DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1458: Hạ lạc hạt giống Thế Chủ Thụ

Bàng Duyệt hiện giờ cấp bậc không thấp, trị liệu cho Tứ Dực Phi Mã tốc độ rất nhanh, nàng trước tiên giải trừ độc tố cho Tứ Dực Phi Mã, sau đó lại trị liệu vết thương trên người của Tứ Dực Phi Mã.

Tứ Dực Phi Mã nhanh chóng khôi phục lại, dựa theo Bàng Duyệt đoán chừng thì sáng sớm Tứ Dực Phi Mã đã có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.

Trông thấy Tứ Dực Phi Mã bình yên nằm ngủ, Tiểu Tiểu cũng thở dài một hơi.

- Ngươi cũng mệt mỏi, đến phòng của ta nghỉ ngơi đi.

Sở Mộ nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Tiểu Tiểu thì nói ra.

Trong mắt Tiểu Tiểu hiện ra một tia quái dị, Sở Mộ cười khổ giải thích:

- Ta muốn tĩnh tu, buổi tối ta không có ngủ...

Tiểu Tiểu cũng không có quá nhiều nhăn nhó, đi vào gian phòng của Sở Mộ nghỉ ngơi.

Sau khi Tiểu Tiểu rời đi thì Bàng Duyệt lập tức hiện ra nụ cười đầy thâm ý, cặp mắt xinh đẹp của nàng ẩn giấu rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hết lần này tới lần khác nàng lại không có mở miệng.

"..."

Nhìn thấy biểu lộ của Bàng Duyệt đã biết rõ nàng đang nghĩ cái gì rồi, Sở Mộ giải thích.

- Ngươi đừng nghĩ lung tung.

- Ngươi mang về một nữ nhân có chút giống Khuynh Tư thì bảo ta không nghĩ loạn được sao.

Bàng Duyệt cười như tiểu ác ma.

- Được rồi, chính ngươi chậm rãi nghĩ lung tung.

Sở Mộ nói xong cũng ngồi bên cạnh Tứ Dực Phi Mã đang ngủ say, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện hồn niệm.

Bàng Duyệt vểnh cái miệng lên, vốn còn muốn trêu chọc Sở Mộ, kết quả thằng này bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, thiệt tình không có ý nghĩa.

Bàng Duyệt thu những thứ lòe loẹt trong phòng vào trong không gian giới chỉ, liền leo lên giường nằm ngủ.

Nàng cũng không có như Sở Mộ là gia hỏa tràn đầy nghị lực khi đi lịch lãm rèn luyện nửa năm còn kiên trì tu luyện, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.

...

Thời điểm sáng sớm Triêu Lãnh Xuyên bị âm thanh cãi lộn gian phòng bên cạnh đánh thức, không có ý ngủ nữa, hắn rời giường rửa mặt. Thời điểm đi ra ngoài thì nhìn thấy trong gian phòng của Diệp Hoàn Sinh có nữ nhân xiêm y không chỉnh tề đóng sập cửa lại.

Không cần hỏi nhiều, Diệp Hoàn Sinh cũng đi tới, liếc mắt nhìn qua nữ tử hất đầu rời đi, đuổi theo cũng lười, ngược lại nhìn Triêu thái tử cười ha hả.

Triêu Lãnh Xuyên cũng không thể trách, mở miệng nói:

- Hôm nay chúng ta đã thu đủ huyền vật rồi, có lẽ Sở Mộ đã đổi chúng thành thứ cần thiết.

- Ân.

Diệp Hoàn Sinh gật đầu nói.

- Nhưng mà hôm nay Sở Mộ còn thức trễ hơn chúng ta đấy.

- Ha ha, nói không chừng cũng có tình huống giống ngươi đấy.

Triêu Lãnh Xuyên nói đùa.

Hai người đi đến gian phòng của Sở Mộ. Gõ gõ cửa phòng.

- Tại saoi không có phản ứng?

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

Triêu Lãnh Xuyên tăng lực gõ cửa lên, qua một hồi lâu cửa phòng cũng mở ra.

- Sở Mộ, ta đã tìm được một vị Huyền sư. Chúng ta...

Triêu Lãnh Xuyên thấy thấy cửa mở thì theo ý thức nói một câu, kết quả khi nhìn thấy nữ tử mở cửa lười biếng và quần áo mât trật tự thì nuốt lời vừa nói xuống.

Diệp Hoàn Sinh cũng trừng to mắt. Quay đầu với biểu lộ quái dị nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên!

Nếu như đổi lại là nam nhân khác, nữ nhân mở cửa thì Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Lãnh Xuyên thân là người từng trải cũng không cảm thấy cái gì, hết lần này tới lần khác đây lại là Sở Mộ...

Ai, nam nhân ah.

- Các ngươi là...

Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn qua hai nam nhân xa lạ, còn chưa ngủ tỉnh nên biểu lộ của nàng hơi mơ màng.

- Chúng ta là bằng hữu của Sở Mộ.

Triêu Lãnh Xuyên nói ra.

Thời điểm giải thích thì cửa phòng Bàng Duyệt mở ra, Sở Mộ cùng Bàng Duyệt đi ra ngoài.

- Ta ở đây. Nàng là bằng hữu mới quen tối qua.

Sở Mộ đi ra giải thích.

Nhưng mà Sở Mộ vừa giải thích thì Triêu Lãnh Xuyên cùng Diệp Hoàn Sinh trừng to mắt.

Bởi vì Sở Mộ từ gian phòng của Bàng Duyệt ra ngoài.

Loạn, quá loạn! Cho dù Diệp Hoàn Sinh có tư duy lang thang cũng không rõ quan hệ trong đó.

- Hai người các ngươi đừng nghĩ lung tung!

Bàng Duyệt tức giận đỏ mặt.

...

Sau khi dùng bữa sáng Sở Mộ nhàm chán giải thích một hồi.

Đến giữa trưa Tứ Dực Phi Mã đã hoàn toàn khôi phục, vì cảm tạ bọn người Sở Mộ nàng cố ý mang Sở Mộ đến một vị Huyền sư mà nàng quen, giúp bọn họ luyện chế huyền vật.

Tại khu đông Loan Thành, trong một sân nhỏ xa hoa, những sân nhỏ này chính là nhà của Huyền sư.

Thân phận địa vị của Huyền sư phi thường cao, tự nhiên không có khả năng như một ít cửa hàng mở cửa ở ngã tư đường chờ khách nhân, thường thường muốn tìm một Huyền sư luyện chế huyền vật thì đầu tiên phải hẹn trước, sau đó phải đích thân chuẩn bị tài liệu và tiền tệ trước, những vật này đưa trước thì sau đó còn phải chờ thời gian thật lâu, các Huyền sư bảo hắn tới lấy thì hắn mới cung kính đi tới lấy.

Chỗ ở của Huyền sư đông như trẩy hội, bất kể là có cầu Huyền sư hay không đều có người tới nhà bái phỏng bảo trì một quan hệ hài lòng, mà Huyền sư thường thường sẽ không gặp đám người này, bởi vì vì bọn họ dùng phần lớn thời gian đi nghiên cứu huyền thuật.

Tiểu Tiểu mang bọn người Sở Mộ đi tới một nội viên trang nhã của Huyền sư, so với sân nhỏ của đám Huyền sư khác thì nơi này thanh tĩnh hơn rất nhiều, người lui tới cũng không biết vì cái gì đều lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận.

- Vị trưởng bối này của ta có tính tình cổ quái, những người kia đều là người có danh tiếng ở Loan Thành này, vừa rồi đi qua bên người của chúng ta chính là tộc trưởng gia tộc cự phách có được lãnh địa ở Loan Thành, hắn có thể ưỡn ngực ngẩn đầu ở bất cứ nơi đâu ở Loan Thành, nhưng đến nơi đây hắn cũng như những người khác vô cùng cẩn thận.

Tiểu Tiểu chỉ vào trung niên nhân vừa đi qua bọn người Sở Mộ.

Sở Mộ quay đầu nhìn qua nam tử trung niên kia, có thể cảm giác được hồn niệm của nam tử trung niên nam tử kia cao hơn mình.

Nhìn ra được vị Huyền sư mà Tiểu Tiểu mang mình đi gặp có địa vị rất cao.

Đi vào sảnh đường, lập tức có một ít hạ nhân đi ra tiêp đãi, quản gia cũng nhận ra Tiểu Tiểu, liền trực tiếp dẫn bọn họ đi tới tiểu viện của Huyền sư.

Huyền sư đang ở trong sân nhỏ tiếp đãi khách mời và người nhà, hạ nhân đều rời khỏi sân nhỏ, dù sao mỗi một Huyền sư đều không thích bị quấy rầy.

- Tôn thúc thúc có bận gì không?

Tiểu Tiểu trước khi đi vào đã hỏi thăm dược đồng.

Nếu như là người khác thì dược đồng khẳng định nói sư phụ tại đang luyện chế huyền vật của người ta, Tiểu Tiểu là người quen. Dược đồng tự nhiên trả lời trung thực:

- Sư phụ đang ở tiểu lâm uống rượu.

Nói xong dược đồng liền dẫn Tiểu Tiểu và bọn người Sở Mộ đi vào tiểu lâm sau hậu viện.

Đi vào tiểu lâm. Trong rừng có một bàn đá và vài ghế dựa đơn giản, đơn giản lịch sự.

Trên ghế dựa có một nam tử đang nửa nằm, nhìn qua còn khá trẻ, không đoán được tuổi.

Bên cạnh nam tử là một thị nữ xinh đẹp, đang khom người rót rượu cho nam tử kia, dường như nghe được chuyện thú vị nên cười duyên.

- Vị Tôn Huyền sư này cungc biết hưởng thụ, ở đại đường có một đám người thân phận cao đang chờ hắn, hắn lại gạt người khác ra đi nói chuyện với thị nữ.

Triêu Lãnh Xuyên nhỏ giọng nói thầm một câu.

- Sư phụ, Tiểu Tiểu cô nương đến.

Dược đồng bẩm báo một câu.

Vị Tôn Huyền sư xoay đầu lại, con mắt nhìn qua Tiểu Tiểu, hắn tươi cười, nói:

- Tiểu Tiểu tới rồi. Tại sao hôm nay bỗng nhiên nhớ tới thúc thúc vậy.

- Ta mang theo mấy bằng hữu. Muốn Tôn thúc thúc hỗ trợ luyện chế một ít huyền vật.

Tiểu Tiểu nói thẳng.

- Ah, bằng hữu của Tiểu Tiểu chính là bằng hữu của Tôn mỗ, mấy vị lại đây ngồi đi. Có muốn luyện chế huyền vật hay yêu câu đặc thù gì cứ nói ra.

Tôn Huyền sư bộ dáng hữu hảo.

Tiểu Tiểu không cho là đúng, nàng biết rõ thằng này trên đời có hai yêu thích đặc thù, huyền thuật cùng mỹ nữ, chắc hẳn Bàng Duyệt là nữ tử ở đây thằng này không muốn dễ dàng lộ ra tật xấu của mình.

Trong hồn sủng của bọn người Sở Mộ thì có không ít lịch lãm rèn luyện đạt tới bảy thành.

Rất nhiều người muốn đem hồn sủng của mình lịch lãm mười thành mới cường hóa. Nhưng bọn người Sở Mộ cũng không phải là người nghèo, thất bại thì thất bại. Đi tìm huyền vật là được, nếu như thành công thì nhanh chóng tăng thực lực hồn sủng lên.

Sau khi đem huyền vật cầm thiết đưa cho Tôn Huyền sư, Tôn Huyền sư cũng rất sảng khoái, trực tiếp nhận lấy mười bốn vạn huyền của Sở Mộ.

- Anh tử, ngươi giao những huyền vật này giao cho Đường Đông, bảo hắn dựa theo yêu cầu của đám những bằng hữu này mà luyện chế.

Tôn Huyền sư bàn giao với dược đồng bên cạnh.

- Tốt.

Dược đồng cung kính gật đầu, quay người rời đi.

- Tôn thúc thúc, mấy bằng hữu này vừa cứu mạng của ta, ngươi phải đích thân luyện chế cho họ.

Tiểu Tiểu phùng má, có chút mất hứng nói ra.

Tôn Huyền sư huyền thuật so với Đường Huyền sư cao hơn rất nhiều, cùng là tài liệu những mà phẩm chất huyền vật luyện chế ra quá khác nhau, nếu như Tôn Huyền sư bận rộn thì Tiểu Tiểu sẽ cầu mấy lần, hết lần này tới lần khác thằng này lại đang uống rượu, vì cái gì không dứt khoát luyện chế cho bọn họ, hơn nữa là mười bốn vạn huyền, đây là một số lượng khổng lồ, ngay cả Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới bọn người Sở Mộ lại có tiền như vậy.

- Tiểu Tiểu, ngươi không hiểu, luyện chế huyền vật có rất nhiều trình tự cần làm, một ít trình tự cơ bản nếu do bản thân tự mình giải quyết thì không phải làm ta mệt chết sao. Yên tâm đi, giao dịch mười bốn vạn huyền này ta sẽ không giao cho Đường Đông ngu xuẩn tiếp đâu, nếu luyện chế thất bại đối với thanh danh của ta ảnh hưởng không tốt, nếu là luyện lô ta sẽ đích thân làm.

Tôn Huyền sư giải thích nói.

- Còn không khác lắm.

Tiểu Tiểu khí sắc có một ít hòa hoãn.

- Ân? Ngươi mới vừa nói cái gì, mấy người này cứu mạng của ngươi, ngươi như thế nào? Có người muốn tính toán ngươi sao?

Bỗng nhiên Tôn Huyền sư kịp phản ứng, lập tức mặt mũi tràn đầy tức giận nói ra.

- Chính là đại án nha, rốt cuộc ta cũng tìm được manh mối, vì vậy vẫn đi theo dõi bọn họ, nhưng kết quả là hai người kia biết được nên đặt bẫy để cho ta chui vào, một mình ta đối phó năm sáu người, khá tốt vị Sở công tử kịp thời xuất hiện cứu ta, bằng không thì lần sau Tôn thúc thúc nhìn thấy ta đã là một đống tro rồi.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tiểu Tiểu còn có chút nghĩ mà sợ.

- Quả thực hồ đồ!

Sắc mặt Tôn Huyền sư lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.

Một tiếng quát này làm cho Tiểu Tiểu sợ hãi lui ra sau vài bước.

Tôn Huyền sư nhìn thấy bộ dáng chấn kinh của Tiểu Tiểu, qua một hồi lâu cảm xúc mới hòa hoãn một ít.

- Chuyện gì mà ngươi phải làm như vậy?

Tôn Huyền sư phi thường chăm chú nói ra.

- Vì cái gì, chẳng lẽ những người kia không xứng đáng bị trừng phạt?

Tiểu Tiểu quật cường nói ra.

- Trừng phạt? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, đừng có dùng những từ ngữ buồn cười này, ngay cả Thần Tông cũng chỉ trừng phạt bọn chúng tượng trưng mà thôi, ngay cả Yêu Thú Cung của các ngươi cũng làm ra vẻ ngoài đạo mạo, ta dám dùng danh dự cam đoan, cho các người ta tra chuyện này cũng không phải trừng phạt phạm nhân, mà là muốn tìm ra hạ lạc hạt giống Thế Chủ Thụ.

Đọc truyện chữ Full