DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 346: Linh Âm Thiếp

"Theo ta thấy con Chiểu Trạch Thi Thủ này đại khái đã đến gần cấp thống lĩnh đỉnh phong hoặc quân chủ, thực lực khoảng chừng bảy đoạn. Nếu như cường đại hơn một chút sẽ rất khó chạy trốn khỏi bàn tay của nó."

"Dĩ nhiên, nếu như thiếu chủ có hứng thú cũng có thể quay lại bắt sống nó vui đùa một chút, dựa vào Cửu Vĩ Viêm hồ và Bạch Yểm Ma đánh bại nó không thành vấn đề." Ly lão nhi cười nói.

"Chủng loại Hồn sủng đó cho dù bắt sống thì làm sao chiến đấu?" Vẻ mặt Sở Mộ trở nên cực kỳ quái dị.

"Dĩ nhiên là có thể rồi, thật ra ao đầm chính là lĩnh vực của nó, sau khi ngươi triệu hồi nó ra sẽ lập tức mở rộng thân thể hóa thành lãnh thổ riêng, cũng chính là tạo thành một cái đầm lầy có thể di động. Mà ở trong đầm lầy đó, nó có thể tùy ý phát động công kích. Ngươi bây giờ nhìn thấy con Chiểu Trạch Thi Thủ kia thật ra cũng không mạnh lắm, vì thế ao đầm tạo thành chỉ có phạm vi vài thục thước. Còn cảm giác có tới ngàn vạn Hồn sủng, hoặc là cánh tay ma trải rộng khắp ao đầm đó là vì nó thi triển ảo thuật, chẳng lẽ ngươi không nhận ra hồn niệm của mình bị thu hẹp lại rất nhiều sao?" Ly lão nhi chậm rãi giải thích.

"Ảo thuật? Tương tự với kỹ năng mộng cảnh?"

Hiện tại Sở Mộ lại nghe được một kỹ năng mới liền sinh ra hứng thú trong lòng.

"Ờ, cũng gần giống, nhưng lại có chỗ khác nhau, phương thức chiến đấu của nó cực kỳ đặc thù, rất nhiều người không biết sẽ dễ dàng trúng chiêu. Nếu thiếu chủ cảm thấy hồn ước còn chỗ trống thì suy nghĩ cẩn thận đi." Ly lão nhi cười cười gian tà.

"Quên đi, mấy thứ kỳ quái đó ta không chơi. Nói không chừng không chịu ăn hồn tinh, rồi lại phải dùng thịt sống nuôi."

Sở Mộ kiên quyết lắc đầu từ chối. Nếu thu nhận cái thứ đó về thì hắn biến thành quái nhân chính hiệu rồi.

"Điểm này thiếu gia không cần quá lo lắng, hồn tinh và hồn hạch đó hầu như tất cả mọi sinh vật đều có thể tiêu thụ, bao gồm cả nhân loại cũng có thể lấy nó làm thức ăn lót dạ. Loại Hồn sủng này khẳng định dùng hồn tinh và hồn hạch điều huấn và chăn nuôi không thành vấn đề. Dĩ nhiên, nếu như thỉnh thoảng cho nó ăn thịt nhất định sẽ càng thêm cao hứng. Ngoài ra bên trong ao đầm chính là lĩnh vực của nó thi thể càng nhiều, thực lực của nó sẽ phát triển càng mạnh." Ly lão nhi nói.

Sở Mộ lắc đầu cười khổ, mặc dù Hồn sủng này rất đặc thù nhưng làm cho Sở Mộ sinh ra cảm giác rùng mình ớn lạnh. Cũng không phải là Hồn sủng lý tưởng mà Sở Mộ từng suy nghĩ.

Cuối cùng đã rời khỏi đầm lầy kinh dị kia được một quãng khá xa, Sở Mộ dần dần phát hiện ánh mặt trời đã có thể chiếu xuống rừng cây, khí tức u ám ẩm ướt cũng bắt đầu dịu bớt.

Tiếp tục tiến về phía trước thêm vài dặm thì trước mặt Sở Mộ đã là một khu rừng thưa thớt và bãi cỏ ngắn. So sánh với rừng rậm sau lưng chính là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, trong lúc nhất thời Sở Mộ y như có cảm giác được sinh ra lần nữa, hắn nhẹ nhàng hít thở thật sâu bầu không khí trong lành này.

Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ ở khu vực tiếp giáp này rất có thể xuất hiện Cổ Thương Ma Thụ. Cho nên Sở Mộ bắt đầu rảo quanh tìm kiếm nhưng tạm thời chưa có phát hiện Cổ Thương Ma Thụ, mà chỉ thấy một rừng hoa bát ngát hiện ra trong tầm mắt.

Ở trong trí nhớ của Sở Mộ cũng có một biển hoa bát ngát như thế, từng làn gió nhẹ lay động cánh hoa làm cho người ta phải mỉm cười hưởng thụ khung cảnh nên thơ đó.

Mà rừng hoa trước mắt chỉ khác ở một chỗ, đó là những cánh hoa lại xuất phát từ trên thân cây to lớn, theo làn gió thổi tạt qua sẽ cuốn theo vô số cánh hoa mảnh mai bay lượn giữa không trung.

"Không ngờ phía sau rừng rậm lại có khung cảnh đẹp như vậy."

Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng trăm hoa đua nở, cảm xúc căng thẳng dần dần thanh tĩnh lại.

Từng làn gió thơm bay tới chui vào trong mũi hắn, cánh hoa như bàn tay cô gái xuân thì nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt làm cho tâm thần hắn vô cùng sảng khoái, khẽ ngẩng đầu lên hít sâu một hơi say mê không dứt.

Hoàn toàn ngược lại với rừng rậm ở sau lưng, chỗ này có khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm. Hễ tiến vào trong đó sẽ mất tự chủ quên đi mọi phiền não và ưu tư trong lòng.

"Thiếu chủ không nên buông lỏng cảnh giác dễ dàng như thế, trong thế giới này nơi nào kỳ lạ tất có kỳ sự. Những thứ càng mỹ lệ, nhu hòa, mỏng manh lại càng nguy hiểm, ở trong Thực Vật giới thì Hoa hệ Hồn sủng chính là tồn tại đặc thù nhất. Từng có người thống kê những Hồn sủng sư lịch lãm bên ngoài có tới ba thành trở lên chết trong tay Hoa hệ Hồn sủng, chủng tộc này rất khi ít xuất hiện ở ngoài đời nhưng mỗi loài đều có năng lực kỳ lạ trí mạng." Thanh âm Ly lão nhi vang lên bên tai Sở Mộ.

Sở Mộ cũng ngẩn người ngạc nhiên, trong lúc bất chợt đắm chìm vào trong ký ức thời thơ ấu.

Cảm giác khẩn trương, máu tanh, tàn sát, tử vong sẽ làm cho Sở Mộ đề cao cảnh giác, luôn luôn có thể ở trong hiểm cảnh hoàn sinh. Nhưng mà thân lạc trong cảnh tượng mỹ lệ, nên thơ sẽ khiến cho tâm tình Sở Mộ tự nhiên buông lỏng, suýt chút nữa lạc mất chính mình.

Đúng như lời Ly lão nhi nói, bất kỳ sự việc gì hễ có điểm quái lại chắc chắn là xuất phát thứ gì đó kỳ quái. Hoa hệ Hồn sủng là sinh vật có linh tính cao nhất đồng thời cũng là nguy hiểm nhất, tuy rằng bề ngoài nhìn qua xinh đẹp động lòng người, bộ dạng cực kỳ thuần khiết, nhưng ẩn trong đó toàn là gai độc. Chúng nó là một đám sinh vật chảy xuôi dòng máu tàn nhẫn và hiểm ác.

Sở Mộ nhìn lướt qua biển hoa rộng lớn không nhịn được liền nghĩ tới thiếu nữ ra đời trong nhụy hoa trước kia. Nàng có dung nhan hoàn mỹ, cặp mắt trong sáng tinh khiết vô ngần, nhưng nội tâm của nàng còn đen tối hơn cả rừng rậm âm u sau lưng hắn.

Vừa suy nghĩ tới đây, tâm tình Sở Mộ cũng dần dần trầm xuống, ánh mắt quét qua rừng hoa chậm rãi buông thả hồn niệm của mình ra ngoài.

"Vù vù vù!"

"Tinh tang ~!"

Ngay khi Sở Mộ tập trung tinh thần lại liền nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai, giống như là tiếng chuông gió êm ái vuốt ve tinh thần hắn vậy.

"Thanh âm này… chẳng lẽ là Linh Âm Thiếp?"

Trên mặt Sở Mộ lộ ra vài phần kinh ngạc.

Linh Âm Thiếp là một loại Hoa hệ Hồn sủng vô cùng kỳ lạ, loại Hồn sủng này lúc bình thường sẽ phát ra thanh âm tràn đầy mỹ cảm giống như chuông gió. Trong đó sẽ kèm theo hiệu quả tinh thần có thể hóa giải oán khí và lệ khí trong đầu những Hồn sủng bình thường.

Thứ này cũng tương tự với kỹ năng Huyết Đồng Cuồng, Thị Huyết, Oán Ngưng …v…v thông qua khí tức thô bạo, máu tanh làm cho mình gia tăng thực lực. Một khi Linh Âm Thiếp thi triển kỹ năng tinh thần này thì hiệu quả Thị Huyết, Huyết Đồng Cuồng, Oán Ngưng sẽ lập tức biến mất. Đây chắc chắn là một con Hồn sủng có năng lực phụ trợ cực mạnh.

"Thiếu chủ, mau tìm đi, Linh Âm Thiếp chính là thứ tốt nha!" Ly lão nhi cũng đã nghe thấy thanh âm này, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Sở Mộ.

"Còn đợi ngươi nói sao?."

Sở Mộ dĩ nhiên biết rõ giá trị Linh Âm Thiếp ở trên thị trường.

Bản thân Hoa hệ Hồn sủng đã vô cùng hiếm thấy, chúng nó chia làm hai chủng loại chính. Một là bố trí cạm bẫy từ từ mê hoặc, sau đó nhẹ nhàng giết chết đối phương không có một chút thống khổ nào, loại thứ hai chính là Hồn sủng phụ trợ thuần túy. Chúng nó có năng lực trị liệu và hỗ trợ còn cường đại hơn cả Thủy hệ, tuyệt đối là Hồn sủng trong mơ của các Hồn sủng sư phụ trợ.

Hồn niệm Sở Mộ đã khóa vị trí nơi thanh âm phát ra, sau đó cố ý triệu hồi Mạc Tà ra ngoài dò đường.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà lắc lư chín cái đuôi khả ái vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, nhẹ nhàng tiến lại gần cây đại thụ Linh Âm Thiếp đang ẩn núp.

Sở Mộ đứng ở đàng xa nhìn vào con Hồn sủng mang hình dạng thiếu nữ xinh đẹp, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười vui vẻ.

Linh Âm Thiếp:

Thực Vật giới - Hoa hệ - Linh Âm Thiếp tộc – Cấp thống lĩnh.

Linh Âm Thiếp bề ngoài giống như thiếu nữ mới lớn, vòng eo nhỏ nhắn được hình thành từ cánh hoa bảy màu vô cùng mỹ lệ. Có thể nói đây là Hồn sủng có diện mạo xinh đẹp nhất.

Đọc truyện chữ Full