DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1476: Ta vốn không rảnh giết ngươi

Đại thụ che trời xanh ngát bỏ lại sau lưng Sở Mộ.

Chạy vội trong Tịch Tĩnh Lâm đã biểu hiện ra quen thuộc của Dạ với rừng rậm, địa hình rừng nhiệt đới càng phát huy tính linh hoạt của Dạ, mặc dù trong rừng rậm khắp nơi đều là chướng ngại nhưng tốc độ của nó vẫn không giảm.

Bên ngoài Tịch Tĩnh Lâm giống như một mê cung thật lớn, kẻ xông vào nếu như không có biết đường thì nhất định sẽ bị lạc trong Tịch Tĩnh Lâm.

Sở Mộ tiến vào trong Tịch Tĩnh Lâm kỳ thật cũng mờ mịt không rõ phương hướng, kỳ dị là hắn chạy qua đều có một ít thải tước, những con thải tước này đều chỉ dẫn đường cho Sở Mộ, giúp cho Sở Mộ ít đi các con đường quanh co.

- Xèo...xèo ~~~~~ xèo...xèo ~~~~~~~~~

Đám thải tước chung quanh hắn phát ra tiếng kêu kinh hoảng, thời điểm Sở Mộ còn không kịp phản ứng thì những thải tước này toàn bộ bay tán loạn, bay đến những tán cây khác nhau trốn tránh.

Rất nhiều tiểu sinh mệnh có cảm giác nguy hiểm cực kỳ mạnh mẽ, nhất định là phía trước có nguy hiểm mà chúng cảm giác được, cũng chỉ có như vậy mới khiến chúng chạy đi.

Sở Mộ không có cho Dạ dừng lại, bản thân mình phóng hồn niệm ra ngoài.

Tiếp tục đi về phía trước một khoảng chính là rừng rậm rậm rạp, Sở Mộ cảm giác được năng lượng chấn động.

Rất rõ ràng phía trươc có chiến đấu.

Sở Mộ lại cho Dạ tiến vào trạng thái tiềm hành, lặng lẽ di động về phía trước.

Năng lượng chấn động càng ngày càng mãnh liệt, khí tức hủy diệt nồng đậm ập vào mặt của Sở Mộ, theo cách nói của Sở Mộ thì rừng rậm phía trước đã thay đổi.

Vô số lôi điện màu tím bổ xuống không ngừng, một con Lôi Đình Cự Nhân khí thế bàng bạc đứng ở chỗ đó, hai tay nắm lấy lôi kích có lôi điện vờn quanh.

Giằng co với Lôi Đình Cự Nhân này là một con U Linh Điểu, trên lưng U Linh Điểu có một nam tử mặc xiêm y màu trắng, nam tử này chính khống chế U Linh Điểu bay lượn qua lại né tránh tia chớp của Lôi Đình Cự Nhân.

- Trịnh Vũ, ngươi không khỏi quá hèn hạ, không ngờ đem tin tức nói cho nhiều người như vậy.

Hồn sủng sư trên Lôi Đình Cự Nhân tức giận quát lớn.

- Trên thực tế Nguyên Tố Tông các ngươi mới là người nhận được tin tức cuối cùng. Quách đà chủ của các ngươi tốt nhất nên dùng động tác nhanh một chút, bằng không thì tiểu cô nương kia đã bị Khang Nhược Đổng, Hứa Khoan, Hoắc Lỗi cướp đi đấy.

Trịnh Vũ đứng trên U Linh Điểu không nhanh không chậm nói ra.

- Ngươi làm như vậy thì mọi người ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

Hồn sủng sư trên Lôi Đình Cự Nhân nói ra.

- Dù sao ngươi phải chết, cũng không ngại nói cho ngươi biết. Hạt giống Thế Chủ Thụ kia Trịnh Vũ ta muốn rồi!

Trịnh Vũ nói ra.

- Ngươi? Chỉ bằng ngươi một gia hỏa ngay cả cấp Bất Hủ cũng không tới, trước mặt Khang Nhược Đổng, Hứa Khaon, Hoắc Lỗi, Quách đà chủ là cường giả hùng mạnh, ngươi ngay chỉ là cặn bã trong cặn bã!

Hồn sủng sư trên Lôi Đình Cự Nhân nói ra.

- Đúng, ta đúng là không địch lại bọn họ, nhưng mà các ngươi cảm thấy ta để lộ tin tức cho nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ là muốn các ngươi chia đều hạt giống Thế Chủ Thụ sao?

Trịnh Vũ cười rộ lên.

- Nằm mơ a!

Trịnh Vũ không nói thêm gì nữa, hắn khống chế U Linh Điểu đột nhiên biến mất trong lôi điện màu tím kia.

Sau một khắc U Linh Điểu lại xuất hiện bên cạnh người Lôi Đình Cự Nhân, thân hình của nó quỷ dị biến ảo thành u linh nhận.

- Bá!!!!!!!

Mười chuôi u linh nhận đồng thời xẹt qua người Lôi Đình Cự Nhân, bản thân Lôi Đình Cự Nhân đã bị trọng thương nên không phản ứng kịp thời, lôi điện cũng không ngăn cản được nên bị chém thành nhiều đoạn.

Hồn sủng sư đứng trên người Lôi Đình Cự Nhân chính là thành viên của Nguyên Tố Tông, hắn cũng không may mắn thoát khỏi, thân thể bị chém thành hai đoạn, máu tươi phun ra!

Một kích này phi thường khủng bố hoa lệ, Sở Mộ ở xa xa nhìn thấy thì nội tâm đã cả kinh rồi.

Lôi Đình Cự Nhân không có gì bất ngờ xảy ra cũng là cấp chúa tể đỉnh phong, mà U Linh Điểu thực lực mạnh hơn Lôi Đình Cự Nhân không ít.

Cũng khó trách lúc trước người bên kia Ám Thiên Hải khi tới Tân Nguyệt Chi Địa lại kính trọng Cương Thống Trịnh Vũ như vậy, xem ra thực lực của Trịnh Vũ này đúng là dễ dàng quét ngang Tân Nguyệt Chi Địa, hơn nữa còn cao hơn vài cấp độ.

Sở Mộ vẫn trốn ở bên cạnh như trước. Cũng không có lên tiếng. Cũng không phải Sở Mộ sợ thằng này, mà là vì hắn căn bản không có thời gian dây dưa với hắn.

Mà Trịnh Vũ chưa từng quan tâm nhiều như vậy, liền khống chế lấy U Linh Điểu bay vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm.

Sở Mộ nhìn thấy Trịnh Vũ rời đi, trong nội tâm cũng đại khái hiểu ra chuyện gì rồi.

Chắc hẳn la Trịnh Vũ đem tin tức của Trữ Mạn Nhi đến Tịch Tĩnh Lâm bán cho nhiều thế lực, những thế lực muốn hạt giống Thế Chủ Thụ cũng đã bắt đầu hành động, Thần Tông, Yêu Thú Cung, Nguyên Tố Tông...

- Tên Trịnh Vũ này dã tâm đúng là không nhỏ, muốn trong nhiều thế lực tranh đoạt thế này mò được hạt giống Thế Chủ Thụ.

Sở Mộ thầm nghĩ trong lòng.

Trịnh Vũ rời đi không bao lâu thì Sở Mộ tiếp tục đi về hướng Trữ Mạn Nhi ở phía trước, theo lời Trịnh Vũ nói thì trong Tịch Tĩnh Lâm cũng không chỉ có Khang Nhược Đổng.

Khang Nhược Đổng là thủ lĩnh truy đuổi Trữ Mạn Nhi lúc trước, thằng này thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, nếu như Trữ Mạn Nhi không giao hạt giống Thế Chủ Thụ ra thì hậu quả không tưởng nổi.

- Chỉ mong Bạch Tam có thể đến trước khi Khang Nhược Đổng tìm được Trữ Mạn Nhi.

Trong nội tâm Sở Mộ âm thầm cầu nguyện.

Dùng tiến trình hiện giờ của Sở Mộ thì nhất định chậm hơn rất nhiều người, hiện tại chỉ có thể hy vọng thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm có thể kéo dài một ít thời gian. Lại chờ Bạch Tam có thể kịp thời đuổi tới bên người Trữ Mạn Nhi, bảo hộ nàng.

- Dạ, chúng ta đi!

Sở Mộ vỗ vỗ mộng giác của Dạ, nói một câu.

Dạ mở rộng bước chân, dưới chân hiệu quả Trục Dạ vẫn còn, tốc độ có thể lập tức tăng lên tốc độ cao nhất.

Thân thể Dạ hóa thành ám quang bay ra, nhưng mà còn không có tiến lên thì phía trước Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện một người.

Sở Mộ nhướng mày, người này chính là Trịnh Vũ vừa rời đi.

Thì ra vừa rồi hắn không có rời đi, mà là đang ở phía trước chờ mình tới, Sở Mộ rất kỳ quái, thằng này vì sao phát hiện Dạ có năng lực ẩn thân mạnh mẽ như vậy.

- Bằng hữu, ngươi lén lút nghe chuyện của người khác lâu như vậy là không tốt đâu.

Trịnh Vũ đứng ở phương hướng Sở Mộ muốn tiến lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn qua Sở Mộ.

Ánh mắt Sở Mộ cũng nhìn qua Trịnh Vũ.

Trịnh Vũ thân mặc áo trắng, thân thể cao ngất và làn da trắng nõn.

- Năng lực che đấu mộng thú của ngươi rất mạnh nha, U Linh Điểu của ta trời sinh có cảm giác mạnh nhất, sinh vật cấp Bất Hủ cũng khó mà che dấu được, vừa rồi cũng suýt nữa bị mộng thú của ngươi tránh được... Đã gặp được thì xưng tên đi.

Trịnh Vũ tiếp tục nói.

Sở Mộ vốn tạm thời không muốn dây dưa với Trịnh Vũ thằng này, thế nhưng mà ai ngờ hồn sủng của Trịnh Vũ lại đặc thù như vậy.

Nhìn tư thế bộ dáng của Trịnh Vũ thì rõ ràng không muốn cho mình rời đi mà.

- Ta vốn không rảnh giết ngươi...

Ánh mắt Sở Mộ dần dần trở nên lạnh lẽo, sát khí chậm chạp từ trên người phóng ra ngoài.

Rất sớm Sở Mộ đã từng nói qua sẽ tự mình đi lấy đầu của Trịnh Vũ!

Đọc truyện chữ Full