Sở Mộ đi ra ngoài, theo sau là gã thiếu niên và Trác Uyển.
Trác Uyển đi ra khỏi đống phế tích, cảm nhận được ánh nắng chói mắt, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng yên tĩnh. Đến khi nàng thích ứng với ánh nắng liền kinh hãi phát hiện chung quanh gã nam tử áo đen này là một đống thi thể nát bấy, máu tươi, nội tạng chất chồng ngổn ngang.
Trong phương viên mấy chục dặm không có bất kỳ quái vật nào sống sót, bao gồm cả băng sơn quái vật cấp chúa tể cũng không phải là ngoại lệ.
Gã thiếu niên và Trác Uyển tràn đầy kinh ngạc nhìn quanh, trước đó không lâu quái vật còn đang gầm thét chói tai. Thanh âm hù dọa mọi người sợ hãi tê tâm liệt phế. Thế mà chỉ mới qua một lúc, đám quái vật đã biến thành thi thể lạnh băng. Rốt cuộc gã nam tử trước mắt đã làm cách nào?
"Đại ca, chúng nó là ngươi giết?"
Gã thiếu niên nghĩ ngợi hồi lâu mới dám mở miệng hỏi.
"Đúng!"
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Trong lòng thiếu niên quay cuồng từng cơn sóng. Lúc nãy tận mắt nhìn thấy băng sơn quái vật cấp chúa tể bị giết đã khiến cho nội tâm hắn rung động lắm rồi, nhưng mà hình ảnh vô số thi thể quái vật chất đống trước mặt lại càng kinh khủng hơn nhiều.
Đây không phải lực lượng mà hắn khát vọng hay sao? Cái loại lực lượng có thể giết đám quái vật hung tàn kia dễ dàng như giết gà con. Gã thiếu niên càng thêm muốn biết, mình phải làm thế nào mới đạt tới cảnh giới giống như hắn.
Trác Uyển vẫn đang đánh giá Sở Mộ, bởi vì nàng cảm giác người này có vẻ quen mắt. Qua một hồi lâu mới hỏi thử một câu:
"Ngài là tổng soái?"
Tổng soái? Chức vị này hình như là hạ thấp Sở Mộ xuống mấy bậc rồi. Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua Trác Uyển, khuôn mặt lạnh lẽo từ từ nở nụ cười, nói:
"Thì ra là ngươi!"
"Tổng soái đại nhân, thật sự là ngài à?"
Trác Uyển biết mình đã nhận đúng người, nụ cười trên mặt sáng lạn hơn vài phần.
Tại Tuyết thành, nàng nhớ có một nam tử tên là Sở Phương Trần đảm nhiệm chức vụ tổng soái quân đoàn, nàng còn có duyên gặp hắn ở trong Tàng thư quán. Sau đó Tuyết thành giành thắng lợi đẩy lùi thế lực Hồn Minh. Trác Uyển vẫn tìm cách gặp gỡ vị anh hùng trẻ tuổi tài hoa xuất chúng này. Cũng không biết tại sao, hắn đột nhiên biến mất. Sau đó Trác Uyển làm cách nào cũng không thể biết được tung tích của hắn. Trác Uyển không biết Sở Phương Trần chính là Sở Mộ, cũng là vương giả hiện tại của Tân Nguyệt Địa. Lúc nãy Sở Mộ xuất hiện ở trong tầng hầm, nàng đã có cảm giác quen thuộc. Nhưng thần thái đối phương quá mức lạnh lùng, làm cho Trác Uyển không dám mạo muội hỏi thăm.
"Ngươi ở Tuyết thành kia mà?"
Sở Mộ hỏi.
"Trác Uyển tỷ tỷ ở trong đội quân tới trợ giúp Băng thành sớm nhất, nàng muốn cứu thêm mấy người kết quả lại bị quái vật bao vây không kịp rút lui. Sau đó nàng cùng chúng ta chạy trốn núp dưới tầng hầm."
Gã thiếu niên nói chen vào.
Sở Mộ biết Trác Uyển là Hồn sủng sư phụ trợ, phần lớn bọn họ đều có thiện tâm, đây là phẩm tính đáng để mọi người tôn trọng.
Trong lúc ba người nói chuyện, từ dưới đất đã có vài người đi ra. Bọn họ nguyện ý liều mạng tranh thủ một đường sinh cơ.
Sở Mộ nhìn qua một vòng, cộng thêm Trác Uyển và thiếu niên là mười hai người.
"Đi theo ta!"
Sở Mộ nói.
Sở Mộ không đợi thêm nữa, dẫn mười hai người bắt đầu đi về phía nội thành.
"Mọi người yên tâm, Sở tổng soái là Hồn sủng sư rất lợi hại. Hắn có thể dẫn chúng ta vào thành an toàn."
Trác Uyển nói với những người ở phía sau.
Trác Uyển hoàn toàn không biết những chuyện sau này của Sở Mộ, vì vậy vẫn xưng hô hắn là tổng soái như cũ. Nhờ thế đám người đi theo mới an tâm hơn một chút. Đoàn người mới vừa đi không bao xa, bỗng nhiên trên bầu trời lóe lên một đoàn hỏa diễm rực rỡ. Ngọn lửa nở rộ trên bầu trời, kéo dài một thời gian ngắn mới từ từ biến mất.
Sở Mộ khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua phương hướng hỏa diễm báo tin. Đây là tín hiệu cứu viện giữa hắn và đám cao thủ Hồn Tể, hiển nhiên là phía bên kia đang có gã cao thủ Hồn Tể nào đó bị vây khốn.
Sở Mộ thay đổi phương hướng, bắt đầu tiến về phía hỏa diễm báo hiệu.
"Chuyện gì xảy ra, đây không phải là hướng đi tới nội thành?"
Một gã thanh niên bị thương ngạc nhiên hỏi.
Trác Uyển cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi trực tiếp Sở Mộ.
"Có một gã Hồn Tể bị bao vây rồi, ta đi cứu viện."
Sở Mộ nhàn nhạt giải thích.
"Không phải chứ? Bản thân chúng ta đã khó chạy trốn rồi, lại còn muốn đi cứu người khác?"
Tên kia vội vàng nói.
Sở Mộ liếc sang Trác Uyển, đưa tay chỉ tới một hướng rồi nói:
"Các ngươi đi theo hướng này, dọc đường không có bao nhiêu quái vật. Sau khi ta cứu đám bên kia sẽ hội hợp với các ngươi."
"Ngươi không bảo vệ chúng ta?"
Cả đám người lập tức trợn trừng hai mắt, có lẽ là không dám tin vào lỗ tai mình.
Để cho bọn họ tự đi?
Điều này có khác gì trực tiếp tự sát? Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đối phó mười đầu băng sơn quái vật, nhưng trong khu vực này có tới hàng ngàn con. Không lẽ bọn họ phải trông vào vận may rơi trúng đầu?
Sở Mộ không trả lời, chỉ rõ lộ tuyến cho Trác Uyển rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sở Mộ vừa mới đi, những người khác đều há hốc mồm, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
"Người bị vây khốn không chỉ có chúng ta, mọi người cứ việc làm theo lời hắn."
Trác Uyển tự nhiên không thể để cho những người này tiêu mất lòng tin, nàng nói xong liền đi trước dẫn đường.
"Cô nương, ngươi xác định hắn có thể dẫn chúng ta đến nội thành?"
Một vị lão nhân hỏi.
Trác Uyển gật đầu không chút do dự, mỉm cười nói:
"Hắn đã từng là thanh niên tối cường của Hồn Điện, ngay cả Đằng thiếu chủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ Đằng thiếu chủ đã có thực lực chúa tể đỉnh phong rồi, thực lực hắn khẳng định mạnh hơn."
Trong số đám người gặp nạn cũng có không ít Hồn sủng sư, bọn họ hiển nhiên là hiểu được khái niệm cảnh giới cao thấp, lại càng biết rõ một vị thiếu chủ Hồn Điện cường đại như thế nào.
Trác Uyển vừa nói như thế, mọi người cũng an tâm hơn nhiều, thế là cả đám im lặng đi theo phương hướng Sở Mộ chỉ dẫn.
Quả nhiên đúng như dự liệu, con đường này xuất hiện rất ít băng sơn quái vật, chỉ cần hành động cẩn thận một chút sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Mọi người tiến về phía trước tương đối chậm, dần dần trong tầm mắt bọn họ xuất hiện thân ảnh nhân loại.
Trác Uyển tâm địa thiện lương, trong quá trình đi tới hễ thấy người gặp nạn cũng dừng lại trợ giúp. Thời gian qua đi không lâu, đội ngũ từ mười hai người đã tăng lên đến hai mươi người.
Chốc lát sau, một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tốc độ Sở Mộ di chuyển quá nhanh, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện bằng cách nào. Sở Mộ tiếp tục dẫn bọn họ đi thêm một đoạn, số lượng băng sơn quái vật tăng lên nhiều hơn. Cho nên Sở Mộ chạy tới cứu viện rất kịp thời, nếu không bọn họ nhất định sẽ chết ở chỗ này rồi.
Dạ dẫn đường ở phía trước, khí tức của nó bao trùm toàn bộ khu vực này, những băng sơn quái vật thực lực dưới chúa tể đều vội vàng tránh né.
Hai mươi người gặp nạn thấy một màn này đều mừng rỡ không thôi, có một cường giả như vậy dẫn đường, bọn họ rất có hi vọng thoát khỏi khốn cảnh.
Sở Mộ dẫn hai mươi người đi nửa vòng tròn, sau đó hội hợp với gã Hồn Tể lúc nãy phát tín hiệu cầu cứu. Gã Hồn Tể kia dẫn theo hơn năm mươi người, trong đó còn có nhiều người bị thương không có thời gian băng bó, mùi máu tươi hấp dẫn quái vật bu lại rất nhanh.
May là Sở Mộ kịp thời chạy tới, nếu không năm mươi người gặp nạn này nhất định sẽ chết thảm dưới móng vuốt hung thú.
"Ý, đây không phải Lý Nhạc tướng quân sao? Thì ra là tướng quân tới cứu chúng ta."
Một gã thanh niên thấy người dẫn đầu phía bên kia liền kêu lên vui mừng.
Lý Nhạc có danh tiếng rất lớn tại Băng thành, hầu như mọi người đều nhận định hắn là cường giả số một, số hai trong địa giới.
"Đúng vậy, thì ra vị đầu lĩnh này là thuộc hạ của Lý Nhạc tướng quân. Xem ra chúng ta không cần lo lắng đề phòng nữa rồi."
Một người khác cũng mỉm cười phụ họa.
Sở Mộ tụ tập với Lý Nhạc, nhân số tăng lên hơn bảy mươi người. Tuy hắn cảm thấy Lý Nhạc sẽ khó khăn hơn, nhưng hiện tại không có biện pháp nào khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1627: Một người mở đường - Trăm vạn quái vật rút lui
Chương 1627: Một người mở đường - Trăm vạn quái vật rút lui