Khi quay trở về Phong Vũ thành, năm người chợt phát hiện chính mình giống như tiến vào một tòa thành thị hoàn toàn xa lạ.
Phong Vũ thành đã không còn là tòa thành lôi điện đan xen, mưa gió liên miên, kiến trúc tòa thành vốn từ màu xám biến thành màu trắng.
Trong hải cảng là đội tàu hải quân Tân Nguyệt màu ngân bạch sắc, chỉnh chỉnh tề tề, con đường màu trắng trong thành thị thật sạch sẽ gọn gàng, phòng ốc cùng kiến trúc chủ yếu đều là màu trắng, thành thị độc đáo tươi mát như thế có người lữ hành nào không yêu thích.
- Thật không nghĩ tới chúng ta chỉ mới rời đi hơn một năm, Phong Vũ thành đã có biến hóa lớn như vậy!
Bàng Duyệt cảm khái nói.
Trữ Mạn Nhi ý vị gật đầu, lúc trước khi nàng bay tới tòa thành thị này luôn thấy không khí nặng trĩu bao phủ, suốt ngày không thấy ánh mặt trời, loiaj không khí như thế thật sự làm người không chịu nổi, không nghĩ tới bây giờ lại đầy sáng sủa động lòng người như vậy.
Đi tới hải cảng, năm người gọi Tang Anh một tiếng, thuận tiện muốn nhìn xem hải quân hiện tại đã xây dựng như thế nào.
Hiện tại nhân số hải quân Tân Nguyệt từ ba ngàn phát triển tới một vạn, hơn nữa toàn bộ đều là thành viên tinh anh.
Dựa theo ý tứ của Tang Anh, hải vực Tân Nguyệt cũng không quá lớn, không cần phải tạo ra quân đoàn hải quân quá khổng lồ, một vạn người là đã đủ.
Cho nên Tang Anh không tiếp tục mời chào gia nhập hải quân, mà vẫn duy trì số lượng này, theo đuổi thực lực từng thành viên của hải quân Tân Nguyệt, tranh thủ trong thực lực khiến hải quân Tân Nguyệt biến thành một chi hải quân lừng danh Hằng Hải.
Sở Mộ cảm thấy được cách làm này của Tang Anh vô cùng chính xác, Liễu Băng Lam phát triển Tân Nguyệt cũng không có tính toán mở rộng lãnh thổ, nàng hi vọng đem Tân Nguyệt Địa biến thành một lãnh đại có một không hai giữa Tranh Minh đại địa cùng Ô Bàn đại địa, nơi này không cần cất chứa là bao nhiêu người, cũng không cần trao đổi buôn bán khổng lồ, chỉ cần chiếm cứ một địa vị nhỏ nhoi trên thế giới mà không người nào lay động được!
Quan sát xong tình huống xây dựng hải quân, năm người rời khỏi Phong Vũ thành, bay về hướng Vạn Vật thành.
…
Vạn Vật thành biến hóa không lớn, dù hiện tại Tân Nguyệt cung điện đã sớm có được tài chính khổng lồ, nhưng tòa thành thị này vẫn duy trì phong cách đặc hữu trước kia của mình, không hề thay đổi quá mức rõ ràng.
Nếu như nói có điều thay đổi, phải là Yểm Ma Cung.
Vạn Vật thành Yểm Ma Cung bị Bạch Tam dùng một mồi lửa thiêu thành tro tàn, sau khi xây lại Yểm Ma Cung dùng màu bạc làm chủ yếu, đem dấu hiệu Tân Nguyệt thể hiện càng thêm tinh tế.
Triêu Thái Tử khi đến Hướng Vinh thành đã tụt lại phía sau, người kia nhất định là đang khẩn cấp đi gặp Hạ Chỉ Hiền, chia tay đã hơn một năm thời gian, nỗi tương tư khiến cho hắn nóng vội chạy tới Hướng Vinh thành cũng không tạm biệt một tiếng liền có thể hiểu được.
Sau khi đi tới Hướng Vinh thành, Diệp Hoàn Sinh đương nhiên là muốn đi gặp Trầm Nguyệt, đã sớm tạm biệt đi về hướng tân Yểm Ma Cung.
Bàng Duyệt cũng quay về Hồn Sủng Cung của nàng, Sở Mộ mang theo Trữ Mạn Nhi hướng vị trí Hồn Điện bay đi.
Ba đại cung điện được kiến tạo thành vị trí tam giác tinh tại Tân Nguyệt đại điện, Hồn Điện nằm ở góc sâu nhất, cho nên mỗi lần đi về hướng Hồn Điện Sở Mộ luôn cần đi qua Tân Nguyệt đại điện đang thương thảo đại sự.
Khó được lần này Tân Nguyệt đại điện lại đóng cửa, vậy hẳn là không có chuyện trọng đại gì xảy ra.
Dựa theo lệ thường, chuyện đầu tiên khi Sở Mộ quay về Vạn Vật thành chính là đi gặp Liễu Băng Lam báo tin.
- Nguyên lai vị nữ tôn tỷ tỷ xinh đẹp kia là mẫu thân của ca ca sao?
Trữ Mạn Nhi chớp mắt, có chút kinh ngạc nói.
Khi Trữ Mạn Nhi bị mang đi thì Liễu Băng Lam vừa lúc quay về Hồn Điện trong Vạn Vật thành, Trữ Mạn Nhi từng gặp qua nàng vài lần, nhưng không biết nàng chính là mẫu thân của Sở Mộ.
- Đừng gọi là tỷ tỷ!
Sở Mộ dặn dò Trữ Mạn Nhi.
Nếu Trữ Mạn Nhi gọi Liễu Băng Lam là tỷ tỷ, vậy bản thân hắn biến thành thân phận gì!
Liễu Băng Lam hình như đã biết Sở Mộ quay trở về, đang ở đình viện phía trước chờ hắn.
Khi đi tới, Liễu Băng Lam phát hiện bên cạnh Sở Mộ có một thiếu nữ thanh lệ thoát tục, tuyệt mỹ xuất trần đi theo, trên mặt lộ ra tia nghi hoặc.
Liễu Băng Lam cũng giống như tuyệt đại đa số nữ nhân, đối với nam nhân hoa tâm luôn tồn tại lòng phản cảm. Nhưng thân là mẫu thân, nếu Liễu Băng Lam phát hiện bên cạnh Sở Mộ có nữ nhân vây quanh, tâm tình của nàng cũng giống như tuyệt đại đa số mẫu thân, tuyệt đối phi thường vui vẻ!
Cho nên lần này nhìn thấy Sở Mộ mang về một thiếu nữ đẹp như tiên tử, nụ cười trên mặt càng hiện rõ, trong lơ đãng đã ném Sở Mộ sang một bên.
Sau một phen nói chuyện với nhau, Liễu Băng Lam biết được nàng là thiếu nữ nhiều năm trước bị Ám Thiên Hoàn thế giới cướp đi, thật sự giật mình, nguyên lai là tiểu cô nương trợ giúp Sở Mộ tỉnh lại khi ma hóa, không nghĩ qua bấy nhiêu năm bộ dạng của nàng đã thay đổi thành kinh diễm mê người như vậy.
Trữ Mạn Nhi vốn có tính cách rất được người yêu thích, đây là kỹ năng chủng tộc của nàng, vì thế không qua bao lâu hai người nói chuyện thân thiết đến nỗi không còn chỗ cho Sở Mộ chen vào.
Sở Mộ tùy hai người nói chuyện, bản thân quay về trong viện lo tu luyện của mình.
Trước khi đi còn bị Trữ Mạn Nhi cùng Liễu Băng Lam chỉ trích hắn luyện công tới phát cuồng.
Sau khi Sở Mộ quay về phòng mình, có thể cảm giác được linh hồn của mình lại thăng hoa thêm lần nữa.
Từ sau khi cắn nuốt linh hồn của Hắc Yểm Ma Bạch Tam, hồn niệm của Sở Mộ từ lục niệm trực tiếp tăng lên tới bát niệm, mà theo cấp bậc của toàn bộ hồn sủng bay lên, hồn niệm của Sở Mộ có dấu hiệu càng thêm khoách rộng.
Sở Mộ có thể cảm giác được lần này là linh hồn của Dạ xuất hiện biến hóa!
Trên đường quay về cũng đã qua gần sáu tháng, sáu tháng thời gian này Trữ Mạn Nhi điều dưỡng tốt liền đem đại bộ phận ý vị ngưng tụ, mỗi ngày đều rót vào thân thể của Dạ.
Tích lũy lâu ngày, Dạ cũng giống như liên tục được tiên vật ôn dưỡng không ngừng.
Trước đó Sở Mộ còn luôn lo lắng trong chuyện này sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh, nói thí dụ như thống lĩnh cấp của Dạ khiến nó bước vào bất hủ cấp sẽ bị hạn chế, hoặc là bởi vì Dạ là sinh vật từng tử vong qua một lần, thi hệ có tạo thành ảnh hưởng gì đối với nó hay không.
Đã nhiều ngày trôi qua, Sở Mộ không có lúc nào không quan sát tình huống của Dạ.
Hôm nay vừa quay về Vạn Vật thành, Sở Mộ rốt cục cảm giác được linh hồn Dạ đã biến hóa!
Có biến hóa liền có ý nghĩa Dạ đang bước lên bất hủ cấp!
Phóng ra kết giới ngoài sân viện, phòng ngừa bất luận kẻ nào tới quấy rầy chính mình, Sở Mộ chuyên tâm ngồi xuống, đem hồn niệm thăm dò vào bên trong linh hồn của Dạ.
Lúc này thế giới linh hồn của Dạ tựa như hải triều quay cuồng mãnh liệt, đang không ngừng đập vào cửa ải bất hủ cấp cực lớn, chỉ cần có thể tiến lên, linh hồn cảnh giới của Dạ liền đạt tới trình tự càng thêm huyền diệu!
Khi Dạ ở Yêu Trủng đã có tư cách bước vào bất hủ cấp, lần này đột phá có thể nói là đã chậm hơn hai năm, bản thân Dạ cũng không muốn tiếp tục kéo dài, cho nên lần này dốc hết sức lực mượn dùng lực lượng ôn dưỡng của Trữ Mạn Nhi bắt đầu điên cuồng đập vào cửa ải bất hủ cấp!
Sau khi Sở Mộ đem hồn niệm thăm dò vào, ngưng tụ một cỗ lực hấp xả trợ giúp Dạ đập vào!
Quá trình thăng cấp là siêu việt bản thân, siêu việt linh hồn mình, là khiêu chiến cực hạn đối với thân thể cùng linh hồn của chính mình!
Nếu như quá trình này thất bại, sẽ hao tổn hết thể lực, tinh lực, năng lượng của chính mình.
Hơn nữa nếu có một lần ám ảnh thất bại, đối với lần trùng kích kế tiếp sẽ không có lợi, sẽ lưu lại nội thương vô hình, cho nên lần đầu tiên trùng kích nhất định phải nắm chắc tuyệt đối, tranh thủ một lần hoàn thành siêu việt chính mình!
Sóng biển trong thế giới linh hồn của Dạ mang theo hương vị cuồng dã tràn trề.
Triều dâng tràn ra, giống như mang theo hiệu quả cho Dạ truy phong trục nguyệt, cỗ triều dâng thăng cấp chồng chất hơn hai năm không ngừng gia tốc, khí thế cuồn cuộn!
Hồn niệm của Sở Mộ cũng rót vào cuồng triều này, thậm chí hắn có thể rõ ràng cảm thấy được thiên chập bất hủ cấp đứng vững phía trước!
Giờ khắc này nội tâm của Sở Mộ cũng theo triều dâng quay cuồng!
Bất hủ cấp, lĩnh vực này Sở Mộ chờ đợi cũng đã lâu!
Tựa như đang chạy băng băng trên vùng đất rộng lớn vô ngần, tốc độ hải triều màu đen siêu việt cực hạn càng lúc càng nhanh, tới gần đạo thiên chập Sở Mộ thậm chí có thể nghe được Dạ phát ra một tiếng gào vang, không chút do dự hướng lĩnh vực bất hủ cấp đánh tới!
Hô hô hô hô…
Năng lượng hắc sắc hóa thành một cơn gió lốc theo Sở Mộ thổi quét tới cả tòa Hồn Điện, lại từ Hồn Điện lan tràn tới cả Vạn Vật thành!
Vốn đang là giờ ngọ ánh nắng tươi sáng, trong một khắc này trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện mây đen nồng đậm, biến thành luồng khí xoáy thật lớn bao phủ cả tòa thành!
Thành thị trong nháy mắt sa vào khủng hoảng, mọi người kinh hãi phát hiện chỉ có Vạn Vật thành bị bao phủ trong bóng đêm, địa phương khác vẫn còn ánh mặt trời chiếu sáng.
Trong một tòa trang viện trong Vạn Vật thành, một lão nhân râu trắng hốt hoảng chạy ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên không trung.
- Này…đây là…chẳng lẽ có hồn sủng bước vào bất hủ cấp!
Lão nhân chính là Vân Môn lão giả đang trấn thủ tại Vạn Vật thành.
Nhưng hắn vắt hết óc cũng không nhớ nổi là người nào trong Vạn Vật thành có hồn sủng bước vào lĩnh vực bất hủ cấp!
Bên ngoài thành trì, bốn truyền lệnh giả đến từ Đại Cương thành ngẩn người tại chỗ, trong lúc nhất thời không dám bước chân vào trong thành.
- Sao lại thế này, vì sao bầu trời đột nhiên biến thành đen?
Một nam tử trẻ tuổi kinh ngạc nói.
Trung niên nam tử nhíu mày, chăm chú quan sát hồi lâu, mở miệng nói:
- Hẳn có một đầu hồn sủng đang bước vào bất hủ cấp, khí tức kia là có thể suy đoán được!
Ba người khác đều ngây ngẩn, mở miệng hỏi:
- Nơi này là Tân Nguyệt Địa, tại sao lại có cường giả bất hủ cấp?
- Xem ra lần này chúng ta cũng không phải đến vô ích, nếu bọn hắn có được bất hủ cấp cường giả, như vậy bọn hắn quả thật có tư cách tham dự hội nghị lần này!
Trung niên nam tử tự hỏi:
- Nhưng không biết là hồn sủng của vị cao nhân nào…Tân Nguyệt Địa đúng là thâm sâu khó lường!
- Thật không nghĩ tới, xem ra lời đồn có sai lầm!
- Đương nhiên, cũng không bài trừ việc hồn sủng của bất hủ cấp cường giả đi ngang qua nơi này lại đúng lúc đột phá!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1498: Dạ, bất hủ cấp!
Chương 1498: Dạ, bất hủ cấp!