Từ đầu đến cuối, Dạ chiến đấu vẫn luôn bảo tồn mấy phần thực lực, lúc này đây tốc độ Dạ mới là nhanh nhất.
Đạo Ám Tinh chỉ có một màu đen tuyền, hoàn toàn không có quang mang huyễn lệ, cũng không có khí thế bàng bạc. Chỉ có duy nhất một tia sáng màu đen xỏ xuyên qua thân thể Thương Huyết Chi Dực.
Quỹ tích Dạ di chuyển chỉ là một đường thẳng tắp, lần này mục tiêu không phải là cánh Thương Huyết Chi Dực, mà là trái tim của nó.
Nếu đã bộc phát một kích trí mạng, Dạ hiển nhiên lựa chọn bộ phận tối trọng yếu trên người đối phương.
"Xì!”
Một vòi máu đỏ tươi phun trào như suối, cơn mưa máu đỏ ngầu rơi xuống làm cho mọi người không nhịn được tạm ngừng hô hấp.
Đường Trác đứng ở trên lưng Thương Huyết Chi Dực ngây dại toàn thân, cả người hắn dính đầy máu Thương Huyết Chi Dực.
Giờ phút này, trên mặt hắn không có vẻ chán nản sau khi thất bại, mà ánh mắt hắn đang lộ ra thần sắc không thể tin tưởng.
Hắn không thể tin được mình bại, bại ngay khi sắp sửa giành được thắng lợi.
Máu tươi Thương Huyết Chi Dực trấn trụ toàn trường, mọi người quả thật không nghĩ tới ngày hôm nay lại được nhìn thấy một đầu Hồn sủng Bất Hủ bị đánh xuyên tâm tạng.
Chiến trường Phù Sơn nhất thời yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét bên tai.
Bỗng nhiên một thân ảnh bay vút lên trời cao, lấy tốc độ cực nhanh giữ chặt thân thể Thương Huyết Chi Dực đang lơ lửng ở giữa không trung.
Mặc dù tốc độ người này rất nhanh, nhưng mọi người đều biết đó nhất định là lão sư Đường Trác, Đường Ngang.
Đường Ngang không thể nào trơ mắt nhìn Hồn sủng của đệ tử bỏ mạng, chẳng qua là mọi người rất hoài nghi trái tim đã bị xỏ xuyên còn có bao nhiêu tỷ lệ sống sót.
Trọng tài chính Đường Ngang bận rộn cứu Thương Huyết Chi Dực, tự nhiên không thể tuyên bố kết quả trận chiến cuối cùng.
Thế nhưng, thật ra không cần phải tuyên bố, tất cả mọi người đã biết lần này quán quân của cuộc thi nhân tài kiệt xuất kỳ này là ai.
Sở Mộ mặc y phục màu trắng điềm tĩnh đứng đó, dưới chân hắn là một đầu Mộng Thú lãnh khốc vô tình. Ai nấy đều thấy được vương giả Tân Nguyệt Địa không phải là hạng người hời hợt, hắn đã dùng phương thức trực tiếp nhất bày ra khí phách, thực lực, bản tính thuyết phục vô số người.
Hắn là vương giả Tân Nguyệt Địa, là cường giả đáng được toàn thể Tranh Minh đại địa tôn trọng.
"Thật không thể tin được, hắn lại thắng!"
Khuôn mặt Lục Phân Tuyết tràn đầy kinh ngạc.
Lục Phân Tuyết nghe nói tên Sở Mộ từ Lục Ngọc Cầm và Từ Đạo Phong, mới đầu nàng cảm thấy Sở Mộ hẳn là cùng cấp bậc với Đạo Phong, Mục Thanh Y.
Không ngờ người này bộ dạng hiền lành, ít nói, cuối cùng nhất cử đánh bại luôn thanh niên tối cường Đường Trác, phần thực lực đã có thể đi ngang Tranh Minh đại địa rồi.
"Nói như vậy, người đi cùng ta và Hạ Âm vào Ấn cốc phải là hắn rồi. Ha ha, đúng là rất có ý tứ!"
Lâm Mộng Linh cười nói.
Nếu tính cả những Hồn sủng chiến đấu lúc trước, thực lực người này đúng là cao hơn Đường Trác rất nhiều.
Đặc biệt nhất là người này chưa từng xuất hiện tại Tranh Minh đại địa, chỉ riêng năng lực ẩn giấu cũng đã vượt qua người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Từ chiến trường Phù Sơn hạ xuống, Sở Mộ cảm thấy ở chung quanh toàn là cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình. Cả người hắn vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, tựa hồ phần vinh quang này rất bình thường, không đáng để kích động.
Sở Mộ là điển hình không thèm để ý ánh mắt người khác, ngươi chán ghét cũng tốt, sùng bái cũng tốt, hắn từ đầu đến cuối chỉ có một bộ dáng duy nhất.
Sở Mộ trở về chỗ ngồi của thí sinh thi đấu, mà chậm rãi đi về phía một tòa Phù Sơn khác.
Đám người Diệp Khuynh Tư, Trữ Mạn Nhi, Diệp Hoàn Sinh, Mục Thanh Y, Triêu thái tử, Thẩm Mặc, Bàng Duyệt đang ngồi ở chỗ này, bọn họ đều mỉm cười chờ Sở Mộ đi tới.
Bọn họ rất quen thuộc với tính cách Sở Mộ, kể từ khi biết thế giới bên ngoài Tân Nguyệt Địa, biết ở ngoài kia có vô số ma thú và địch nhân cường đại, trong lòng bọn họ đã chịu áp lực cực lớn. Thế nhưng, trong nhóm bọn họ vẫn có một người không ngừng tiến bộ, không ngừng đột phá, đánh bay hết thảy rào cản phía trước, người này chính là Sở Mộ.
Từ khi trở thành vương giả Thiên Hạ thành, đến lãnh tụ Tân Nguyệt Địa, bây giờ đứng ở vị trí đỉnh phong tại Tranh Minh chủ thành. Bọn họ tin tưởng cho dù bên ngoài còn có thế giới rộng lớn hơn Tranh Minh đại địa, Sở Mộ vẫn một mực đi tới, sau đó đứng ở độ cao vạn người kính ngưỡng.
Sở Mộ ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuynh Tư, lúc này đám người ở chung quanh biểu hiện vô cùng kích động.
Ngày thường bọn họ chỉ có thể đứng ở xa nhìn vào Đường Trác, phần lớn người thậm chí không có tư cách bắt chuyện, làm quen. Nhưng mà hiện tại người đánh bại Đường Trác lại ngồi gần như vậy, bất kỳ ai nói mình không muốn kết giao khẳng định là giả dối.
Dĩ nhiên, cho dù mấy người có tâm muốn kết giao, nhưng bọn họ cũng không dám chủ động đi tới. Đây tự nhiên là kính sợ đối với một vị cường giả, sợ mình hành động lỗ mãng ngược lại sẽ khiến cho người ta bất mãn.
"Sở Mộ, ngươi thấy không? Chúng ta cũng được dính một chút vinh quang của ngươi."
Bàng Duyệt cười lên khanh khách.
Thẩm Mặc là người thông minh, hắn biết đây là cơ hội tốt để Tân Nguyệt Địa kết giao với các thế lực khác. Hắn chủ động lấy thân phận điện chủ phân điện Tân Nguyệt Địa tại Tranh Minh chủ thành tiến hành trao đổi với những người kia.
Thẩm Mặc làm rất tốt, bản thân Sở Mộ không thích giao tiếp với người ngoài. Nhưng suy nghĩ đến lợi ích của Tân Nguyệt Địa, cự tuyệt tất cả mọi người không phải là hành vi sáng suốt. Vì thế hắn để cho Thẩm Mặc chịu trách nhiệm xử lý hết thảy sự tình, từ đó mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Bộ dạng Đường Trác hiện tại không khác gì Hàn Nhi Tinh lúc trước, trong khoảnh khắc tất cả vinh quang đều bị đoạt đi. Lúc này Đường Trác cuối cùng đã có thể hiểu được tại sao Hàn Nhi Tinh thẹn quá thành giận làm ra chuyện tình ngu xuẩn như vậy rồi, cảm giác thất bại thật sự là rất khó tiếp nhận, nhưng đây là một sự thật tàn khốc không nhận cũng không được.
Thương Huyết Chi Dực nhờ có Đường Ngang kịp thời xuất thủ mới nhặt về được một mạng, nhưng nó cần phải điều dưỡng rất lâu mới có thể khôi phục lực chiến đấu.
Cuối cùng cuộc thi nhân tài kiệt xuất cũng đã kết thúc, Đường Trác không có lên đài nhận giải vinh dự thứ hai. Giờ phút này, hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn không muốn đối mặt với những ánh mắt giễu cợt ở chung quanh.
Đường Trác rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến tận xương cốt. Hắn đã từng coi rẻ quá nhiều người, hắn lấy tư cách thanh niên tối cường không thèm đặt đám bạn đồng lứa vào trong mắt.
Nhưng thời điểm hắn không còn cái danh hiệu này ở trên người, những người từng bị hắn coi rẻ nhất định sẽ dùng ngôn ngữ ác độc nhất phản kích hắn. Đường Trác không muốn dây dưa với bọn họ, bởi vì giằng co càng lâu hắn lại càng mất mặt. Huống chi tất cả vinh quang đã thuộc về Sở Mộ, hắn không có lý do gì để lưu lại nơi này.
Lúc trước Sở Mộ đã nói cuộc thi không có ý nghĩa đối với hắn, cho nên hắn không hề tự hào vì phần vinh quang này.
Nhưng cũng vì như thế, Tân Tín và Đường Trác mới cảm thấy nhục nhã tăng lên gấp mấy lần.
Sở Mộ chỉ muốn đoạt được ích lợi lớn nhất tại lãnh thổ phương bắc, tranh thủ gia tăng danh vọng cho Tân Nguyệt Địa.
Lãnh thổ phương bắc là một mảnh đất cực kỳ giàu có, bây giờ Tân Nguyệt Địa chiếm được một khối lớn nhất, ích lợi sau này không thể đo đếm nổi. Các thế lực lớn đương nhiên là tận lực giao hảo với Tân Nguyệt Địa.
Trong lúc nhất thời, Liễu Băng Lam đại biểu cho Tân Nguyệt Địa vốn không có tư cách tham gia hội nghị đột nhiên trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. May mà Băng Lam lúc trước đã có không ít kinh nghiệm ứng xử, nàng từ từ ứng phó chu toàn các gia tộc, thế lực tìm đến kết giao. Hết thảy mọi thứ phát triển tương đối thuận lợi.
Liễu Băng Lam không muốn mở rộng lãnh thổ, nàng chỉ muốn Tân Nguyệt Địa trở nên mạnh hơn, tốt nhất là trở thành một khối lãnh thổ độc nhất vô nhị.
Băng Lam lấy hình thức cho thuê phân chia một phần ích lợi cho những người thích hợp phát triển và xây dựng. Trong đoạn thời gian này, nàng thương xuyên thương nghị với Vũ Sa, bởi vì ẩn hình vương quốc là cỗ thế lực ngầm chống đỡ Tân Nguyệt Địa phát triển.
Vũ Sa thích nhất là thu hoạch những thứ người khác có sẵn, nàng sẽ không phải hao tốn thời gian đi khai cương chiếm đất. Dưới tình huống bình thường, nàng luôn luôn làm theo tôn lợi dụng dã tâm và tham lam của người khác, từ từ hấp dẫn rồi khống chế bọn họ, sau đó biến bọn họ thành những con cờ trong tay mình.
"A di (dì), chúng ta trở về thôi, có một số việc không cần phải vội vã."
Bàng Duyệt đi theo bên cạnh Băng Lam mấy ngày nay, thấy Băng Lam lộ vẻ mỏi mệt liền lên tiếng khuyên nhủ.
Băng Lam khẽ gật đầu, bản thân nàng không đặt nặng các loại lợi ích và quyền lực. Mặc dù Lĩnh Thổ viện đưa ra rất nhiều vấn đề khó khăn về lãnh thổ phương bắc, nhưng nàng không có so đo với bọn họ, cái gì nhường được thì nhường, không nhường được thì cứng rắn ngăn chặn.
"Vũ Bá đâu?"
Băng Lam mở miệng hỏi.
"Hình như hắn gặp một vị hảo hữu, hai người đi tới trà quán nói chuyện rồi. Ta biết chỗ, có cần ta đi gọi hắn không?"
Bàng Duyệt hỏi.
"Quên đi, một lão nhân ngày ngày ở bên cạnh bảo vệ ta đúng là làm khó hắn. Thôi thì để hắn giải lao một ngày!"
Băng Lam lắc đầu nói.
Sau khi đến Tranh Minh chủ thành, Băng Lam dựa vào thái độ của những người chung quanh cũng có thể đoán ra địa vị Vũ Bá. Một lão giả được nhiều người kính trọng như vậy đi theo hộ vệ nàng quả thật là không thích hợp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1535: Lợi ích phân tranh
Chương 1535: Lợi ích phân tranh