qua khóe mắt Sở Mộ, hứng lấy giọt nước mắt lưu lại trên ngón tay mình. Sau đó cẩn thận bỏ vào một bình thủy tinh.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu được tại sao mình bỗng nhiên cảm thấy bi thương? Tại sao bỗng nhiên tràn ra một giọt nước mắt? Mấy thứ này hoàn toàn không phải là bản ý của Sở Mộ.

"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ càng thêm nghi ngờ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Giới Bi.

Trên Thiên Giới Bi có khắc vô số văn tự và đồ án cổ xưa, Sở Mộ có xem cũng không hiểu. Ánh mắt hắn thuận thế nhìn một vòng đột nhiên nhận ra một cái Đồ Đằng tương tự hình ảnh lúc nãy.

Cái Đồ Đằng này nằm ở vị trí cao mười thước trên Thiên Giới Bi, nó khắc sâu vào trong tấm bia, đường viền rất giống sinh vật thần bí mà Sở Mộ vừa mới chứng kiến.

"Thiên Giới Bi có rất nhiều truyền thuyết, ta chỉ biết chuyện về bia khóc. Bia khóc ngụ ý khi một con Hồn sủng cổ xưa tử vong, ý chí cường đại của nó vẫn tồn tại trên nhân thế. Ở một thời điểm khác, ví dụ như tình hình lúc nãy, luồng ý chí đó sẽ trở nên lớn mạnh hơn, sẽ áp đặt vào trong thế giới tinh thần của một số người nhạy cảm. Dùng phương thức giống như mộng cảnh để diễn tả lại đoạn trí nhớ của con Hồn sủng đó."

Diệp Khuynh Tư nói xong liền giao cái bình nhỏ cho Sở Mộ, tiếp tục nói: "Truyền thuyết nói rằng Thiên Giới Bi lưu lại ý chí của vô số Hồn sủng, đám thượng cổ Hồn sủng này sẽ lựa chọn những người có ý chí tương tự rồi tiến hành truyền thừa. Nói đến truyền thừa thì hơi miễn cưỡng, hẳn là nhắc cho người này biết sự hiện hữu của nó, đa số những người đó sẽ dần dần quên mất."

Sở Mộ cảm giác mình không chỉ thấy rõ hình ảnh các loại chiến kỹ cường đại, còn có rất nhiều… rất nhiều thứ khác. Chẳng qua là trong đầu hắn lúc nãy chỉ còn lại hình ảnh lúc sinh vật thần bí kia tự do tự tại, hơn nữa càng lúc càng mơ hồ. Đúng là rất giống với mộng cảnh, khi tỉnh lại ký ức hãy còn mới mẻ, nhưng sau đó sẽ từ từ mơ hồ và cuối cùng biến mất.

"Ta đây tại sao lại rơi lệ?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Không phải là ngươi rơi lệ, mà là nó rơi lệ, chỉ là thông qua thân thể của ngươi, hoặc là dùng tâm tình nào đó lây nhiễm ngươi, để ngươi vì nó rơi lệ." Diệp Khuynh Tư nói.

Sở Mộ có nghe mà không hiểu lắm, thu hồi ánh mắt lại rồi nói: "Xem ra ta vẫn không thể hiểu nổi tư tưởng cấp độ này."

"Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, trên thực tế Thiên Giới Bi chính là bí mật không có ai hiểu cả. Những vị học giả nghiên cứu trăm năm cũng chỉ tìm ra một góc băng sơn, tựa như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi. À, ngươi thu cái bình bia khóc này về, cẩn thận cất giữ nó." Diệp Khuynh Tư nói.

"Bình bia khóc? Đây không phải là nước mắt của ta sao?" Sở Mộ cầm lấy cái bình thủy tinh Diệp Khuynh Tư đưa cho mình, lấy làm khó hiểu nên hỏi lại.

"Đây là bia khóc, lấy hình thức nước mắt của ngươi chảy ra, cũng là một trong những linh vật trân quý nhất trên thế giới này, không phải ai cũng có đâu." Diệp Khuynh Tư cẩn thận dặn dò.

"Càng nghe càng muốn hôn mê." Sở Mộ không thể nào hiểu nổi tại sao nước mắt của mình lại biến thành linh vật trân quý nhất thế giới rồi?

"Không rõ thì thôi, tóm lại giọt nước mắt này rất trân quý, đến một lúc nào đó nó có thể cho ngươi lực lượng kỳ dị." Diệp Khuynh Tư nói.

"…" Sở Mộ chỉ ngây ngốc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn sang Diệp Khuynh Tư cực kỳ quái dị, có lẽ còn không hiểu tại sao nước mắt của mình lại có lực lượng kỳ dị? Nhưng lại ngại ngùng không dám hỏi.

"Cứ hiểu như vậy đi, nó là ý chí kết tinh của thượng cổ Hồn sủng mà ngươi thấy, chắc chắn sẽ ban lực lượng nào đó cho ngươi. Dĩ nhiên, nếu bây giờ ngươi trực tiếp uống giọt nước mắt của mình thì không có một chút tác dụng. Chỉ đến ngày nào đó bản thân ngươi hiểu rõ hàm nghĩa ẩn bên trong giọt nước mắt này, nó mới có thể ban lực lượng cho ngươi. Ta cũng không biết lực lượng này là gì, có thể là hồn lực, Hồn sủng, hồn kỹ...v…v cái gì cũng có thể!" Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.

Sở Mộ gật đầu mà cái hiểu cái không, cẩn thận thu hồi bình bia khóc thần kỳ, chợt nở nụ cười vui vẻ, nói: "Khuynh Tư, ngươi hiểu biết không ít nhỉ? Tại sao ta có cảm giác ngươi còn giống dân Tây Giới hơn cả ta vậy?"

"Ta từ nhỏ đã được trưởng bối hướng dẫn tiếp xúc mấy thứ kỳ văn dị sự kiểu này rồi, sau đó tự mình sinh ra hứng thú mới bắt đầu tìm hiểu. Vì thế ta biết nhiều bí mật hơn những người khác, ta từng xem qua tài liệu về Thiên Giới Bi, trước kia vẫn muốn tự mình thể nghiệm cảm giác bia khóc. Thế nhưng, mấy thứ kỳ dị này ngoại trừ vận khí ra thì cần phải có cơ duyên, người nhận được bia khóc chính là ngươi." Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ ra mấy phần mất mát.

"Dù sao ta cũng không biết cách dùng, cho ngươi bình bia khóc này là tốt rồi, ngươi có thể từ từ nghiên cứu." Sở Mộ cười nói.

Lúc này tâm tình Sở Mộ rất tốt, vật này vốn không hiểu tại sao mơ mơ hồ hồ chạy tới, hơn nữa nếu như Diệp Khuynh Tư không kịp thời thu thập nước mắt của mình, vậy thì bia khóc đoán chừng đã trở về cát bụi rồi. Sở Mộ nhận ra Diệp Khuynh Tư có ước mơ và hứng thú rất lớn đối với bia khóc, nếu như Diệp Khuynh Tư không tự mình nói ra, lặng lẽ thu hồi bia khóc thì Sở Mộ cũng còn ngu ngơ hồn nhiên không biết gì hết.

Diệp Khuynh Tư chầm chậm lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng nói: "Nhìn thấy trí nhớ tàn phá chính là ngươi, chỉ có ngươi mới có thể hiểu được hàm nghĩa trong giọt nước mắt này. Thứ ta lấy đi chỉ là nước mắt của ngươi mà thôi."

"À, vậy hả? Trên thực tế nước mắt của ta rất trân quý, ngươi cũng có thể từ từ sưu tầm!" Sở Mộ cười cười nói.

Diệp Khuynh Tư đảo cặp mắt trắng dã, không ngờ rằng Sở Mộ cũng có ngày biết nói đùa như vậy. Diệp Khuynh Tư lấy nước mắt Sở Mộ làm gì? Chẳng lẽ là vì nam nhân chưa bao giờ rơi lệ? Nhưng hắn đổ lệ hay không có quan hệ gì tới mình?

Mặc dù Diệp Khuynh Tư rất muốn lưu lại Thiên Giới Bi một đoạn thời gian ngắn, nhìn xem có thể tìm hiểu bí mật Thiên Giới Bi hay không? Thế nhưng tính mạng Diệp Hoàn Sinh an nguy chưa rõ vẫn quan trọng hơn. Hai người lưu lại một đêm, sáng sớm hôm sau lập tức lên đường tiến vào khu vực Tây Giới ở gần Trạm ly giới.

Trạm ly giới không phải giáp giới ở hướng chính đông, mà lại hơi nghiêng về phía đông nam Tây Giới.

Hai thế lực Yểm Ma cung và Hồn sủng cung đều có chi nhánh phân bổ ở trong những nơi này. Tây Giới Bạch Yểm Ma thành cũng là chủ thành to nhất ngoại trừ Yểm Ma cung. Ngay cả ở Trạm ly giới cũng có một tòa Bạch Yểm Ma thành rất lớn.

Các đại giới phía tây lại càng dễ dàng nhìn thấy thế lực Yểm Ma cung, Yểm Ma cung chỗ nào cũng có, chỉ khác nhau ở độ dày đặc và lớn nhỏ của các tòa thành hoặc trụ sở mà thôi.

Tạm thời bỏ qua thế lực Yểm Ma cung, Hồn sủng cung cũng là siêu cấp thế lực. Ở trong Tây Giới còn có hai thế lực tương đối mạnh, một là Đại Sở thế gia mới vừa chịu đựng Chập Hoang tai ương, thứ hai là La Vực môn ở La Vực.

Thế lực La Vực môn mạnh hơn Đại Sở thế gia vài phần, mà giới chủ Tây Giới cũng chính là môn chủ La Vực môn.

Mặc dù Sở Mộ ở La Vực nhưng hầu như không tiếp xúc với thành viên của La Vực môn, chỉ biết mỗi Tần Mộng Nhi là đệ tử La Vực môn.

Mà ở Trạm ly giới lại là địa phương Yểm Ma cung một mình độc tài, rất nhiều tòa thành đều có thể nhìn thấy bóng dáng của siêu cấp thế lực này. Ngoài ra còn có Hồn sủng cung, Hồn Điện và Nguyên Tố môn chiếm cứ khu vực nhất định.

Chủ thành Nguyên Tố môn không có ở trong Trạm ly giới, Diệp Khuynh Tư nhắc đến Nguyên Tố đô thành hẳn là tương tự với Bạch Yểm Ma thành của Yểm Ma cung tại Tây Giới.

Thế nhưng, tại biên cảnh tương giao giữa Tây Giới và Trạm ly giới chính là Lãng Hà thành lại có một tòa Nguyên Tố đô thành. Diệp Khuynh Tư nghĩ rằng nếu như hai kẻ mang Diệp Hoàn Sinh đi muốn tới Nguyên Tố đô thành nhất định sẽ phải lưu lại ở Lãng Hà thành một đoạn thời gian. Cho nên nàng dự định trước tiên chạy tới Lãng Hà thành nhìn xem có đầu mối hay không.

Xuyên qua Thiên Giới Bi chạy thêm một quãng đường dài cuối cùng mới đặt chân lên Lãng Hà vực. Sau đó cả hai chạy thêm một ngày thời gian mới có thể tới Lãng Hà thành.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư không có dừng lại quá nhiều, mà cùng nhau chạy gấp không hề ngừng nghỉ rốt cuộc cũng tới Lãng Hà thành nhanh hơn dự định.

Nguyên Tố đô thành ở Lãng Hà thành chính là trụ sở duy nhất của Nguyên Tố môn tại nơi này. Rất nhiều người lấy Thiên Giới Bi làm địa giới bao gồm cả lãnh thổ phía đông là Lãng Hà thành tính gộp vào phạm vi Tây Giới.

Nguyên Tố đô thành có quy mô rộng lớn, đại khái bằng một tòa thành ở khu vực phồn hoa tương tự Hồn sủng cung hoặc Yểm Ma cung. Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy đài các tráng lệ, phủ đệ cung khuyết rộng lớn nói nhau liên miên tạo thành một dãy kiến trúc đồ sộ.

"Chúng ta đi hỏi thăm xem sao!" Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư dự định lấy tư cách Nguyên tố Hồn sủng sư tiến vào Nguyên Tố môn tìm hiểu tình hình.

Thế nhưng Sở Mộ lại khó lòng đạt được ý nguyện, chính là vì quy định ở Nguyên Tố đô thành không giống Hồn sủng cung, chỉ cho phép thành viên Nguyên Tố môn tiến vào.

"Không chứng tỏ được thân phận thì xin mời rời khỏi, Nguyên Tố môn không hoan nghênh những người vô danh không tên không họ." Đệ tử gác cửa nói với giọng lạnh như băng.

Đại sảnh Nguyên Tố môn rộng lớn khí khái vô cùng, chỉ riêng cánh cửa đã chiếm một góc khá lớn trên đường phố phồn hoa. Nhưng mà tám tên Hồn sủng sư gác cổng lại khiến cho người ta có cảm giác như hung thần vậy, phong cách hành sự và quy định nơi này hoàn toàn khác hẳn với Hồn sủng cung.

Thế lực Hồn sủng cung trải rộng khắp nơi, bất kỳ một tòa thành hay trụ sở Hồn sủng cung nào đều mở rộng cửa chào đón tất cả Hồn sủng sư. Cho dù là Hồn sủng sư mới vừa nhập môn cũng có thể tiến vào.

Mà Nguyên Tố môn lại là thế lực tương đối phong bế, bọn họ xây dựng Nguyên Tố đô thành làm cho người ta có cảm giác hung hăng bức người, tạo ra cánh cửa thật to ở ngoài đường để chứng tỏ địa vị cao cao tại thượng của mình.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư bị ngăn cản ở ngoài cửa, nhưng mà hai người lại nóng lòng muốn tiến vào tìm hiểu tình huống Diệp Hoàn Sinh. Dù sao đầu mối Diệp Hoàn Sinh lưu lại có liên quan rất lớn đến người của Nguyên Tố môn.

Cách Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư không xa có một chiếc xe ngựa cao quý chậm rãi chạy qua, sau đó có hai người thanh niên từ trong xe đi xuống.

"Ai dà, không ngờ lại thấy được mỹ nữ ở ngay cửa Nguyên Tố đô thành." Hai người nam tử có lẽ đang định đi vào Nguyên Tố môn, một người trong đó liếc mắt nhìn thấy Diệp Khuynh Tư liền bộc lộ bản tính háo sắc của mình.

"Ừ? Vóc người rất tốt, gương mặt cũng đẹp, có thể tính là cực phẩm, vui đùa một chút cũng được đó!" Một người khác lập tức mở miệng phụ họa, bộ dạng vừa nhìn cũng biết thuộc phạm trù hoa hoa công tử chính hiệu.

"Hình như hai người bọn họ không vào được?" Tên thanh niên kia nhếch miệng cười cười, có vẻ muốn bắt đầu chơi đùa.

"Ha hả, không phải là ban tặng cơ hội cho ta hay sao? Mặc dù cái tên nam tử kia rất chướng mắt, nhưng theo kinh nghiệm của ta thì bọn họ không có quan hệ gì."

"Hoa Trình, ngươi đừng có ba hoa, dự định thế nào?"

Hai tên thanh niên nhìn nhau rồi cười lên ha hả, cùng nhau sải bước đi vào Nguyên Tố đô thành.

Đọc truyện chữ Full