Trữ Mạn Nhi thả ra nguồn tiên khí tinh khiết vào trong cơ thể Dạ, bản thân Dạ có lịch lãm đầy đủ, chỉ cần nàng trợ giúp nó sẽ hoàn thành đột phá dễ dàng. Theo tiên khí không ngừng gia tăng, thế giới tinh thần trong đầu Dạ bắt đầu xuất hiện làn sóng xao động. Sở Mộ thông qua hồn niệm hướng dẫn nó xông phá cảnh giới sơ đẳng Bất Hủ.
Năng lượng hắc ám thổi quét khắp trang viên, nơi này đã được xây dựng bằng nham thạch cao cấp và gia cố các loại trận đồ bảo hộ ngăn cản năng lượng xung kích. Vì thế phía bên ngoài chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng lạnh lẽo truyền ra, không đến nổi biến thành sóng thần hủy diệt tàn phá tòa thành.
Trong đêm khuya, năng lượng hắc ám càng lúc càng đậm, tất cả ngọn đèn trong Vạn Tượng thành bỗng nhiên mất đi ánh sáng. Cả tòa thành chìm vào trong màn sương mù quỷ dị, đưa tay không thấy năm ngón.
Hiện tại Vạn Tượng thành có rất nhiều cường giả ẩn cư, thời điểm bọn họ nhận thấy dị tượng vội vàng nhảy lên trên nóc nhà, tường thành ngó chừng phương hướng phát ra khí tức kinh khủng kia.
"Lại là Hồn sủng của tiểu tử kia lên cấp rồi?"
Trong một gian nhà giản dị, Vân Môn lão nhân dụi dụi mắt nhìn về phía trung tâm tòa thành.
Cách vách là Vũ Bá, ánh mắt hắn cũng đang nhìn tới phương hướng cung điện Tân Nguyệt.
"Là chỗ ở của Sở tiểu tử, hình như hắn lại có Hồn sủng lên cấp rồi. Từ khí thế cho thấy đó là quá trình đột phá sơ đẳng Bất Hủ."
Vũ Bá bắt đầu đàm luận với Vân Môn lão nhân.
"Tiểu tử này tu luyện quá nhanh. Ta nhớ là lần trước gặp hắn, Dạ Lôi Mộng Thú chỉ mới bước vào cấp Bất Hủ, thế mà bây giờ đã đột phá sơ đẳng Bất Hủ rồi."
Vân Môn lão nhân cười nói.
"Không quái lạ gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy tiểu tử kia mang về một đầu Vũ Vân Long sao?"
Vũ Bá nói.
"Làm sao không thấy? Khi con rồng kia bay vào thành làm ta giật nảy mình."
"Đúng vậy a…aa! Đó chính là Vũ Vân Long trung đẳng Bất Hủ, không biết tiểu tử kia làm sao lừa gạt nó, còn cam tâm tình nguyện giúp chúng ta trấn thủ Phong Ấn tháp. Vạn Tượng thành bây giờ dùng bốn chữ tàng long ngọa hổ để hình dung cũng không quá đáng."
Vũ Bá cười nói.
"Ai dà, đoán chừng lại qua mấy năm, mấy lão già chúng ta sẽ hết việc làm rồi."
"Chưa hẳn, ngươi không thấy phía ngoài quá mức an tĩnh sao?"
Vũ Bá đột nhiên trầm giọng nói một câu.
"Phía ngoài? Ngươi ám chỉ Tranh Minh đại địa?"
"Ừ, tốc độ Tân Nguyệt Địa phát triển quá nhanh, nhanh đến mức kinh khủng. Thế mà bọn họ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt làm như không có chuyện gì xảy ra. Điều này không tầm thường, theo như ta hiểu biết đám người kia, bọn họ không nên an tĩnh như vậy."
"Chuyện bên ngoài ta không thể quản, còn ngươi có bị người ta ước thúc không?"
"Ẩn Đồng hoàng tộc chắc là không quản chuyện này. Hơn nữa, ta không tin đám người trong tộc thấy Tân Nguyệt Địa nhanh chóng phát triển lại không cảm thấy bất an."
"À, tình huống Ẩn Đồng hoàng tộc sao rồi?"
Vân Môn lão nhân dời sang đề tài khác.
"Không tốt, chuyện cần phân công đã phân công rồi, nội đấu vẫn cứ nội đấu. Đợi ngày nào đó bọn họ hiểu được đoàn kết sợ rằng đã muộn, một đám lão già ngoan cố không chịu thay đổi."
Vũ Bá thở dài một hơi, lắc đầu nói.
"Hai mươi năm đã qua, tại sao hai đại hoàng tộc còn chưa triển khai hội nghị? Chẳng lẽ hai mươi năm này sống êm gió lặng, không có chuyện gì quá lớn?"
Vân Môn lão nhân nghi ngờ hỏi.
Vân Môn lão nhân đã lâu không có rời khỏi Tân Nguyệt Địa, nhưng mà hắn biết rất nhiều chuyện bí ẩn ở bên ngoài.
"Cũng sắp rồi, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn Nữ Tôn Lưỡng Khôn sơn một chuyến. Đoán chừng các thế lực lớn sẽ tới đó cùng một thời gian."
Vũ Bá chậm rãi nói.
"Nàng đi? Không thích hợp."
Vân Môn lão nhân lập tức phản bác.
"Sở tiểu tử bất kể không thèm quản những chuyện này, tự nhiên là nàng đi. Hơn nữa, ý tứ phu nhân là muốn trông thấy nàng."
Vũ Bá nói.
"Ai dà, gia tộc các ngươi đúng là phức tạp, cần gì để tình trạng khó xử đến mức này chứ! Hai đại hoàng tộc náo mãi không ngừng làm cho lực lượng nhân loại phát triển không nổi."
Vân Môn lão nhân lắc đầu nói.
"Ai ngờ sẽ biến thành vậy đâu, tên này muốn làm chủ, tên kia cũng muốn làm chủ. Hết lần này tới lần khác không ai dám gây chiến, cứ như vậy hai bên kéo chân nhau, tranh đấu lẫn nhau, tính toán lên đầu nhau. Những mầm tốt đều bị bóp chết sạch sẽ, huyết thống càng lúc càng suy nhược."
Nói đến đây, trong mắt Vũ Bá hiện lên một chút buồn bã, thê lương.
Trong lúc hai người nói chuyện, cả Vạn Tượng thành dần dần khôi phục bộ dáng cũ, ánh đèn chiếu sáng khắp tòa thành.
Hai lão nhân đồng thời nhìn thoáng qua phương hướng phát ra khí tức hắc ám. Trầm mặc thật lâu, Vân Môn lão nhân mở miệng nói:
"Bản thân ta rất coi trọng tiểu tử này."
"Ha hả, ai không đây?"
Sở Mộ là người thẳng thắn, làm việc trực tiếp, không thích bày mưu tính kế hãm hại người như những kẻ khác. Vì thế hai lão nhân mới có hứng thú đối với hắn.
Đến ngày hôm sau, Sở Mộ quyết định lên đường tới Cấm vực phương bắc lịch lãm.
"Hả? Đi bây giờ?"
Trữ Mạn Nhi trợn mắt thật to, bộ dạng không dám tin tưởng hắn nói đi là đi, không có nàng thời gian chuẩn bị chút nào.
"Ngươi muốn đợi đến khi nào?"
Sở Mộ tức giận nói, Trữ Mạn Nhi bây giờ còn mặc đồ ngủ, đầu tóc lộn xộn, hai mắt mông lung còn ôm chặt cái giường không muốn buông ra.
Thế nhưng, bộ dáng này thật sự khả ái, nhất là đầu tóc rối loạn chứng minh nàng tối hôm qua ngủ không được, lăn qua lăn lại có biến thành như thế.
"Ta còn phải thu dọn đồ đạc, ta có rất nhiều đồ."
Trữ Mạn Nhi tìm cách trì hoãn thời gian.
Trữ Mạn Nhi biết Sở Mộ tu luyện là phải tính bằng tháng, thậm chí dùng năm làm đơn vị tính toán. Nàng phải mang theo y phục, đồ ăn, đồ chơi dùng để giết thời gian... lại còn thỏ bông, gối ôm ngủ, trang sức …v…v
Đoạn thời gian trước, Trữ Mạn Nhi thường xuyên dạo phố, các loại đồ vật có hứng thú là mua, bây giờ đã chất thành một đống lớn. Cả căn phòng toàn là đồ trang sức lấp lánh, y phục xanh đỏ tím vàng treo khắp nơi.
"Quên đi, buổi trưa ta lại đến. Ngươi thu thập mau một chút!"
Sở Mộ cười khổ nhìn Trữ Mạn Nhi, phỏng đoán nàng hẳn là muốn ném cả căn phòng vào không gian giới chỉ rồi.
"Tốt tốt tốt!"
Trữ Mạn Nhi gật đầu lia lịa.
Rời khỏi gian phòng Trữ Mạn Nhi, Sở Mộ đi tới Nữ Tôn điện. Hắn sắp đi xa nhà hiển nhiên phải nói với Băng Lam một tiếng.
Sau khi đến Nữ Tôn điện, Sở Mộ trực tiếp đi vào trong tẩm cung. Chỉ có một mình Sở Mộ là nam nhân có quyền tiến vào nơi này, đám thị nữ nhìn thấy không ngăn trở, cũng không thông báo.
Sở Mộ đi vào trong tẩm cung thấy hai thị nữ giúp Băng Lam chỉnh trang đầu tóc, hai thị nữ khác đang thu thập quần áo.
Sở Mộ phát hiện hai thị nữ chuẩn bị quần áo và đồ vật dùng để đi xa, trong lòng âm thầm kỳ quái chẳng lẽ Băng Lam cũng đi lịch lãm?
Băng Lam nhìn vào kính trang điểm thấy được Sở Mộ, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ.
"Mẫu thân, ngươi định đi đâu?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Lưỡng Khôn sơn."
Băng Lam hồi đáp.
"Đó là địa phương nào?"
"Ngươi xem thư mời là biết!"
Băng Lam bảo thị nữ đưa thư mời cho Sở Mộ.
Sở Mộ cầm lấy bức thư trang trí tinh xảo được làm bằng chất liệu quý giá. Ánh mắt đọc lướt qua nội dung bên trong.
Nội dung rất trực tiếp, mời vương giả Tân Nguyệt Địa đi tới Lưỡng Khôn sơn tham gia hội nghị. Phần còn lại chỉ là văn tự thăm hỏi lễ tiết.
Một điểm đáng chú ý là trên bức thư có dấu ấn của hai thế lực thần bí nhất thế giới nhân loại.
Ẩn Đồng hoàng tộc và Ô Bàn hoàng tộc.
Hắn đã biết một vài tin tức về Ẩn Đồng hoàng tộc tại Tranh Minh chủ thành, sự kiện Băng Lam bị tập kích có quan hệ gì đó với thế lực này.
Ô Bàn hoàng tộc là thế triều quản lý toàn bộ Ô Bàn đại địa, nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong khối lãnh thổ này.
Chương 1481: Hoàng tộc gửi thư mời. (Hạ)
Ô Bàn hoàng tộc và Ẩn Đồng hoàng tộc đều là gia tộc lánh đời, hầu như không tham gia vào các vấn đề trong thế giới nhân loại. Chỉ khi nào phát sinh sự tình quan hệ đến nhân loại tồn vong, bọn họ mới ra mặt dàn xếp.
Từ thái độ tôn kính của Thần Tông và những thế lực khác đối với hoàng tộc đã cho thấy bọn họ là tồn tại đặc thù. Chẳng qua là Sở Mộ không hiểu được ý định thật sự của bọn họ đối với thế giới nhân loại.
"Vũ Bá nói cho ta biết đây là hội nghị cao nhất của thế giới nhân loại, mỗi thế lực được mời phải đưa người tới tham dự. Tân Nguyệt Địa chúng ta có Giao Nhân cổ xưa tồn tại là tai họa ngầm cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù ta đã báo cho Thần Tông, nhưng Thần Tông không có trả lời chắc chắn. Vũ Bá bảo ta đi tham dự hội nghị rồi tường thuật vấn đề Giao Nhân cổ xưa ở nơi đó. Nhìn xem bọn họ có thể giải quyết được không."
Băng Lam chậm rãi nói.
Thực lực Giao Nhân cổ xưa vẫn còn là một bí ẩn, nhưng chắc chắn nó mạnh hơn bất kỳ sinh vật nào bọn họ từng biết. Vì thế ảnh hưởng của chuyện này không chỉ ở trong Tân Nguyệt Địa, mà sẽ lan tràn đến những lãnh thổ khác. Từ chuyện tình Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương đã có thể chứng minh mức độ nghiêm trọng thế nào rồi.
Những tai họa này nằm ngoài khả năng của mỗi một thế lực, tất cả mọi người phải chung tay giải quyết càng sớm càng tốt. Hẳn là những nhân vật cấp lãnh tụ không thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho sự tình phát triển.
"Nếu có cường giả lãnh tụ ra mặt giải quyết đương nhiên là chuyện tốt."
Sở Mộ gật đầu nói.
Đúng là hội nghị này rất có ý nghĩa đối với Tân Nguyệt Địa, Liễu Băng Ma cần phải đi tới tham dự.
"Hội nghị sẽ diễn ra một năm sau, ta sẽ đi tìm hiểu những thế lực và gia tộc có quan hệ tốt với Tân Nguyệt Địa. Sau đó ở lại Tranh Minh chủ thành một thời gian ngắn, cuối cùng mới tới Lưỡng Khôn sơn. Ngươi lần này đi lịch lãm Cấm vực đừng lâu quá, nếu ngươi có mặt ở trên hội nghị sẽ tạo hiệu quả tốt hơn."
Băng Lam cẩn thận dặn dò.
"Được, ta sẽ tận lực."
Sở Mộ gật đầu nói.
Thật ra hắn cũng không nắm chắc thời gian tu luyện, bất kỳ con Hồn sủng nào rèn luyện, chiến đấu và cường hóa đều tốn thời gian khác nhau. Chỉ khi nào đạt được mục đích, hắn mới yên tâm trở lại, còn không hắn sẽ lưu lại Cấm vực tiếp tục lịch lãm.
Cấm vực phương bắc cách Tân Nguyệt Địa không xa, Sở Mộ đi tới đi lui không mất nhiều thời gian. Nếu như Tân Nguyệt Địa phát sinh tình huống dị thường, hắn sẽ cấp tốc trở lại bất kỳ lúc nào.
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Băng Lam nhớ tới ngày hôm qua bầu trời đột nhiên biến đổi liền mở miệng hỏi.
"Dạ lên cấp!"
Sở Mộ mỉm cười nói.
"Sơ đẳng Bất Hủ?"
Băng Lam kinh ngạc hỏi.
"Ừ!"
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Bây giờ ngoại trừ hắn tiến hành ma hóa, thực lực Dạ đã là Hồn sủng mạnh nhất. Cảnh giới chuẩn Bất Hủ và sơ đẳng Bất Hủ chênh lệch rất lớn. Bây giờ hắn gặp phải đám địch nhân ở trong Ấn cốc sẽ không còn chật vật như trước. Không có Vũ Vân Long hỗ trợ, không cần ma hóa, hắn cũng có thể ung dung đối phó tất cả bọn họ. Hiển nhiên là ngoại trừ gã lãnh tụ hải quân kia.
Dĩ nhiên, cái gã nguyên thủ hải quân chính là mục tiêu kế tiếp của hắn, mỗi lần nhớ đến khuôn mặt tâm cao khí ngạo kia là Sở Mộ tức giận không chịu nổi. Hắn nhất định phải báo thù cho phụ thân, đợi đến khi thực lực đầy đủ hắn sẽ tự mình tìm tới gặt lấy cái đầu gã nguyên thủ hải quân đáng hận kia.
Chính vì thế, thực lực sơ đẳng Bất Hủ vẫn còn chưa đủ. Vì muốn bảo đảm hiệu suất tu luyện, lần này Sở Mộ không có dẫn theo người khác, chỉ có hắn và Trữ Mạn Nhi đi tới Cấm vực phương bắc lịch lãm.
Sau khi Dạ lên tới sơ đẳng cấp Bất Hủ, tốc độ di chuyển đã tăng lên một mảng lớn, qua lại Tân Nguyệt Địa chỉ mất khoảng một, hai canh giờ.
Một đường phóng như bay qua Tân Nguyệt Địa, vượt qua sơn mạch, rừng rậm, Cấm vực phía bắc dần dần hiện ra trong tầm mắt. Thế giới nơi này tràn ngập băng tuyết, không khí lạnh giá hơn bên ngoài mấy chục lần, càng tiến sâu vào trong nhiệt độ lại càng giảm xuống.
Cảnh tượng băng tuyết tráng lệ, núi non một màu trắng xóa làm cho Trữ Mạn Nhi cảm thán không dứt.
Vong Mộng đang ở trạng thái hôn mê, vì muốn đẩy nhanh tốc độ Vong Mộng niết bàn tái tạo, Sở Mộ triệu hoán nó ra ngoài để cho Trữ Mạn Nhi ôm trong ngực. Lần này Vong Mộng ngủ say khá lâu rồi, quan trọng nhất là hấp thu tiêu hóa năng lượng biến thành của mình. Hoàng tộc niết bàn tái tạo mất rất nhiều thời gian, lần đầu tiên niết bàn cũng giống y như thế.
"Lần này hoàn thành niết bàn không biết thực lực sẽ tăng cường đến trình độ nào."
Trong lòng Sở Mộ vô cùng mong đợi một ngày đó.
Thân ảnh Dạ biến thành mũi tên đen nhánh phóng thẳng vào trong thế giới Băng Nguyên, Sở Mộ ôm lấy Trữ Mạn Nhi đang ngủ trong ngực mình, giúp nàng hóa giải không khí lạnh lẽo ở chung quanh.
Hành động trong sông băng lâu ngày sẽ bị cảm giác phiền não xâm chiếm đấu óc, tinh thần trống trải rất khó chịu nổi.
Cũng may lần này có Trữ Mạn Nhi đi theo bầu bạn, mùi hương thiếu nữ đặc trưng làm cho tinh thần hắn tương đối sảng khoái.
Một người một thú rong ruổi trên sông băng tráng lệ, trong ngực là mỹ nhân say ngủ, đây chính là cuộc sống tự do tự tại mọi người vẫn thương mơ ước.
Lúc ban đầu nhặt được Trữ Mạn Nhi tại Vạn Tượng Cảnh, hắn thường xuyên ra ngoài tu luyện, chiến đấu, chém giết không ngừng nghỉ, rất ít khi có cơ hội làm bạn với nàng.
Thời điểm đó phong cách chiến đấu của hắn vô cùng tanh máu, nhưng sau đó nghĩ đến Trữ Mạn Nhi không thích sát sinh, đôi khi hắn thu liễm sát khí trong lòng mình. Những lúc bình thường sẽ không giết chết Hồn sủng hoang dã, dù sao hồn tinh, hồn hạch cũng không còn tác dụng đối với hắn.
Trữ Mạn Nhi tu luyện lại càng đơn giản, chỉ việc đứng ở một bên nhìn Sở Mộ chiến đấu là được.
Ngoài ra, nhiệm vụ chính của nàng là tìm kiếm Thủ hộ giả thích hợp.
Trữ Mạn Nhi bây giờ chỉ có hai tên Thủ hộ giả, một là Sở Mộ, hai là Ám Hoàng vẫn đi theo như hình với bóng với nàng.
Sau khi nàng tiến vào Tranh Minh chủ thành, lúc này Tân Nguyệt cung điện đã có địa vị rất cao tại nơi này.
Thẩm Mặc quản lý phân điện ngay ngắn rõ ràng, Băng Lam cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của hắn.
Khi còn ở Vạn Tượng thành, Thẩm Mặc tiếp nhận chức vị quản lý Yểm Ma cung từ phụ thân hắn và các vị nguyên lão. Sau đó Tân Nguyệt Địa mở cửa biên giới xây dựng phân điện ở những lãnh thổ khác. Liễu Băng Lam cảm thấy Thẩm Mặc có đủ năng lực mới triệu tập hắn tới Tranh Minh chủ thành, để cho hắn chịu trách nhiệm xử lý công vụ nơi này.
Sự thật chứng minh, Thẩm Mặc đúng là có tài quản lý, lần trước Băng Lam tới Tranh Minh chủ thành vẫn còn rất ít người biết Tân Nguyệt Địa. Nhưng mà lần này đi tới mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt, phần lớn mọi người đều bàn tán về một thế lực mới nổi, thậm chí có không ít cường giả nguyện ý hiệu lực cho Tân Nguyệt cung điện.
"Ngươi có thể tiếp tục phát triển theo hướng này. Làm theo ý muốn là tốt rồi. Những chuyện nhỏ như vậy không cần xin phép ta."
Sau khi nghe báo cáo tình huống mới nhất, Băng Lam mỉm cười nói với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đưa ra một số phương án mở rộng thế lực và chào mời cường giả, chuyện này sẽ phải dùng đến tài nguyên trong kho Tân Nguyệt Địa. Cho nên hắn mới đặc biệt tới xin chỉ thị của Băng Lam.
Thẩm Mặc làm người khiêm nhường hữu lễ, trung thành tuyệt đối không có gì đáng nghi. Liễu Băng Lam có thể an tâm ủy quyền cho hắn, để cho hắn có không gian phát huy tài năng của mình. Sau này Tân Nguyệt Địa chính là dựa vào những người như hắn chống đỡ, Liễu Băng Lam không thể nào một mình xử lý hết mọi việc. Vì thế nàng vẫn luôn lưu tâm đào tạo những người nối nghiệp.
Băng Lam từ Tân Nguyệt Địa đi đến Tranh Minh chủ thành, thậm chí đi qua xem xét lãnh thổ phương bắc một chuyến. Trong hành trình này, nàng đã gặp gỡ các vị thành chủ, cương chủ, vương giả... cùng nhau bàn luận vấn đề hợp tác giúp đỡ nhau phát triển.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1638: Hoàng tộc gửi thư mời
Chương 1638: Hoàng tộc gửi thư mời