DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 500: Cường giả lưu lạc - Sở Thiên Tề

Ban đầu gia chủ Sở Minh cho di chuyển gia tộc tới một địa phương xa xôi là một quyết định sáng suốt, lấy thực lực gia tộc sẽ có thể từ từ phát triển ở nơi đó. Sau này sẽ rất khó xuất hiện nguy hiểm rung chuyển căn cơ cả gia tộc.

"Ta vẫn luôn lịch lãm ở bên ngoài, không thể nào thường xuyên chú ý chuyện trong nhà, đại ca, Tam ca, sau này gia tộc sẽ phải dựa vào các ngươi. " Sở Mộ trầm giọng nói.

Không phải là Sở Mộ không để ý tới gia tộc, mà là Sở Mộ bây giờ còn có tai hoạ ngầm bên người, một khi liên lụy sẽ khiến cho gia tộc gặp phải đả kích trí mệnh. Vì thế hắn phải nhờ Sở Hưng và Sở Trữ gánh vác trách nhiệm nặng nề này.

Hai người Sở Hưng và Sở Trữ hiển nhiên hiểu chuyện, đồng thời gật đầu nói:

"À, trước khi chúng ta rời đi có thông báo với ông nội, lần này ra ngoài ông nội nhờ chúng ta thuận tiện tìm kiếm một người. "

"Là ai?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.

"Còn nhớ trước kia chúng ta thường xuyên hỏi thăm chuyện Tam thúc không?" Sở Trữ nói.

"Ừ, tại sao? Không phải là năm đó hắn gặp nạn chết mất rồi sao?" Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Phụ thân của Sở Mộ, Sở Thiên Mang là con thứ tư của Sở Minh, phía trên Sở Thiên Mang còn có một người anh trai tên là Sở Thiên Tề. Những thành viên đời thứ ba như Sở Mộ chưa từng thấy hắn, khi hỏi thăm trưởng bối chỉ được trả lời là ra ngoài lịch lãm không may táng thân nơi hoang dã.

Từ trước tới nay Sở Mộ đã không còn nghĩ tới chuyện này rồi, Sở Mộ âm thầm kỳ quái tại sao Sở Hưng và Sở Trữ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

"Thật ra năm xưa Tam thúc Sở Thiên Tề rời khỏi gia tộc ra ngoài lịch lãm, theo lời ông nội thì trước khi Tứ thúc Sở Thiên Thừa (tên thật của Sở Thiên Mang) còn chưa có chân chính quật khởi, Tam thúc Sở Thiên Tề đã dần dần nổi danh rồi. Tính cách Tam thúc Sở Thiên Tề không hợp với ông nội, bởi vì một chuyện nào đó đã chọc giận ông nội, cả hai cãi nhau một trận làm cho phụ tử mâu thuẫn nhau, nhiều năm qua đi vẫn không nguyện ý trở về gia tộc. Lúc trước Tam thúc Sở Thiên Tề có về gia tộc một lần, ông nội nói khi đó thực lực của hắn đã cực mạnh. " Sở Hưng bình tĩnh giải thích ngọn nguồn câu chuyện.

"Còn có chuyện này?"

Sở Mộ đúng là không nghĩ đến Tam thúc còn chưa chết.

"Ừ, sau khi Tam thúc trở về thái độ càng thêm kiêu căng. Khi đó thực lực Tam thúc đã vượt qua ông nội rất nhiều, cho nên ông nội hoàn toàn không có cách nào xử lý hắn. Sau đó không lâu, phụ thân ngươi cũng quay về gia tộc, đồng thời có thái độ bất mãn đối với hành vi của Tam thúc Sở Thiên Tề. Từ đó bọn họ phát sinh xung đột, thực lực phụ thân ngươi mạnh hơn Tam thúc một chút, Tam thúc bị Tứ thúc đánh bại trực tiếp rời khỏi nhà tộc. Sau này mất luôn tung tích. " Sở Hưng tiếp tục kể.

Thời gian Sở Mộ sinh sống ở Sở gia cũng không ngắn, nhưng tới tận bây giờ chưa từng nghe qua chuyện như vậy. Sở Thiên Mang được đám người cùng thời xưng là một trong Ngũ Đỉnh, nếu như Tam thúc Sở Thiên Tề có thể đánh một trận với phụ thân, vậy thì thực lực của hắn chẳng phải là vô cùng cường hãn hay sao? Nếu bây giờ còn chưa chết chỉ sợ cũng là một đại nhân vật rồi.

"Tam thúc Sở Thiên Tề thường xuyên chọc giận ông nội, sau đó các vị thúc bá sợ nhắc tới hắn làm cho ông nội thương tâm, bọn họ mới nói là Tam thúc đã chết rồi."

"Qua nhiều năm như vậy, ông nội thật ra cực kỳ lo lắng cho Tam thúc, muốn biết tình huống hắn bây giờ ra sao."

Sở Hưng nói tới đây chợt thở dài một hơi, hồi lâu sau mới tiếp tục nói:

"Trước kia ông nội vẫn có thể che dấu tâm tình, nhưng mà bây giờ ông nội dần dần già rồi, mọi người thường xuyên thấy ông nội ngồi một mình, hẳn là đang suy nghĩ đến Tam thúc. Nếu Tam thúc có thể trở về gia tộc thì quá tốt, dù sao bọn họ cũng là phụ tử thân tình."

Sở Hưng nói như vậy làm cho Sở Mộ cảm thấy trong lòng chua xót. Khó trách rất nhiều lần đi gặp Sở Minh, hắn luôn cảm giác trong lòng Sở Minh đang cất giấu một khúc mắc không giải được, thì ra là vì chuyện của Tam bá Sở Thiên Tề.

Sở Mộ biết phụ thân Sở Thiên Mang cuối cùng chỉ là con nuôi của Sở Minh, mặc dù Sở Minh coi như con ruột nhưng huyết mạch thân tình dù sao vẫn hơn. Nghe Sở Hưng kể xong câu chuyện, Sở Mộ liền biết Tam thúc Sở Thiên Tề nhất định là được Sở Minh vô cùng sủng ái, đồng thời cũng là người được kỳ vọng nhất kế thừa vị trí gia chủ.

Tình cảm có thể ẩn giấu được một năm, hai năm nhưng không thể giấu được cả đời. Sở Minh dần dần tuổi già sức yếu, nếu đến lúc nhắm mắt xuôi tay còn không giải được khúc mắc này, chắc chắn là Sở Minh ngậm hờn mà chết.

"Ông nội lúc trước biết rõ gia tộc suy tàn nhưng vẫn không muốn di chuyển, một phần nguyên nhân là vì Tam thúc Sở Thiên Tề, ông nội vẫn mong chờ một ngày nào đó Tam thúc trở về trấn hưng gia tộc. Hiện tại gia tộc đã di chuyển sang nơi khác, ông nội chính là không yên lòng chuyện này, lúc chúng ta thông báo ra ngoài lịch lãm, ông nội cố ý dặn dò chuyện này rất kỹ. "

"Khi đó ông nội nói với chúng ta như thế này, nếu như có một ngày gặp được Tam thúc thì nói cho hắn biết mộ của ta ở đâu, bảo hắn rảnh rỗi tới đạp mấy cái cũng tốt."

Sở Hưng nói xong liền thở dài một hơi não ruột.

"Vậy các ngươi đã tìm được tin tức gì chưa?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

Biển người mênh mông, nếu muốn tìm một người thật sư là khó khăn. Trừ phi Sở Thiên Tề bây giờ đã là một Hồn sủng sư danh tiếng lan truyền khắp chốn, có như vậy hi vọng tìm được hắn sẽ cao hơn một chút.

"Có một tin tức không thể chứng thực, đó là Tam thúc đang ở trong Thiên Hạ thành, rất có thể là dùng tên giả. Nếu như dùng tên giả thì chúng ta sẽ rất khó tìm thấy hắn." Sở Hưng nói.

"Ngươi bây giờ đang tiến từng bước trong hàng ngũ cao thủ, đại bá nói rằng Tam thúc hiện tại chắc chắn là cường giả. Hai người chúng ta thực lực có hạn cho nên tiếp xúc không nổi những cường giả chân chính. Xem ra chuyện này vẫn phải nhờ vào ngươi." Sở Trữ nói xong liền thở dài nhàn nhạt.

Sở Mộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chuyện như vậy hiển hiên là Sở Mộ không thể chối từ. Dù sao Sở Minh đối xử với Sở Mộ không tệ, làm sao đi nữa cũng phải tìm cách hóa giải khúc mắc cho ông nội càng sớm càng tốt.

"Xin hỏi, bên trong có phải là Sở Hưng và Sở Trữ ca ca không?" Lúc này từ ngoài bình phong vang lên một thanh âm nữ tử.

Sở Hưng và Sở Trữ liếc nhau hội ý, ba người bọn họ ở hoàn cảnh lạ lẫm cho nên nói chuyện với nhau không cần cố ý che dấu, những người ngoài bình phong có thể nghe thấy là chuyện rất bình thường.

"Hình như là Mộng nhi muội muội?" Sở Trữ đã nhận ra thanh âm Tần Mộng Nhi.

Sở Hưng gật đầu, ra hiệu cho thị nữ đẩy rèm cửa ra.

Quả nhiên là Tần Mộng Nhi đang đứng ở trước cửa dùng đôi mắt to xinh đẹp ngó chừng ba huynh đệ Sở gia.

"Ta... ta có thể vào không?" Tần Mộng Nhi nhẹ giọng hỏi.

"À, dĩ nhiên. " Sở Hưng gật đầu chỉ tay vào một chỗ ngồi.

Tần Mộng Nhi khẽ cúi đầu đi vào, một hồi lâu mới nói:

"Lúc nãy thật là xấu hổ quá, làm cho hai ca ca khó chịu. Người kia là sư huynh của ta, ta không thể không nghe lời hắn, cho nên..."

"Không sao, những năm này chúng ta cũng quen lắm rồi. " Sở Trữ mỉm cười tỏ vẻ bình chân như vại.

Sở Hưng và Sở Trữ bây giờ không phải là hạng người thiếu kiên nhẫn, làm sao có thể để ý mấy chuyện cỏn con như thế. Hơn nữa bọn họ cũng đoán được Tần Mộng Nhi đang bị phiền muộn quấn thân.

Tần Mộng Nhi thấy Sở Hưng và Sở Trữ không có so đo chuyện này mới nở nụ cười vui vẻ, nàng đúng là lo lắng hai vị đại ca nghĩ sai về mình.

"Vị này là?"

Tần Mộng Nhi lưu ý đến Sở Mộ đang ngồi đối diện Sở Hưng và Sở Trữ.

"À, đây là con của Tam thúc, Sở Thần, trước kia ngươi chưa từng thấy qua. Thật ra chúng ta đã nhiều năm không gặp hắn rồi, không nghĩ tới lại thấy hắn ở chỗ này, ha hả!"

Sở Hưng phản ứng rất nhanh, chỉ vài câu đã cấp cho Sở Mộ một thân phận thích hợp.

"Đúng vậy, đúng vậy! "

Sở Trữ lập tức gật đầu phụ họa với Sở Hưng.

Sở Mộ mỉm cười gật đầu, trong lúc Tần Mộng Nhi tiến vào thì Sở Mộ đã dùng hồn niệm nhắc nhở hai người Sở Hưng và Sở Trữ rồi.

"Mộng nhi, Mộng nhi?"

Bên ngoài bình phong lại truyền tới thanh âm của tên thanh niên La Vực môn.

Tần Mộng Nhi lộ ra bộ dạng chán ghét và bất đắc dĩ, nhưng đành phải mỉm cười xin lỗi ba người:

"Làm sao để liên lạc với ba vị ca ca đây? Nếu có cơ hội ta sẽ tìm các ngươi, ta và sư huynh phải đi tới Hồn Điện bái phỏng một vị tiền bối La Vực môn."

"Thì ra ngươi đang đi dạo."

Lát sau gã sư huynh của Tần Mộng Nhi chậm rãi đi tới, hắn thấy Tần Mộng Nhi bắt chuyện với hai người lúc trước liền tỏ vẻ kinh ngạc, âm thầm kỳ quái hai người này tại sao có thể tiến vào tửu quán dùng cơm.

"Là các ngươi hả? Các ngươi quen biết sư muội của ta hả?"

Sư huynh Tần Mộng Nhi mỉm cười giả lả chào hỏi ba người Sở Mộ.

Mặc dù sư huynh Tần Mộng Nhi không có ý định châm chọc, nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể nhận ra thái độ khinh thường và chế giễu. Trên thế giới này luôn luôn tồn tại cái loại người không hiểu được cách tôn trọng người khác, cũng không hiểu được che dấu tâm tình của mình. Gã sư huynh Tần Mộng Nhi rõ ràng là hạng người háo sắc, tâm tính trời sinh đã cực kỳ xem thường người khác.

Sở Hưng và Sở Trữ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngưng thần tĩnh khí giả vờ cười cười như không có chuyện gì.

Sở Mộ hiển nhiên đã nhận ra Sở Hưng và Sở Trữ không quen biết người này, trong lòng âm thầm cười lạnh.

"Các ngươi muốn đi Hồn Điện hả? Đúng lúc chúng ta cũng muốn tới đó, cùng nhau đi thôi!"

Sở Mộ chậm rãi đứng lên nói với Tần Mộng Nhi.

"À? Chúng ta sẽ đi Hồn Điện?" Sở Trữ bày ra bộ mặt nghi ngờ khó hiểu.

Sở Mộ nháy mắt ra hiệu cho hắn một cái, Sở Trữ mới kịp phản ứng nhận ra vấn đề, lập tức thay đổi câu khác:

"À, đúng đúng, chúng ta đang định tới Hồn Điện tham quan, uống rượu ăn thịt cũng xong rồi. Vị bằng hữu kia không ngần ngại thì cùng nhau đồng hành?"

"Cũng tốt, ta có thể tùy ý tiến vào Hồn Điện, dẫn các ngươi theo cũng không thành vấn đề." Sư huynh Tần Mộng Nhi cười nói.

Hai người Sở Trữ và Sở Hưng đứng lên cùng lúc nhưng không có nói nhiều làm gì. Bọn họ đã biết Sở Mộ bây giờ là cao thủ bậc thang thứ ba, mấy tên thanh viên La Vực môn đây nhất định là không đủ xách dép cho Sở Mộ. Lúc trước hai người lúc nào cũng có cảm giác uất nghẹn sợ hãi, đúng lúc Sở Mộ quyết định giáo huấn người này thì bọn họ chắc chắn là vô cùng sảng khoái đứng xem.

Đọc truyện chữ Full