Vũ Bá đứng ở bên cạnh không nói một câu, mãi cho đến khi thân ảnh Tiêu Tuyết Ngang biến mất dưới sơn đạo, hắn mới cười ha hả nói:
"Vị Tiêu phán quan này, mỗi lần đều là đi ngang qua, thuận tiện, thật là tấu xảo, thật là trùng hợp a...aa…aaa!"
Trở lại sơn trang, Băng Lam thấy Bàng Duyệt cầm một bức thư đi tới.
"Là Sở Mộ, hắn bây giờ đang ở Hải tộc cần phải xử lý một chuyện phức tạp. Hắn nói không thể tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn lần này."
Bàng Duyệt đưa bức thư cho Liễu Băng Lam.
Liễu Băng Lam mở thư ra xem, phía trên Sở Mộ miêu tả đại khái tình huống của mình.
"Hải tộc?"
Băng Lam không hiểu khái niệm Hải tộc là thế nào.
Nàng gấp thư lại, đúng lúc nhìn thấy thành chủ Lâm Hàm từ bên ngoài đi vào sơn trang.
Lâm Hàm mỉm cười tiến lại gần Băng Lam, mở miệng nói:
"Ngươi nhận thức Tiêu phán quan?"
"Gặp qua mấy lần."
Băng Lam hồi đáp.
"Hắn là một cường giả đáng kính trọng, có cơ hội giúp ta tiến cử."
Lâm Hàm cười nói.
"Có thể!"
Băng Lam gật đầu đồng ý.
Nói xong, Lâm Hàm xoay người đi về phía sơn trang của mình. Liễu Băng Lam phát hiện phía sau hắn là một nữ tử, chỉ có điều ánh mắt nàng lộ vẻ kỳ quái, tựa hồ cố ý đánh giá Băng Lam một phen rồi mới vội vàng đuổi theo Lâm Hàm.
Băng Lam không nhớ trong đội ngũ Hòa thành có nữ tử này, trong lòng nàng bắt đầu có cảm giác nghi ngờ.
Thế nhưng, nàng không quá lưu ý chuyện này, ngồi trong phòng khách bắt đầu hồi tưởng lại quá trình lúc nãy nói chuyện với Hỏa phu nhân và ba người kia.
Những thế lực muốn gây khó khăn đối với Tân Nguyệt Địa chắc chắn không chỉ có bốn người này, bọn họ ra mặt gây sự khẳng định do một người nào đó chỉ thị. Liễu Băng Lam phải tìm hiểu xem rốt cuộc là cao nhân phương nào muốn tại áp lực với Tân Nguyệt Địa.
Trên hành lang, thành chủ Lâm Hàm trầm mặc đi đường. Nữ tử kia đi song song với hắn, thấy vẻ mặt hắn lo lắng quá mức mới cười nói:
"Tại sao, có cảm giác nguy cơ rồi?"
"Cái gì?"
Lâm Hàm không hiểu nàng nói gì.
"Tiêu Tuyết Ngang không phải là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Đường đường Thần Tông tổng phán quan, thân ở địa vị cao, sự vụ quấn thân, nhưng luôn luôn trùng hợp xuất hiện bên cạnh người ta. Tiêu Tuyết Ngang đúng là có khí phách nha!"
Nữ tử kia nói.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lâm Hàm lãnh đạm hỏi.
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, tình địch của ngươi rất cường đại a...aa!"
Nữ tử kia nói xong liền cười khanh khách.
"Ta và nàng đã nhiều năm không gặp, ngoại trừ chúng ta có chung một nhi tử ra, những chuyện khác không liên quan đến ta."
Lâm Hàm thản nhiên nói.
"Là vậy sao? Chỉ mong ngươi không nói trái lương tâm của mình."
Nữ tử kia cười nói.
Lâm Hàm lười nói nhảm với nữ nhân này.
Hắn lấy thân phận thành chủ Hòa thành xuất hiện ở đây không phải để tranh giành tình nhân, mà bởi vì bia khóc của Thiên Giới Bi thứ bảy đang nằm trong tay hoàng tộc. Chỉ cần hắn đoạt lấy giọt bia khóc thứ bảy, hắn còn phải sợ Tiêu Tuyết Ngang hay sao?
À, phải nói là hắn không cần sợ hãi nguyên thủ hải quân. Tại lãnh thổ phương bắc, Sở Thiên Mang đã giành lấy giọt bia khóc thứ sáu. Sau đó thực lực lập tức tăng cường một mảng lớn, tiến vào hàng ngũ nhân vật cấp chưởng môn. Một khi bia khóc Thiên Giới Bi thứ bảy vào tay, thực lực của hắn sẽ đột phá một lần nữa.
Thực lực Tiêu Tuyết Ngang hẳn là số một số hai ở trong Thần Tông. Sau khi hấp thu lực lượng bia khóc thứ bảy, Sở Thiên Mang rất muốn đánh một trận với Tiêu Tuyết Ngang.
"Bạch Ngữ tiên sinh, chủ tử chúng ta cho mời."
Lão quản gia từ ngoài tiến vào trang viên, mỉm cười nói.
Trước khi Bạch Ngữ rời đi đã thông báo với Băng Lam và Vũ Bá. Sau đó hắn mới theo lão quản gia đi ra ngoài.
"Vũ Bá, ngươi cảm thấy là ai cố ý mời Bạch Ngữ tham gia hội nghị? Chủ tử trong miệng lão quản gia là ai? Có phải là người có địa vị cao nhất hoàng tộc không?"
Băng Lam đột nhiên hỏi một câu.
Bản thân Bạch Ngữ là nhân vật cao nhất Tân Nguyệt Địa, cho nên hoàng tộc mời nàng tham gia hội nghị là chuyện hợp lý. Tuy rằng Bạch Ngữ cũng là thành viên cao tầng, nhưng hoàng tộc không nên phát dư một phần thư mời mới đúng.
"Hoàng tộc có ba gia chủ và một tộc trưởng, chúng ta... À, bọn họ thường gọi gia chủ là chủ tử. Lần này hội nghị sẽ có sáu vị gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc và Ô Bàn hoàng tộc chủ trì đại cục. Hai vị tộc trưởng sẽ không lộ diện."
Vũ Bá chậm rãi nói.
"Vậy gia chủ muốn mời Bạch Ngữ là vị nào?"
Băng Lam hỏi.
"Là Vinh gia chủ, hắn là người duy nhất sở hữu Hồn sủng Nại Hà Hoa trong truyền thuyết. Nếu như nàng thật lòng giúp đỡ Bạch Ngữ, có lẽ Cẩn Nhu nha đầu kia sẽ có hi vọng. Nhưng Vinh gia chủ … người này tính tình khó đoán, cố ý mời Bạch Ngữ tới đây khẳng định cũng có sở cầu. Bởi vì nàng không phải là người dễ nói chuyện."
Vũ Bá tiếp tục giải thích.
Băng Lam yên lặng nghe, trong lòng âm thầm kỳ quái tại sao Vũ Bá hiểu rõ sự tình hoàng tộc như vậy.
Vũ Bá ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng ho khan một tiếng che giấu vẻ lúng túng:
"Những chuyện này là vị lão hữu nói cho ta biết."
Bạch Ngữ đi theo lão quản gia tới một ngọn núi tương đối vắng vẻ, nằm khuất trong sơn mạch.
Ngọn núi này không có sơn trang, nhưng lại có một Dược viên.
Chung quanh Dược viên có bố trí kết giới, đẳng cấp cao thâm khó lòng. Sợ rằng lực lượng cấp Bất Hủ cũng không thể làm nó rung động mảy may.
Hai người tiến vào Dược viên, một cỗ tiên khí bàng bạc lập tức ập tới khiến cho Bạch Ngữ kinh ngạc. Rốt cuộc ở trong này tồn tại bao nhiêu Tiên vật mới có thể tạo thành tiên khí nồng nặc cỡ này? Cho dù là Hồn sủng cấp chúa tể tu luyện ở nơi này, hẳn là không tới một năm cũng có thể bước vào cảnh giới Bất Hủ.
"Chủ nhân đang đợi ngài!"
Lão quản gia đưa Bạch Ngữ đưa tới cửa liền dừng bước, tựa hồ đây là địa phương hạ nhân tuyệt đối không thể bước vào.
Bạch Ngữ không nói câu nào, tiếp tục đi chầm chậm vào trong Dược viên. Men theo con đường rải đầy đá sỏi, hắn thấy được một tòa Thạch đài chung quanh mọc đầy Tiên dược, Huyền dược.
Thạch đài có mái vòm khá lớn, phía trên nạm một lớp ngọc phỉ thúy tỏa ra quang mang xanh lục vô cùng bắt mắt.
Lúc này đang có một nữ nhân ngồi trong đó, nàng mặc hắc bào, đeo đai lưng bằng tơ quấn quanh vòng eo mềm mại. Khuôn mặt nàng đoan trang, quý phái, nhìn qua rất khó đoán được tuổi thật của nàng.
Bạch Ngữ đi tới Thạch đài, vị phu nhân đúng lúc từ trên cao nhìn xuống đánh giá Bạch Ngữ.
"Đây là Hoàn Hồn ngọc."
Vinh gia chủ tiện tay ném ra một khối ngọc về phía Bạch Ngữ.
Bạch Ngữ tiếp lấy khối ngọc thạch lập tức cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo chui vào lòng bàn tay của mình.
Luồng khí tức kỳ lạ này nhanh chóng tiến vào thế giới linh hồn khiến cho lực lượng ma diễm của Bạch Ngữ bị áp chế vài phần.
"Khối Hoàn Hồn ngọc này được Nại Hà Hoa ân cần săn sóc trong nhiều năm, tiên khí bên trong có tác dụng Ngưng hồn. Nếu như nữ nhi của ngươi sử dụng khối ngọc này có thể sống lại, như vậy chúng ta sẽ có lý do nói chuyện tiếp."
Giọng nói Vinh gia chủ rất bình thản, căn bản nhìn không ra tâm tình của nàng như thế nào.
Thậm chí Bạch Ngữ cảm giác được nữ nhân này tính tình đạm mạc, không thích nói nhiều nửa câu với người khác. Đặc biệt nữ nhân này có khí chất kiêu ngạo tột độ, kiêu ngạo đến mức không muốn để hắn tiến vào Thạch đài một bước. Có lẽ nàng đang dùng ánh mắt thượng thiên nhìn xuống con kiến hôi là hắn?
Đây chính là gia chủ hoàng tộc?
Rõ ràng là một phu nhân dáng vẻ chỉ mới tiến vào thời kỳ trung niên, nhưng tại sao còn chưa tiếp cận, Bạch Ngữ hắn lại có cảm giác trầm trọng tựa như núi lớn đè xuống?
"Ngươi có điều kiện gì?"
Bạch Ngữ biết trên thế giới này không có chuyện gì là miễn phí cả.
"Ngươi bây giờ sẽ có danh phận thành viên ngoại vi của hoàng tộc, chuyện về sau chờ ta phục sinh nữ nhi của ngươi rồi lại nói tiếp. Khối ngọc kia tiên khí có hạn, chỉ có thể Ngưng hồn cho nàng một tháng."
Vinh gia chủ nói.
"Gia nhập hoàng tộc các ngươi? Ta là thành viên Tân Nguyệt Địa."
Bạch Ngữ khẽ nhíu mày.
Bản thân Bạch Ngữ vốn là người tự do, nếu như Vinh gia chủ chỉ có một điều kiện như vậy, Bạch Ngữ cũng không cần phải do dự. Nhưng mà chuyện này đơn giản như vậy sao?
"Một đoạn thời gian sau, ngươi không cần nghĩ đến chuyện đó nữa."
Vinh gia chủ lắc đầu nói, ngữ khí chắc chắn như đinh đóng cột.
"Có ý gì?"
Bạch Ngữ hiển nhiên là không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
"Bởi vì sau này Tân Nguyệt Địa không còn tồn tại."
Vinh gia chủ nói rất hời hợt.
Trong lòng Bạch Ngữ trầm xuống, bắt đầu dò hỏi:
"Ngươi muốn làm gì Tân Nguyệt Địa?"
Nếu phải trả giá Tân Nguyệt Địa để cứu sống Cẩn Nhu, vậy thì Bạch Ngữ hắn không thể nào đáp ứng. Mà cho dù hắn đáp ứng, Cẩn Nhu cũng sẽ không chịu đáp ứng.
"Không phải là ta muốn làm gì Tân Nguyệt Địa, đó là chuyện của người khác. Nhưng ta khuyên ngươi nên trực tiếp gia nhập vào hoàng tộc chúng ta, tránh cho sau này bị dính líu quá sâu. Ta chỉ muốn an bài cho ngươi một con đường sáng suốt mà thôi."
Vinh gia chủ nói.
"Có người muốn đối phó Tân Nguyệt Địa? Là ai?"
Bạch Ngữ lại hỏi tiếp.
"Ta đã cho ngươi biết một kết quả nhất định sẽ phát sinh, giữa cô độc lưu lạc và gia nhập hoàng tộc, ngươi tự mình tuyển."
Vinh gia chủ nói.
"Xin lỗi, nếu như Tân Nguyệt Địa gặp nạn, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Bạch Ngữ nói rất dứt khoát.
Hắn đã từng gây tai nạn kinh hoàng cho Thiên Hạ thành tới hai lần, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy về chuyện này. Hiện tại hắn ít khi để ý đến sự vụ Tân Nguyệt Địa, nhưng một khi xuất hiện nguy hiểm, hắn sẽ đứng bên phía lập trường Tân Nguyệt Địa, dốc toàn lực thủ hộ nó.
Vinh gia chủ khẽ nhíu mày, nàng đã quen với việc ra lệnh không thích có người cự tuyệt lời nói của mình.
"Tùy ngươi vậy, một lãnh thổ tự do tồn vong không thể ảnh hưởng đến giao dịch giữa chúng ta. Chỉ cần ngươi đừng vứt luôn tính mạng của mình ở trong Tân Nguyệt Địa là được rồi."
Vinh gia chủ lạnh nhạt nói.
Bạch Ngữ rất muốn biết đến tột cùng là ai muốn đối phó Tân Nguyệt Địa, từ đủ loại dấu hiệu cho thấy Tân Nguyệt Địa đang bị bao vây tứ phía. Chuyện này làm cho người ta khó thể an tâm, ngày ngày lo lắng, đêm ngủ không yên.
Nhưng mà Vinh gia chủ rõ ràng là không thích nhiều lời, Bạch Ngữ cũng không thể ép nàng nói ra tin tức hữu dụng.
Về phần giao dịch giữa hai người, Vinh gia chủ đã nói rõ ràng rồi. Chẳng qua là biếu tặng Bạch Ngữ một khối ngọc thạch, tạm thời không có đưa ra điều kiện cụ thể.
Sau khi rời khỏi Dược viên, Bạch Ngữ nhất thời tâm sự nặng nề.
Giao dịch với Vinh gia chủ có thành công hay không cũng không quan trọng. Dù sao trên thế giới này không chỉ có một đóa Nại Hà Hoa duy nhất, hơn nữa vẫn còn phương pháp khác hồi sinh Cẩn Nhu.
Nhưng mà Tân Nguyệt Địa đang đối mặt với nguy cơ to lớn, rốt cuộc đó là cao nhân phương nào đang gây sóng gió?
Vinh gia chủ đã nói ra kết quả cuối cùng. Vậy thì cuộc chiến tồn vong khi nào mới phát sinh?
Nhưng một vị gia chủ hoàng tộc đã khẳng định như thế, xem ra Tân Nguyệt Địa mười phần hết chín sẽ bị hủy diệt rồi.
Ngày đầu tiên hội nghị triển khai, đại biểu các thế lực bắt đầu tụ họp bên trong sơn trang nằm trên đỉnh núi cao nhất.
Hai đại hoàng tộc không có nhiều lời, bỏ qua phần lớn các thủ tục lễ tiết. Bọn họ sắp xếp chỗ ngồi cho các thế lực theo thứ tự thực lực được đánh giá trong thế giới nhân loại.
Lãnh thổ tự do an bài chung một góc, thủ tịch đại biểu chính là thành chủ Hạ Âm của Ti Minh thành.
Bên cạnh Hạ Âm là Lâm Hàm, hiển nhiên là người đại biểu cho Hòa thành.
Xuống chút nữa chia ra mấy lãnh thổ tự do đại biểu cho Ô Bàn đại địa, đến vị trí thứ bảy mới là chỗ ngồi của Tân Nguyệt Địa.
Ở trong đại sảnh lúc này có chừng hai trăm người, mỗi người đại biểu cho thế lực một phương, hoặc là những nhân vật đặc biệt được hai đại hoàng tộc chú ý phát thiệp mời riêng.
Thành viên Hoàng tộc xuất hiện không nhiều, chỉ có mấy vị gia chủ đảm nhiệm công việc chủ trì hội nghị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1662: Tân Nguyệt Địa tồn vong
Chương 1662: Tân Nguyệt Địa tồn vong