"Hắn nên cảm thấy may mắn vì không có rơi vào tay ta."
Sở Mộ thản nhiên nói.
Đối với những loại chuyện này, có thể không thừa nhận thì cứ chối biến. Hơn nữa, Lục Ngọc Cầm là người có chấp niệm cứng nhắc, một khi bị nàng dây dưa sẽ phiền toái không dứt.
Sở Mộ tin tưởng Lâm Mộng Linh thân là phán quan cũng như thế. Bây giờ hắn bày tỏ thái độ nửa giả nửa thật, kiên quyết không thừa nhận, đợi khi nào các nàng đưa ra chứng cớ rồi lại nói sau.
"Cảnh giới nói dối tối cao chính là hạng người như ngươi, mặt mày không chút thay đổi còn bày đặt nghiêm trang."
Vũ Sa dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ.
"Ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Sở Mộ cũng dùng tinh thần âm hỏi lại.
Trước đó không lâu, Sở Mộ mới gặp Vũ Sa bảo nàng giúp điều tra sự tình Băng Lam bị tập kích. Tại sao bây giờ nàng đã xuất hiện ở nơi này, nữ tử này làm cho người có cảm giác nơi nào cũng có, không gì không thể. Hắn thật khó thể diễn tả tâm tình của mình lúc này.
"Là vì sự tình Ấn cốc"
Vũ Sa nói.
"À, ta thiếu chút nữa đã quên rồi."
Sở Mộ lập tức nhớ ra.
Lâm Mộng Linh thẩm vấn chỉ là một chút nhạc đệm, lần này hắn đến tự nhiên không phải là vì sự tình Hàn Nhi Tinh tử vong.
Vốn là danh sách Ấn cốc chỉ có hai cái, một cái thuộc về Lâm Mộng Linh, cái kia thuộc về Sở Mộ. Thần Tông nghĩ đến chỉ có hai người bọn họ tu luyện trong Ấn cốc tương đối nguy hiểm, vì thế mới mời thêm thành chủ Hạ Âm cùng đi.
Sở dĩ bọn họ quyết định mời Hạ Âm là bởi vì Ti Minh thành cung cấp cho Thần Tông số Ma Thạch cần thiết dùng để tu bổ năng lượng. Trận đồ bảo hộ Ấn cốc nhờ đó khôi phục được vài phần, tu luyện trong đó sẽ nhanh hơn. Dĩ nhiên, vấn đề an toàn vẫn được đặt lên hàng đầu.
Ấn cốc chính là Thánh Địa tu luyện, nhưng mà điều này cũng có nghĩa là những sinh vật sống trong đó trải qua vô số năm tháng đằng đẵng, thực lực đã phát triển đến trình độ cực kỳ cường đại. Lâm Mộng Linh là hòn ngọc minh châu trên tay Thần Tông, không ai muốn nàng gặp phải tình huống ngoài dự liệu.
Ấn cốc sẽ mở ra mười ngày sau, lần mở cửa kế tiếp là một năm sau.
Tiến vào Thánh Địa tu luyện là cơ hội hiếm có, Sở Mộ hiển nhiên là phải đi. Chẳng qua là hắn còn bận tâm chuyện tình của mẫu thân Băng Lam.
Vũ Sa biết Sở Mộ băn khoăn cái gì mới dùng hồn niệm nói với Sở Mộ:
"Ngươi chịu trách nhiệm dẫn một con Hồn sủng vào trận đồ ta bố trí trong Ấn cốc, ta sẽ giúp ngươi bảo đảm tất cả mọi người an toàn."
Sở Mộ lại hỏi tiếp:
"Ẩn Đồng hoàng tộc là thế nào?"
"Đó là một đám người có đẳng cấp huyết thống cao nhất trong thế giới nhân loại. Bọn họ vì muốn đảm bảo huyết thống thuần khiết mới lựa chọn hôn nhân họ hàng gần, thông thường chỉ cách nhau một, hai đời. Điều này cũng dẫn phát hệ quả là nhân số rất ít."
Vũ Sa lập tức giải thích.
"Thực lực như thế nào? Biết tại sao bọn họ tập kích mẫu thân của ta không?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Không biết, ta quả thật có giao thiệp với Ẩn Đồng hoàng tộc. Nhưng đáng tiếc là bọn họ lựa chọn cuộc sống lánh đời, chỉ khi nào thế giới có đại sự phát sinh mới ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Ta nghĩ cũng có thể là vì liên quan đến lãnh thổ phương bắc đưa tới một ít người bất mãn. Cho nên bọn họ mới cho người hạ thủ, nhưng hai người kia chỉ là nô bộc, còn không tính là thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc chân chính."
Vũ Sa chậm rãi giải thích.
Trong lòng Sở Mộ càng thêm khó hiểu, nếu như tìm không ra người núp phía sau màn, hắn luôn cảm thấy không quá an tâm.
"Yên tâm đi, thực lực lão đầu kia rất cao. Sau này hắn chắc chắn sẽ không để cho đám người kia náo động đâu."
Vũ Sa nói.
Hiện tại Vũ Sa muốn Sở Mộ tập trung vào Ấn cốc, lợi ích trong đó cực kỳ phong phú. Nu không phải nội bộ Ấn cốc hạn chế lực lượng của nàng, đối với chuyện trọng yếu như vậy, nàng nhất định phải tự mình đi xử lý.
Hạ Âm và Lâm Mộng Linh hẳn là cũng có nhiệm vụ riêng, hiện tại có hỏi cũng là dư thừa. Dù sao mười ngày sau cùng nhau tiến vào Ấn cốc, ba người coi như cùng ngồi trên một con thuyền rồi, đến lúc đó bọn họ tự nhiên sẽ nói ra.
Khi Sở Mộ rời khỏi Ngự hoa viên trở lại đình viện, Trữ Mạn Nhi đang chơi đùa với tiểu Chập Long. Từ vị trí thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của nàng.
"Ca ca!"
Trữ Mạn Nhi thấy Sở Mộ trở lại, lập tức tung tăng chạy tới.
Lúc trước gặp phải Hàn Nhi Tinh ám toán, Sở Mộ đã cấm không cho Trữ Mạn Nhi ra cửa. Quãng thời gian này Trữ Mạn Nhi bị giam trong nhà đã sắp buồn bực hư người rồi.
Bất kỳ người nào bị cuốn vào thế lực phân tranh cũng gặp phải đủ loại vấn đề phiền toái. Sở Mộ biết mình lưu lại Tranh Minh chủ thành càng lâu, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ bị người ta đẩy ra làm bia chịu đòn.
Chỉ tiếc là hắn không có cách nào trốn tránh. Tranh Minh chủ thành là nơi Tân Nguyệt Địa cần phải trú đóng lâu dài, bất kể là vì lợi ích hay tài nguyên, nhân lực cũng có liên hệ chặt chẽ tới nơi này.
"Qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ rời đi làm ít chuyện. Đến khi đó ngươi phải theo Diệp tỷ tỷ, đừng có cả ngày ăn chơi rồi tìm cách quấy rối!"
Sở Mộ dặn dò Trữ Mạn Nhi.
"Ta đâu có phá rối, chỉ biết nói như thế với người nhà. Ca ca thật đáng ghét!"
Trữ Mạn Nhi bỉu môi nói.
Trữ Mạn Nhi vốn ham chơi, bản tính hiếu động cả ngày chỉ thích chọc phá người khác. Tất cả những người quen thuộc đều hiểu rõ ràng, một khi bị nàng quấn lấy đừng hòng chạy thoát trong thời gian ngắn.
Tranh Minh chủ thành lớn như vậy, để nàng chạy hết một vòng cũng mất thời gian tính bằng tháng. Cho dù chơi hết Tranh Minh chủ thành vẫn còn có Mục thành cho nàng vui chơi. Trữ Mạn Nhi đã nhiều lần năn nỉ Mục Thanh Y mang nàng đi Mục thành, nhưng Mục Thanh Y đang bận tu luyện chuẩn bị đột phá, hoàn toàn không có thời gian chơi với nàng.
"Muốn đi bao lâu?"
Trữ Mạn Nhi hỏi.
"Một năm."
Sở Mộ nói.
Một năm sau Ấn cốc mới mở ra lần nữa. Mặc dù thông đạo nằm trong Tranh Minh chủ thành, nhưng đó lại là không gian phong bế cách xa trăm vạn dặm.
"Một năm? Lâu quá vậy, ca ca mới vừa dụ dỗ tỷ tỷ xong, thoáng cái đã chạy mất không sợ tỷ tỷ tức giận sao?"
Trữ Mạn Nhi híp mắt lại, mỉm cười nói.
Sở Mộ bị Trữ Mạn Nhi nói trúng tâm sự, mặt mày có vẻ lúng túng. Trong lúc nhất thời hắn thật sự không biết nên nói thế nào với Diệp Khuynh Tư.
Nếu có thể dẫn Diệp Khuynh Tư cùng đi tự nhiên là chuyện tốt, nhưng danh sách bị nhóm cao tầng Thần Tông hạn chế. Ở tình huống hiện tại, hắn cũng không có biện pháp gây ảnh hưởng tới đám lão già kia.
Trở lại phòng khách, Diệp Khuynh Tư và Băng Lam đang ngồi nói chuyện với nhau. Bọn họ quay đầu lại mỉm cười nhìn Sở Mộ.
Trữ Mạn Nhi lập tức bỏ rơi Sở Mộ, chạy đến ngồi chính giữa Băng Lam và Diệp Khuynh Tư.
"Sở Mộ, mấy ngày nữa ta dự định trở về Tân Nguyệt Địa."
Băng Lam nói.
"Ừ, tốt, ta còn có mấy chuyện cần xử lý, tạm thời ở lại."
Sở Mộ gật đầu nói.
Trở về Tân Nguyệt Địa cũng tốt, nơi đó là địa bàn của mình không cần phải lo lắng vấn đề về an toàn.
Diệp Khuynh Tư nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Sở Mộ, trong lòng hơi nghi ngờ.
Trữ Mạn Nhi giành trước nói chuyện kia cho Diệp Khuynh Tư nghe, ánh mắt nàng lập tức biến thành một tiểu cô nương u oán ngó chừng Sở Mộ. Tuy nàng không nói một câu nhưng thần sắc kia còn hơn ngàn đao vạn kiếm đối với Sở Mộ.
"Ta phải đi Ấn cốc một chuyến, nơi đó có Hoàng tộc di tích rất quan trọng đối với Vong Mộng."
Sở Mộ lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói.
Sở Mộ quyết định tu luyện hiển nhiên là chuyện tốt, Diệp Khuynh Tư cũng không thể nói gì. Qua một hồi lâu nàng mới nói:
"Vậy ta cũng trở về cùng bá mẫu."
"Tốt, sau khi tu luyện kết thúc ta sẽ trở lại ngay."
Sở Mộ biết Diệp Khuynh Tư là người thấu tính đạt lý, sau này trở về hắn nhất định sẽ tìm cách bù đắp cho nàng.
"Sở Mộ, còn có một chuyện cần phải nói với ngươi.”
Băng Lam thấy Sở Mộ muốn đi lập tức gọi hắn lại.
"Chuyện gì?"
Sở Mộ dự định đến chỗ Lục Ngọc Cầm tìm hiểu rõ hơn về lai lịch Ẩn Đồng hoàng tộc.
"Lần này tu luyện kết thúc, ngươi và Khuynh Tư cũng nên chính thức lập gia đình. Ngươi thấy trì hoãn lâu như vậy không có lỗi với nàng sao?"
Băng Lam nghiêm túc nói.
Băng Lam vừa nói dứt lời, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đều ngẩn người ngạc nhiên.
Từ trước tới nay Sở Mộ đã xem Diệp Khuynh Tư như phu nhân của mình, có làm lễ cưới hay không cũng không phải là vấn đề.
Nhưng Băng Lam nhắc nhở như vậy khiến cho Sở Mộ sực tỉnh mình còn thiếu Diệp Khuynh Tư một cái hôn lễ chân chính.
Buổi hôn lễ tại Hướng Vinh thành, hơn ngàn tên chú rể và tân nương chỉ là hình thức. Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng tham gia nhưng lúc đó mang tính chất lễ hội nhiều hơn. Huống chi, chủ nhân hôn lễ chúc phúa lại là kẻ thù của Sở Mộ, điều này làm cho ý nghĩa hôn lễ hoàn toàn tan vỡ.
Trong quãng thời gian sau này, những người khác đều xem hai người như là phu thê, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa tổ chức một buổi hôn lễ đúng nghĩa để xác lập quan hệ. Lần này Băng Lam bỗng nhiên nói ra làm cho Sở Mộ cảm thấy xấu hổ, vốn là hắn nên nói chuyện này với Diệp Khuynh Tư, cuối cùng lại trì hoãn thời gian lâu như vậy.
"Bá mẫu, chuyện này... hay là đợi thêm ít bữa rồi lại nói sau?"
Diệp Khuynh Tư cũng bị Băng Lam làm cho bối rối, ngượng nùng cúi đầu.
"Cái gì mà bá mẫu, ngươi cũng nên thay đổi cách xưng hô rồi."
Liễu Băng Lam mỉm cười nhìn Diệp Khuynh Tư.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng, im lặng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại len lén nhìn Sở Mộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1537: Các ngươi kết hôn đi
Chương 1537: Các ngươi kết hôn đi