DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 468: Trận chiến bắt buộc phải thắng

Hoang nguyên đổ nát, cát vàng mù mịt, Phố Lang hung tàn.

Lãnh địa sói hoang nguyên đầy rẫy mùi vị tử vong làm cho lòng người lo sợ, bất an từng giây phút. Xương trắng chất chồng cao như núi, vết máu loang lổ bám đầy bãi nham thạch, mặt đất.

Khí lưu u ám đến khó thở quanh quẩn trên bầu trời bao la, vô số bóng đen đang lần theo khí tức tiến lại gần. Chỉ cần nhìn thấy Sở Mộ và Hồn sủng xuất hiện ở trước mắt, chúng nó sẽ lập tức nhào tới tranh đoạt con mồi.

Một đđám diều hâu bay lượn trên cao, còn có rất nhiều Hồn sủng chuyên ăn thi thể dần dần bu lại. Phần lớn những sinh vật này không bị Hồn sủng cường đại lưu ý, bởi vì chúng nó chỉ là tồn tại nhỏ nhoi mà thôi. Nhưng đến khi Hồn sủng tử vong, tất cả kiêu ngạo và tôn nghiêm sẽ bị đám sinh vật nhu nhược này tùy ý cắn xé, chà đạp.

Sở Mộ biết có một số loại Hồn sủng thông qua thôn phệ thi thể Hồn sủng khác nhằm tăng cường thực lực, ví dụ như đđám diều hâu đang quanh quẩn gần năm thi thể Phố Lang kia. Thực lực chúng nó chỉ khoảng tám đoạn cấp chiến tướng, nhưng nếu quần kết thành đội vẫn có thể phát huy ra lực chiến đấu cực mạnh.

Đđám diều hâu ăn thi thể Hồn sủng càng nhiều sẽ càng cường đại, thực lực của chúng nó tăng cường lại càng nhanh. Dĩ nhiên, nếu muốn sinh tồn trong lãnh địa hung hiểm này, bản thân chúng nó phải có năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất cũng không bị biến thành thi thể khi tranh đoạt thức ăn với những Hồn sủng khác.

Đđám diều hâu tồn tại thật ra còn có một tác dụng khác, đó chính là thông báo cho Hồn sủng hoang dã biết địa phương gần đó đang phát sinh tình huống chém giết.

Đàn Phố Lang thường xuyên dò xét khu vực chung quanh, cho nên lưu lại bên cạnh đống thi thể quá lâu là hành động không hề sáng suốt.

Sở Mộ và Hồn sủng nghỉ ngơi trong khu vực này một ngày. Hắn biết tự mình đi hấp dẫn bốn con Phố Lang là chuyện tương đối nguy hiểm, bởi vì không thể nào bảo đảm chúng nó có kêu gọi đồng bạn tới hỗ trợ hay không.

Vì thế Sở Mộ xảo diệu lợi dụng đđám diều hâu trên bầu trời kia, cố tình làm cho mùi máu tươi bốc lên nồng nặc hấp dẫn chúng nó bu lại càng đông càng tốt.

Sở Mộ bảo Dạ Lôi Mộng Thú dùng kỹ năng mộng cảnh krống ché đám diều hâu phi hành xuống thấp nhằm bảo đảm bốn con Phố Lang có thể nhìn thấy, đồng thời cũng tránh né tầm mắt những con Phố Lang ở nơi khác.

Lẳng lặng chờ đợi hai canh giờ, rốt cuộc Sở Mộ phát hiện một thân ảnh Phố Lang màu xanh thẳm bên trong cơn bão cát bụi dày đặc.

Hình thể con Phố Lang này cực kỳ to lớn, chiều dài gần tới năm thước, nó không có cấp tốc chạy tới, mà chỉ cúi thấp đầu vừa đi vừa quan sát tình hình chung quanh. Ánh mắt hờ hững vaf cao ngạo biểu hiện ra uy nghiêm của vương giả sa mạc.

Đầu Phố Lang này đi tới vị trí cách Sở Mộ ba, bốn trăm thước nhưng vẫn không nhận thấy Sở Mộ tồn tại, nó vẫn yên lặng quan sát phương hướng từ đám diều hâu.

"Chỉ có một con, rất tốt!"

Trên mặt Sở Mộ lộ ra nụ cười đắc ý.

Lần này vận khí Sở Mộ không tệ, nếu như chúng nó phân tán ra sẽ có thể giải quyết từng con một, xác suất chiến thắng rõ ràng là cao hơn rất nhiều.

"Dạ, bố trí bẫy rập."

Sở Mộ nói với Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú tiềm hành trong bóng đêm, bão cát và bụi đất không hề ảnh hưởng hành động của nó, từ từ buông thả phạm vi mộng cảnh khuếch tán ra bốn phía. Sau đó hình thành một cái bẫy rập vô hình, hoàn cảnh chung quanh sẽ biến đổi tùy theo tâm trí của nó.

Dạ Lôi Mộng Thú có thể tạo ra hai loại mộng cảnh, một là trực tiếp sử dụng tinh thần lực Yêu Linh xuyên thấu thế giới tinh thần của địch nhân, sau đó tạo ra hoàn cảnh giả dối khiến cho địch nhân rơi vào trong ảo giác.

Loại mộng cảnh thứ hai là thay đổi cảnh tượng chung quanh, cho dù là sinh vật nào đi nữa, chỉ cần lọt vào cạm bẫy sẽ bị Dạ Lôi Mộng Thú mê hoặc.

Sở Mộ bây giờ đang ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú tạo ra loại mộng cảnh thứ hai, khu vực cát vàng mù mịt dần dần biến thành địa phương vô cùng an tĩnh. Vì thế đầu Phố Lang kia vô tình bước vào nhưng không có phát hiện ra điều gì khác thường, từ từ lọt vào trong vòng vây của Sở Mộ và đám Hồn sủng.

Nếu như giai đoạn Dạ Lôi Mộng Thú đủ cao và có dư thừa thời gian, vậy thì Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có thể tạo ra mộng cảnh áp chế tinh thần đối phương, làm cho con Hồn sủng đó bất tỉnh hoặc ngủ mê ngủ mệt trong đoạn thời gian rất dài.

Con chín đoạn sơ giai Phố Lang này thực lực rất mạnh, chênh lệch giai đoạn rất xa cho nên Dạ Lôi Mộng Thú không dám tạo ra ảo cảnh cường đại. Làm như vậy nhiều khi dẫn đến tác dụng trái ngược, con Phố Lang tâm trí cao này sẽ dễ dàng đoán được.

Vào lúc này, chín đoạn sơ giai Phố Lang không có nhận thấy điều gì khác thường, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đám diều hâu bay lượn trên không trung, rồi lại cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

"Mạc Tà."

"Ngao ô ô ô!"

Sở Mộ ra lệnh một tiếng, thân ảnh Mạc Tà bỗng nhiên nhảy ra từ sau lưng Phố Lang, chín cái đuôi hung hăng đập xuống người chín đoạn sơ giai Phố Lang.

Đầu Phố Lang này không kịp phản ứng, thoáng cái đã bị Mạc Tà quét bay ra ngoài xa.

"Rống rống rống!"

Chiến Dã nằm phục chờ đợi đã lâu, vừa thấy chín đoạn sơ giai Phố Lang bị quét bay lập tức vươn Mặc Khải Thứ ra, cắm đầu lao thẳng tới trước mặt Phố Lang, trực tiếp tiến hành cận thân tác chiến đẫm máu nhất với sinh vật hung tàn này.

Chiến Dã vốn am hiểu vật lộn tác chiến, mà Phố Lang cũng đồng dạng là cường giả trên phương diện này. Thế là hai con Hồn sủng đụng thẳng vào nhau không ai sợ ai, chốc lát sau một cảnh tượng máu thịt bay ngang, lân vảy lần lượt bong tróc vô cùng kinh khủng.

Bởi vì chênh lệch giai đoạn rất xa tất nhiên là Chiến Dã sẽ bị thương nặng hơn, thế nhưng Mặc Dã không hề quan tâm thương thế trên người mình, trong quá trình chém giết với Phố Lang vẫn biểu hiện cực kỳ hăng hái, để mặc cho máu tươi chảy tràn khắp toàn thân.

"Chiến Dã, đừng cho nó có cơ hội kêu gọi đồng bạn."

Sở Mộ nói với Chiến Dã.

Mặc Khải Thứ thường xuyên đâm ra, mỗi một lần đều có thể xuyên thấu lớp da phòng ngự trên người Phố Lang, xâm nhập vào sâu trong gân thịt nó. Lực lượng hắc ám hủ thực nhanh chóng phát huy tác dụng, lực phòng ngự Phố Lang dần dần rớt xuống.

Mạc Tà công kích mạnh hơn Chiến Dã rất nhiều, một khi Phố Lang phòng ngự bị hủ thực giảm xuống vài thành. Đến lúc đó Mạc Tà công kích đơn giản vẫn có thể đả thương Phố Lang.

"Mau, con Phố Lang đã bị thương nặng lắm rồi. Nhanh lên một chút!"

Phố Lang chật vật tránh thoát ba con Hồn sủng vây công, cố gắng kéo giãn khoảng cách tranh thủ thời gian hồi sức.

"Ngao ô… ngao!"

Bỗng nhiên Phố Lang xoay người lùi lại mấy chục thước, ngẩng đầu lên trời tru lên một tiếng thật dài, hẳn là nó đang kêu gọi đồng bạn của mình tới trợ giúp.

Sở Mộ cũng biết khó lòng giết chết chín đoạn Phố Lang trong đoạn thời gian ngắn, lập tức thay đổi kế hoạch nói với đám Hồn sủng của mình:

"Chúng nó còn khoảng vài phút nữa mới chạy tới đây, tranh thủ thời gian giải quyết con Phố Lang này đi."

Mạc Tà, Chiến Dã, Dạ Lôi Mộng Thú đều biết bây giờ đang ở tình cảnh nguy hiểm, quan hệ đến sinh tử tồn vong. Chúng nó đảm nhiệm sứ mạng chiến đấu cực kỳ quan trọng, vì thế phải bộc phát tiềm lực lớn nhất mới có thể sống sót rời khỏi nơi này.

"Ngao ô... ngao ô… ngao ~~~!"

Sau khi nghe đồng bạn kêu gọi, thanh âm ba con Phố Lang khác từ phía bắc truyền đến rất nhanh. Tiếng tru bén nhọn văng vẳng trong đêm tối, hiển nhiên là có ý định cảnh cáo và tức giận đối với kẻ địch xâm nhập lãnh địa của mình.

"Vù vù vù vù!"

Cát vàng thổi tung mặt đất, trên mảnh sa mạc hoang vu xuất hiện ba thân ảnh to lớn chạy về phía Sở Mộ với tốc độ cực nhanh, từ xa nhìn lại cảm giác giống như là một trận cuồng phong cuốn tới ào ạt.

Đến khi khoảng cách rút ngắn còn năm trăm thước, đối với chín đoạn Hồn sủng cũng không tính quá mức xa xôi. Cho nên Sở Mộ và ba con Hồn sủng phải giết chết con Phố Lang này trước khi chúng nó chạy tới cứu viện.

Đọc truyện chữ Full