Chú ngữ niệm lên, cuồng phong gào thét, thiên địa tối sầm!
Quần áo Tân Tín xào xạc phiêu động, một cơn lốc kinh người vây quanh thân hắn, rất nhanh biến thành một thân hình hoàn toàn do gió tạo thành, khí thế bàng bạc!
Đây là một đầu Phong Giao Long, cơn lốc quay cuồng giữa những ngọn núi phiêu phù chính là thân thể của nó!
Cuồng phong cùng hỏa diễm va chạm, giao long cùng hỏa chập triền đấu một chỗ, chúng không có huyết thống thú hệ nhưng lại biểu hiện ra năng lực cận chiến kinh người.
Hỏa cùng phong bao trùm hết thảy, trong tráng lệ tràn ngập hủy diệt!
Có thể ở trong cuộc thi đấu chứng kiến được cuộc chiến đấu cấp bậc này thật sự khó được, ở một vài thời đại thậm chí những vị nhân tài kiệt xuất cực mạnh của Tranh Minh đại địa còn chưa bước tới được cánh cửa bất hủ cấp.
Thiên tài lâm ly, cường giả như mây, trong cuộc thi đấu nhìn thấy được hai hồn sủng gần bất hủ cấp đối quyết, hình ảnh như vậy đủ thuyết phục toàn bộ khán giả đứng xem.
Cuộc chiến sóng sau cao hơn sóng trước, làm người ta xem quá đầy đủ.
Cuối cùng Tân Tín thắng hơn Lục Phân Tuyết một bậc, trở thành người thắng lợi trong cuộc chiến này.
Cuộc chiến đấu chấm dứt một lúc, nhìn cuồng phong thật lâu không thể tán đi hỏa diễm, mọi người vẫn còn bàng hoàng không thôi.
Lúc này Tân Tín đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, một trận đánh thanh danh của hắn lại lần nữa truyền khắp Tranh Minh đại địa.
Song phương đánh tới liền dừng, không phát sinh chuyện gì không thoải mái, Lục Phân Tuyết rời khỏi chiến trường, sắc mặt có chút khó xem.
Nàng vốn hi vọng mình có thể đánh bại Tân Tín, nhưng vào cuộc chiến nàng mới ý thức được thực lực chênh lệch với đối phương, cho dù cùng một cấp bậc nàng cũng rất khó siêu việt đối phương.
Lục Phân Tuyết quay về chủ Phù sơn, ngồi xuống bên cạnh Lục Ngọc Cầm.
Lục Ngọc Cầm nhẹ giọng an ủi nàng một câu:
- Chỉ thua một trận, không sao!
Lục Phân Tuyết gật đầu, không quá để ý, trận thất bại này cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Khuynh Tư cách đó không xa, mở miệng dò hỏi:
- Ta nghe nói nàng đột phá thành công, đã trở thành tiên sư của Thần Tông chúng ta?
- Nàng không đại biểu cho Thần Tông chúng ta!
Lục Ngọc Cầm nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, thản nhiên nói.
- Không đại biểu cho Thần Tông, vậy đại biểu cho phương nào? Chẳng lẽ còn có địa phương đáng giá cho nàng nguyện trung thành hơn cả Thần Tông?
Lục Phân Tuyết khó hiểu hỏi.
- Nàng đến từ Tân Nguyệt Địa, tự nhiên cũng giống như Mục Thanh Y đại biểu cho Tân Nguyệt Địa!
Lục Ngọc Cầm đáp.
- Tân Nguyệt Địa? Đó là địa phương nào, là lãnh thổ tư nhân sao? Lần này đại biểu cuộc thi đấu nhân tài kiệt xuất, Cổ Ưng đến từ Sa thành khá lợi hại, ngoài ra thật không đáng gì!
Lục Phân Tuyết nói.
Theo tầm mắt hiện tại của Lục Phân Tuyết mà xem, một thế lực mạnh yếu hay không phải xem thứ tự họ đạt được trong cuộc thi lần này.
Đại biểu Tân Nguyệt Địa tựa hồ chỉ có Mục Thanh Y biểu hiện xem như xuất sắc, nhưng chỉ như thế, loại lãnh thổ tư nhân nho nhỏ không có tư cách đạt được một tiên sư nguyện trung thành.
- Người cực mạnh nhất của Tân Nguyệt Địa bọn họ không có dự thi!
Lục Ngọc Cầm chỉ chỉ vào vị trí của Cao Hà đang đứng.
Ánh mắt Lục Phân Tuyết tìm kiếm, nhìn thấy bóng lưng Sở Mộ, mở miệng nói:
- Người kia rất mạnh? Hắn gọi là gì?
- Hắn gọi Sở Mộ, là vương giả của Tân Nguyệt Địa. Theo tốc độ phát triển của Tân Nguyệt Địa hiện tại mà xem, nếu hắn là vương giả, thực lực khẳng định rất mạnh. Vì sao hắn không ra dự thi, điểm ấy ta cũng không biết rõ ràng!
Lục Ngọc Cầm đáp.
Lục Ngọc Cầm ở Thần Tông gặp qua Sở Mộ một lần, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hồn niệm của Sở Mộ đã mạnh hơn rất nhiều, cho nên dự cảm thực lực của hắn hẳn phải cao hơn Mục Thanh Y không ít.
Lục Phân Tuyết tò mò đánh giá Sở Mộ, nàng lần đầu tiên nghe nói có cường giả trẻ tuổi thực lực mạnh mẽ nhưng không chịu đi ra dự thi.
- Nhưng có lẽ hắn sẽ cùng Đường Trác một trận chiến!
Lục Ngọc Cầm bổ sung thêm một câu.
- Cùng Đường Trác?
Vẻ mặt Lục Phân Tuyết kinh ngạc.
- Sư phụ của Đường Trác là Đường Ngang cùng một vị lão tiền bối có một chút ân oán rất lâu hồi trước, ý tứ của Đường Ngang cùng vị lão tiền bối kia đều để tân đệ tử giải quyết, Sở Mộ là đệ tử vị lão tiền bối kia đưa tới, cho nên sẽ bí mật đối chiến với Đường Trác!
Lục Ngọc Cầm nói.
Lục Phân Tuyết bảo trì trầm mặc, danh khí của Đường Trác còn hơn cả Tân Tín, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là người chiếm được quán quân trong trận thi đấu lần này.
Mà người không chịu dự thi kia lại muốn cùng Đường Trác một trận chiến, trận chiến kia nhất định khiến người phi thường chờ mong đi.
- Đến Hàn Nhi Tinh!
Lục Ngọc Cầm thản nhiên nói.
Lục Phân Tuyết gật gật đầu, lực chú ý rơi lên người Hàn Nhi Tinh.
Thực lực Hàn Nhi Tinh xấp xỉ Tân Tín, Lục Phân Tuyết thường xuyên luận bàn với Hàn Nhi Tinh, khó thể đánh qua tay hắn, cho nên nàng biết mình muốn thắng Tân Tín rất khó.
Đối thủ của Hàn Nhi Tinh là thủ tịch đệ tử Yêu Thú Cung, thực lực không mạnh lắm.
Hàn Nhi Tinh thậm chí không cần triệu hồi ra hồn sủng cực mạnh đã chiến thắng, thậm chí còn giết chết một hồn sủng của đối phương.
Trong cuộc thi đấu cho phép sát sinh, nhưng giống như Hàn Nhi Tinh rõ ràng đã lấy được ưu thế tuyệt đối mà vẫn không hạ thủ lưu tình, việc này có chút khác thường.
- Người này làm sao vậy, không sợ Yêu Thú Cung tìm hắn phiền toái sao?
Lục Phân Tuyết cau mày nói.
Lục Ngọc Cầm nhìn thấy ánh mắt buồn bực của Hàn Nhi Tinh, bộ dáng như có suy nghĩ.
Sau cuộc chiến kết thúc, Hàn Nhi Tinh đi ngang qua người Sở Mộ, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi thật thông minh, nếu ngươi dự thi không cẩn thận gặp ta, ngươi sẽ chết thật thảm!
Hàn Nhi Tinh không hề che giấu địch ý của hắn chút nào.
Ngày đó Sở Mộ lộ ra dáng tươi cười đắc ý vênh váo làm cho Hàn Nhi Tinh phi thường tức giận, với thân phận, địa vị, thực lực hiện tại của hắn căn bản không cần sợ hãi kẻ yếu, nên miệt thị liền miệt thị, ai có thể làm gì được hắn?
- Ta đối với kiểu thi đấu của hài tử chơi đùa thế này không có hứng thú!
Sở Mộ hờ hững đáp.
- Ngươi nói cái gì!
Hàn Nhi Tinh lập tức bị chọc giận, ánh mắt nhìn trừng Sở Mộ.
- Chuyện thi đấu của tiểu hài tử, ta không có hứng thú tham gia, còn cần lặp lại một lần sao?
Sở Mộ chậm rãi nói.
Tính tình Sở Mộ thích điệu thấp, nhưng không có nghĩa hắn biết người này muốn trêu chọc nữ nhân của mình mà còn làm ra bộ dạng rụt rè sợ hãi.
Gặp được loại người dám đánh chủ ý với nữ nhân của mình, trong đầu Sở Mộ chỉ có một ý tưởng, đạp, hung hăng đạp!
- Hàn Nhi Tinh, trở lại vị trí của mình!
Lục Ngọc Cầm đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng ra lệnh.
Hàn Nhi Tinh nhìn thoáng qua Lục Ngọc Cầm, nhưng không nghe lời nàng, mà chỉ vào Sở Mộ nói:
- Hắn đang vũ nhục ta, vũ nhục toàn bộ tuyển thủ!
Ánh mắt Lục Ngọc Cầm nhìn chăm chú vào Sở Mộ, mang theo vài phần nghi hoặc.
Sở Mộ nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của Hàn Nhi Tinh, trong lòng cười thầm, người này vì sao dễ bị chọc giận như thế, lập tức chậm rãi giải thích:
- Ta không vũ nhục toàn bộ tuyển thủ, nhưng vũ nhục ngươi là có!
Lời này vừa nói ra, Lục Ngọc Cầm, Liễu Băng Lam, cùng Cao Hà đều đưa mắt nhìn Sở Mộ.
Với hiểu biết của Lục Ngọc Cầm về Sở Mộ, người này cực kỳ điệu thấp, hẳn không làm ra chuyện gì bừa bãi, nhất là trong trường hợp có cao thủ đông đảo.
Mà Liễu Băng Lam càng hiểu biết về Sở Mộ, nàng thật kỳ quái vì sao Sở Mộ phải cố ý nói như vậy, đây rõ ràng là gây chuyện, chẳng phải Hàn Nhi Tinh chọc tới hắn?
Cao Hà lẳng lặng đứng bên cạnh, thật hứng thú nhìn hai người, ban đầu hắn quả thật nhìn không ra Sở Mộ có chỗ nào xuất chúng, nhưng cả Tranh Minh đại địa dám nói thẳng là muốn vũ nhục Hàn Nhi Tinh, thật sự tìm không thấy vài người.
- Lục chủ quan, ngươi cũng nghe được!
Hàn Nhi Tinh nở nụ cười lạnh.
Hàn Nhi Tinh tới đây là gây chuyện, tìm Sở Mộ phiền toái, không ngờ Sở Mộ lại thật phối hợp.
- Quay về vị trí của ngươi!
Lục Ngọc Cầm lặp lại lời nói của mình.
Hàn Nhi Tinh cũng không nghĩ đắc tội Lục Ngọc Cầm, cuối cùng quay về chỗ ngồi của tuyển thủ, lúc gần đi lưu lại ánh mắt địch ý không hề có chút che giấu.
- Hàn Nhi Tinh, làm sao ngươi lại có xung đột với hắn?
Đường Trác cùng Tân Tín đều thật tò mò hỏi.
Hàn Nhi Tinh cũng không giấu diếm, đem chuyện ngày đó gặp được Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Hắn nói cuộc thi đấu của chúng ta chẳng qua chỉ là trò chơi của tiểu hài tử, hắn căn bản khinh thường tham gia!
Hàn Nhi Tinh không cần thêm mắm thêm muối, những lời kia của Sở Mộ đủ làm bọn hắn tức giận.
Quả nhiên Đường Trác cùng Tân Tín đều hừ lạnh, nếu như Sở Mộ thật có kỹ năng, đã đi xuống đánh một trận, dám nói cuộc thi đấu quyền uy như vậy là tiểu hài tử chơi đùa!
- Cuồng vọng tới cực điểm, hai vị có biện pháp nào kéo hắn xuống nước? Bản thân ta thật muốn xem hắn có tư bản gì dám nói ra lời như vậy!
Tân Tín là người đầu tiên khó chịu.
- Hừ, biện pháp thì có rất nhiều, chỉ sợ hắn co rụt lại!
Hàn Nhi Tinh cười lạnh một tiếng.
- Gia sư gọi ta đi qua, hai vị ngẫm lại nên làm sao cho hắn bài học nhìn xem đi, một Tân Nguyệt Địa nho nhỏ thế nhưng dám chớp lên trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không cần làm ra bộ dạng khoan dung người làm gì!
Đường Trác mỉm cười nói.
Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới dãy ghế của năm vị cường giả đứng đầu.
Đường Trác đi tới trước mặt Đường Ngang, Đường Ngang tuy đã cao tuổi nhưng thân thể cường tráng, ánh mắt tràn đầy nếp nhăn lúc đục lúc sáng, làm người ta đoán không ra ý tưởng trong lòng hắn.
- Sư phụ!
Đường Trác cung kính hành lễ.
Vô luận trong lòng kiêu ngạo bao nhiêu, ở trước mặt lão giả này hắn chỉ là hạt bụi nhỏ bé, Đường Trác chưa từng có nửa tia ý nghĩ bất kính với Đường Ngang.
- Sau cuộc thi đấu kết thúc, ngươi còn có một trận chiến trọng yếu hơn!
Đường Ngang chậm rãi nói.
- Cuộc chiến trọng yếu hơn?
Đường Trác lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đường Ngang dùng ngón tay tùy ý chỉ chỉ Sở Mộ bên dưới, mở miệng nói:
- Người này là đệ tử của một lão cố nhân có ân oán với ta, ngươi cùng hắn luận bàn một phen!
- Đừng thua, nếu không mấy trăm năm qua người thua vẫn là ta!
Đường Ngang thản nhiên nói, nói xong khoác tay cho Đường Trác lui xuống.
Đường Trác ngẩn người, đó không phải chính là Sở Mộ sao!
Tại sao lại là người này?
Trong lòng Đường Trác thầm giật mình, người đột nhiên xuất hiện kia vì sao dễ dàng tiến vào trong mắt các cường giả, thậm chí cả sư phụ hắn tựa hồ cũng thật để ý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1514: Cuộc chiến lưu mấy trăm năm
Chương 1514: Cuộc chiến lưu mấy trăm năm