DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1622: Lên đường cứu viện

Phong Ấn tháp bây giờ là nơi phát ra huyền khí cung cấp cho Vạn Tượng thành, có thể nói là nguồn năng lượng chống đỡ cả tòa thành, có tầm quan trọng rất lớn. Vì thế để cho Vũ Vân Long bảo hộ Phong Ấn tháp sẽ không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Tiểu bảo bảo Vũ Vân Long rất thích Mạc Tà, bởi vì Mạc Tà lúc nào cũng có đồ ăn ngon ở trong người.

Những tiểu Yêu Hồ mang ra từ Ấn cốc đã được Sở Mộ thả vào rừng rậm bên ngoài Vạn Tượng thành. Mặc dù đẳng cấp chủng tộc đám Yêu Hồ này không cao, nhưng bởi vì hoàn cảnh cuộc sống trước kia nên chiến lực chân chính mạnh hơn những sinh vật khác rất nhiều. Sở Mộ quyết định để cho chúng nó tùy duyên, những thiếu niên nào có cơ hội ký kết hồn ước với chúng nó sẽ nhận được lợi thế không ít so với đám bạn cùng trang lứa.

"Sở Mộ, Sở Mộ!"

Vào lúc này, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng hô.

Bên ngoài lúc nào cũng có một đội Thánh vệ canh gác, nếu không có thông báo sẽ không cho phép bất kỳ người nào tiến vào.

Thế nhưng, người kia hẳn là quen thuộc với nơi này. Hắn một đường đi tới, vượt qua đám Thánh vệ không bị ngăn trở chút nào.

"Đằng Lãng, chuyện gì?"

Sở Mộ lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Đằng Lãng thất thố như thế.

"Tại sao ngươi còn ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ không biết đã có đại sự phát sinh?"

Giọng nói Đằng Lãng tràn đầy lo lắng.

"Đại sự gì?"

Sở Mộ không hiểu nên hỏi lại.

"Tuyết thành… Tuyết thành xuất hiện tình huống đại loạn. Rất nhiều tòa thành quanh địa vực bị phá hủy chỉ trong một đêm."

Đằng Lãng nói.

Đằng Lãng xuất thân từ Tuyết thành nên có tình cảm sâu nặng với nơi đó. Lần này Tuyết thành phát sinh đại sự, hắn hiển nhiên là lo lắng.

"Đừng có gấp, ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Mộ hỏi tiếp.

"Ta… ta cũng không biết, những quan ải trọng yếu đã được phụ thân ta dùng quân đoàn phong tỏa. Nhưng nơi đó đã chết rất nhiều người, hình như là Tai Hoang, nhưng lại có gì đó rất lạ, rất khó phán đoán chính xác."

Đằng Lãng nói.

"Đằng nguyên lão không giải quyết được?"

Sở Mộ khẽ nhíu mày.

Tân Nguyệt Địa là mảnh đất tài nguyên dồi dào, nơi nào cũng có vô số Hồn sủng sinh sôi nảy nở, hàng năm đều có phát sinh Tai Hoang đủ mọi cấp độ. Tuyệt đại đa số Tai Hoang sẽ do Tân Nguyệt cung điện phái thành viên đi giải quyết, bản thân hắn hầu như không nhúng tay vào chuyện này.

Thực lực tổng thể của Tân Nguyệt Địa đã phát triển mạnh mẽ, những Tai Hoang bình thường không thể nào tạo thành uy hiếp đối với Tân Nguyệt Địa. Hơn nữa, Sở Mộ thường xuyên bận rộn tu luyện, khó lòng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này.

Phải biết rằng Tân Nguyệt Địa bây giờ đã sánh ngang Cương thổ, chỉ riêng Giới thành đã có tới vạn tòa, Mê giới, Cấm vực nhiều không đếm xuể. Một mình hắn làm sao quản hết?

"Giải quyết được thì ta tới tìm ngươi làm gì? Hình như nơi đó xuất hiện một con quái vật cực mạnh, từ trong Càn Khôn Băng Môn chạy ra làm loạn. Không biết quái vật kia là chủng tộc gì lại có thể khống chế tất cả Băng hệ Hồn sủng sống ở nơi đó. Thậm chí còn giúp cho thực lực chúng nó bạo tăng trong thời gian ngắn, Tuyết thành đã xuất động quân quân nhưng không có cách nào áp chế nổi. Bảy mươi mấy tòa thành đã luân hãm, chúng ta không đủ lực lượng bảo vệ toàn bộ thành trì và dân chúng. Thanh Y đã dẫn thủ hạ và đệ tử chạy tới đó rồi, nhưng nàng khẳng định ứng phó không nổi."

Đằng Lãng vội vàng nói.

"Càn Khôn Băng Môn..."

Sở Mộ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không ổn.

"Chúng ta đi xem thế nào!"

Sở Mộ đúng là không yên lòng đối với chuyện này.

Hơn nữa, mấy ngày tới hắn cũng rảnh rỗi, cho nên quyết định tự mình chạy tới Tuyết thành một chuyến.

Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi Chiến Dã vào trong không gian Hồn sủng, rồi gọi Dạ ra trước mặt mình.

Hắn dùng tinh thần âm nói với Diệp Khuynh Tư một tiếng rồi bảo Dạ phóng thẳng ra khỏi Vạn Tượng thành. Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Tuyết thành.

Sơn mạch, rừng rậm, sông hồ lướt qua nhanh như chớp, thực lực Dạ bây giờ đã tới gần sơ đẳng cấp Bất Hủ rồi. Tốc độ của nó có thể qua lại Tân Nguyệt Địa trong vòng nửa ngày.

Hắn lên đường vào giờ ngọ, mặt trời còn chưa xuống núi đã xuất hiện ở trong Tuyết thành. Khu vực chung quanh Tuyết thành thường xuyên phát sinh bão tuyết, đại địa lúc nào cũng đóng một tầng băng thật dày. Công việc quét dọn băng tuyết mở đường đã hao phí rất nhiều tâm lực của quân đoàn Hồn sủng sư trú đóng nơi này. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được một vài đội ngũ chạy đi vội vã.

Sở Mộ bay thẳng vào trong Tuyết thành, sau đó hạ xuống trước cửa đại môn Cung điện.

Hắn tiến vào đại sảnh, đi qua một hành lang trải thảm trắng bất chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Người đó chính là Mục Thanh Y, nghĩ đến ngày diễn ra hôn lễ bị nàng hôn trộm, trong lúc nhất thời Sở Mộ không biết nên chào hỏi thế nào.

Mục Thanh Y đã phát hiện ra Sở Mộ, ánh mắt nàng hơi bối rối, mở miệng nói:

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Đằng Lãng nói tình huống nơi này tương đối nghiêm trọng."

Sở Mộ lập tức giải thích.

Mục Thanh Y tới sớm hơn hắn vài ngày, cho nên hiểu rõ tình huống cụ thể hơn hắn. Thế là nàng bắt đầu tường thuật lại vấn đề Tuyết thành cho hắn biết.

"Đại sự phát sinh từ Băng thành ở phương bắc, sau đó lan tràn đến hơn một trăm tòa thành phụ thuộc phạm vi Tuyết thành trông coi, những tòa thành khác cũng bị tàn phá ít nhiều. Mỗi tòa thành tử vong mấy vạn người, cộng lại đã có hơn trăm vạn người táng thân trong trận tai nạn này."

"Mặt khác, Băng thành là một tòa Giới thành cấp tám, trong tòa thành đang có gần trăm vạn dân chúng bị quái vật bao vây. Lực lượng quân đoàn nơi này không đủ sức đánh xuyên qua đàn quái thú hung hãn kia. Nhưng trì hoãn thêm hai, ba ngày nữa sợ rằng cả tòa thành sẽ bị tiêu diệt."

Mục Thanh Y chậm rãi nói.

Sở Mộ cả kinh trong lòng, Băng thành đã là tòa thành rất mạnh tại Tân Nguyệt Địa rồi. Bọn họ có quân đoàn Hồn sủng sư vạn người, ngoài ra còn có không ít cường giả ẩn cư, cộng thêm trăm vạn dân chúng. Một tòa thành như vậy lại gặp nguy cơ toàn diệt?

"Tại sao chuyện lớn như vậy không có người báo cho ta sớm?"

Sở Mộ tức giận nói.

Chuyện này quan hệ đến một tòa Giới thành cấp tám, hàng trăm vạn tính mạng lâm nguy, khả năng ảnh hưởng sẽ lan tỏa ra khắp địa giới. Vì thế hắn không rõ tại sao đến ngày hôm nay mới biết được tin tức này. Nếu hắn nhận được tin tức sớm hơn, chỉ cần đi tới đi lui vài vòng là có thể giải quyết, không đến nổi để cho cả trăm tòa thành sa vào nguy cơ lớn như thế.

"Bọn họ đều bị vây khốn trong thành, rất khó truyền tin tức ra ngoài. Hơn nữa, lần này đàn quái thú bộc phát tiến công quá nhanh, chúng ta thậm chí không kịp cho ra phản ứng đã mất đi hàng chục tòa thành rồi."

Đằng nguyên lão thở dài một hơi buồn bã.

"Sở Mộ, chúng ta đi Băng thành một chuyến."

Mục Thanh Y lo lắng nhất chính là người dân Băng thành an nguy. Mục Thanh Y mang theo một đám thủ hạ là thành viên Thần Tông, lúc này nàng đã phái bọn họ đi cứu viện những tòa thành bị uy hiếp nghiêm trọng.

Thực lực bảy nữ đệ tử Thiên Cơ cung mạnh hơn đám người kia, cho nên nàng phái đi cứu viện những tòa thành đã bị hủy diệt, hi vọng có thể cứu được càng nhiều càng tốt. Nhưng lực lượng trong tay nang rõ ràng là không đủ, cần phải có quân đoàn Tân Nguyệt cung điện trợ giúp.

Tốc độ quân đoàn hành quân nhất định là chậm chạp, những cường giả Bất Hủ hoạt động theo đội sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cường giả Bất Hủ đều có trách nhiệm của riêng mình, không thể nào triệu tập toàn bộ bọn họ tới nơi này cứu viện.

"Được!"

Sở Mộ gật đầu đồng ý, rồi nói với Đằng nguyên lão:

"Nguyên lão, nhờ ngài triệu tập cao thủ từ Thiên Hạ thành và Linh thành tới đây. Phải bảo đảm mỗi tòa thành có ít nhất 20 cao thủ cấp chúa tể và 500 đế hoàng trở lên trú đóng."

"Sở Vương, điều động như thế có phải quá lớn không?"

Đằng nguyên lão tương đối ngạc nhiên, không ngờ Sở Mộ có ý định sử dụng quân lực nhiều như vậy.

Tổng cộng có gần trăm tòa thành bị liên lụy, Sở Mộ ra lệnh này không phải là điều động gần 2000 cao thủ cấp chúa tể và 4 vạn cấp đế hoàng hay sao?

Đây là một cỗ lực lượng quá mức khổng lồ rồi, Tân Nguyệt Địa chỉ là địa phương nhỏ, chưa bao giờ một lần huy động tới lực lượng quân đoàn kinh khủng như thế.

"Lo trước khỏi họa, hơn nữa chuyện này chưa chắc đơn giản như bề ngoài."

Sở Mộ nói rất nghiêm túc.

"Vâng, Sở Vương yên tâm, để ta lo chuyện này."

Đằng nguyên lão cũng có dự cảm tương tự. Bởi vì sự tình phát sinh đột đột, lại còn đám quái vật hung ác nằm ngoài khả năng dự liệu của mọi người.

Thấy Đằng nguyên lão đang muốn đi ra ngoài làm việc, Sở Mộ cảm thấy chưa đủ thỏa đáng, lấy ra một cái lệnh bài từ trong không gian giới chỉ, giao cho Đằng nguyên lão:

"Gọi thêm một đội hải quân Tân Nguyệt tới đây."

"Hải quân Tân Nguyệt?"

Đằng nguyên lão ngây ngẩn cả người.

Hải quân Tân Nguyệt là quân đoàn thực lực cường hãn nhất của Tân Nguyệt Địa, chỉ dưới mỗi Thánh vệ đội. Thực lực thành viên nội bộ chia đều cũng là trung đẳng chúa tể. Một chi đội ngũ toàn là Hồn sủng sư cấp chúa tể đã có thể đi ngang Tranh Minh đại địa, chỉ những thế lực lâu năm mới có năng lực điều động.

Lúc nãy Sở Mộ triệu tập quân đoàn mấy vạn người đã là ghê gớm lắm rồi. Tại sao còn phải đụng đến hải quân Tân Nguyệt?

"Ừ, lấy năng lực của bọn họ sẽ cứu viện nhanh hơn nhiều."

Sở Mộ nói.

"Đây... hải quân bên kia cần phải trông coi Hằng Hải, phái bọn họ tới đây lỡ may Hằng Hải phát sinh sự cố?"

Đằng nguyên lão cảm thấy trong lòng không yên, cho nên hỏi lại lần nữa.

"Không sao, Hằng Hải đã có hải quân Ô Bàn trông coi rồi."

Sở Mộ nói rất dứt khoát.

Đằng nguyên lão không nói thêm nữa. Sở Mộ đã truyền đạt mệnh lệnh, hắn chỉ cần làm theo là tốt rồi. Hơn nữa, hải quân Tân Nguyệt xuất thủ đúng là có thể bình ổn chuyện này rất nhanh.

Đọc truyện chữ Full