DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Mị
Chương 1673: Hải vực lưu vong

Tiểu Hoàng Tuyền hủy hoại làm cho Hải Tích Yêu tộc tức giận, Ma tuyền bảo tồn thi thể cường giả cấp Bất Hủ cũng mất sạch.

Ma tuyền là tài nguyên quý hiếm, chỉ có Hải Tích Yêu nhất tộc mới sở hữu bảo bối này. Hơn nữa, trong toàn bộ Hằng Hải cũng khó thể tìm ra nguồn Ma tuyền thứ hai. Cuối cùng Sở Mộ đành phải sử dụng Bất Hủ tuyền thủy thay thế.

Bất Hủ tuyền thủy trân quý không thể nghi ngờ, không những có tác dụng bảo tồn thi thể không bị hủ hóa, mà còn có thể gia tăng tốc độ trưởng thành của Hồn sủng.

Sau đợt cung cấp Bất Hủ tuyền thủy cho Hải Tích Yêu tộc đây, đương kim thành chủ Thiên Hạ thành - Mục Vũ Tịch nước mắt như mưa, khóc lóc thê thảm như nhà có tang.

Bất Hủ tuyền thủy trong thời gian mấy năm mới sinh ra một bình nhỏ, thế mà Sở vương một hơi lấy đi sạch sẽ, không để lại cho hắn tý nào.

Sở vương là cường giả đỉnh cấp, hiển nhiên không cần để ý đến Bất Hủ tuyền thủy, nhưng mà thứ này dùng để làm phần thưởng đại hội Thiên Hạ Quyết. Sau này hắn biết lấy cái gì bù vào chỗ trống đây?

Thế nhưng, thời điểm Sở Mộ ném Hồn sủng giới chỉ cho vị thành chủ này, hắn phát hiện bên trong là một đám ấu sủng Thủy hệ nhất thời mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa.

Tất cả đều là ấu sủng Thủy hệ có đẳng cấp chủng tộc cấp chúa tể trở lên. Hơn nữa thuộc tính, thiên phú cực kỳ xuất chúng, loại Hồn sủng này bình thường bắt được một, hai con đã là tốt lắm rồi. Không ngờ Sở vương trực tiếp ném ra một cái Hồn sủng giới chỉ, trong đó có 100 con ấu sủng.

100 con ấu sủng cấp chúa tể là khái niệm gì chứ?

Phối hợp thêm Bất Hủ tuyền thủy tiến hành bồi dưỡng, không bao lâu nữa sẽ biến thành 100 đầu Hồn sủng cường đại. Nếu dùng làm phần thưởng Thiên Hạ Quyết, đám người trẻ tuổi kia sẽ điên cuồng thế nào đây?

Bất Hủ tuyền thủy có tác dụng tương tự Ma tuyền, Ngư Nhân tộc cố ý đề luyện thành hai loại dược tề khác nhau.

Một là Hủ thủy hiệu quả bảo tồn thi thể, hai là Trường thủy có thể tăng cường tốc độ ấu sủng trưởng thành lột xác.

Hải Tích Yêu nhất tộc là chủng tộc mạnh nhất Đông Hải, nhưng mà tốc độ trưởng thành lột xác rất chậm, chậm hơn những chủng tộc khác rất nhiều. Vì thế Bất Hủ tuyền thủy đúng lúc giải quyết vấn đề lớn đối với chúng nó.

Nếu như Bất Hủ thành có thể cung cấp Bất Hủ tuyền thủy nhiều hơn, Ngư nhân công chúa thậm chí sẽ luyện chế ra Trường thủy sử dụng khắp Hải tộc. Chỉ tiếc là tài nguyên luôn luôn có hạn, Trường thủy tinh khiết chỉ có thể ban cho những thành viên Hải tộc thiên phú cao, những thành viên khác phải dùng Trường thủy pha loãng.

Thế nhưng, Trường thủy pha loãng cũng giúp cho tốc độ phát triển gia tăng ba thành, trong lúc nhất thời đám cao thủ trẻ tuổi Hải Tích Yêu tộc tăng cường thực lực rất nhanh.

Chính vì thế, Hải Tích Yêu tộc cực kỳ hài lòng đối với lần bù đắp thiệt hại này của Sở Mộ.

Hắn không chỉ khôi phục Bất Hủ thánh đàn, mà còn giúp cho cả chủng tộc tăng cường thực lực. Hải Tích Yêu nhất tộc có thể không hài lòng được sao? Trước kia chúng nó đúng là không thích nhân loại, nhưng Sở Mộ chính là ngoại lệ. Sau chuyến đi này, hắn đã trở thành nhân loại duy nhất chiếm được tình hữu hảo của Hải tộc.

Trong quá trình giải quyết hai chuyện này, Sở Mộ không ngừng rèn luyện Hồn sủng trong hải vực, thường xuyên tham gia chiến tranh giữa Đông Hải nhất tộc và Hạo Kiếp hải yêu. Thực lực bản thân hắn một mực đề cao.

Đến lúc này, thời gian Sở Mộ lưu lại Hải tộc quá lâu rồi, chung quanh lúc nào cũng có một đám Hải tộc cổ quái bơi qua bơi lại. Sở Mộ thiếu chút nữa cho rằng mình cũng là thành viên Hải tộc.

Những lúc rảnh rỗi, hắn thường di chuyển qua các tòa Hải thành, thường xuyên trò chuyện với các thủ lĩnh Hải tộc. Ngay cả Sở Mộ cũng không dám tưởng tượng mình có ngày tiếp xúc thân mật với Hải tộc cỡ này, đặc biệt là bản thân hắn vốn không thích nói chuyện, cả ngày nói không quá ba câu.

Thật ra cũng không khó hiểu lắm, bởi vì hắn đã là Dị nhân, trong người có khí chất đặc thù rất dễ tác động với ngoại tộc. Chỉ có điều bản thân hắn không nhận ra mà thôi.

"Sở công tử, công chúa mời. Nàng nói có một tin tức tốt muốn cho ngươi biết."

Ngư nhân thiếu nữ bơi tới gần, cười nói với Sở Mộ.

Ngư nhân thiếu nữ đã không còn ngượng ngùng như lần đầu tiên gặp Sở Mộ, thỉnh thoảng còn chạy đến chỗ của hắn bảo kể chuyện xưa ở thế giới nhân loại cho nàng nghe.

Về điểm này, Ngư nhân thiếu nữ và Ngư nhân công chúa hoàn toàn giống nhau. Hai người này có một phần huyết thống nhân loại, cho nên vô cùng tò mò thế giới xa lạ kia. Sau khi giải quyết xong vấn đề Hạo Kiếp hải yêu, các nàng nhất định sẽ tới Tân Nguyệt Địa tham quan một chuyến.

Sở Mộ trả lời rất đơn giản:

"Đi đâu cũng được, Tân Nguyệt Địa cũng tốt. Nhưng trước kia các ngươi phải học cách mặc quần áo đã!"

Lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy các nàng đã được bổ mắt không ít, tinh thần dao động không yên. Sau này Ngư nhân công chúa thường xuyên ôm tiểu Ngư nhân, miệng cất tiếng ca khe khẽ ru nó ngủ. Khung cảnh êm đềm này làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, trong lòng chợt nghĩ tới một ngày nào đó …

Lam Thiếp thấy Sở Mộ đi tới liền giao tiểu Ngư nhân cho Hải Tích thị vệ ở bên cạnh.

Trên mặt nàng nở nụ cười vui vẻ, thân thể mềm mại bơi tới nghênh đón, bày ra thần thái quyến rũ, phong tình hấp dẫn ánh mắt của hắn.

"Hoàng Tuyền đại đế đã biết ngươi làm những chuyện kia rồi, hắn nói là cực kỳ tán thành hành động mau lẹ, dứt khoát của ngươi."

Ngư nhân công chúa cười nói.

"Vậy có hi vọng triệt tiêu tội lỗi của Họa không?"

Sở Mộ vội vàng hỏi.

"Còn chưa được, Hải Tích Yêu nhất tộc đã không còn oán niệm nữa rồi, Băng Ma Sa nhất tộc cũng không muốn truy cứu nữa. Nhưng mấy chủng tộc khác vẫn đang lên tiếng đòi công đạo, từ thái độ hữu hảo của ngươi, Hoàng Tuyền đại đế cho phép ngươi đi tới hải vực lưu vong gặp Hoàng Tuyền Họa. Sau khi ngươi bình ổn tức giận của các chủng tộc kia, Hoàng Tuyền đại đế sẽ triệt tiêu lệnh trừng phạt. Về phần Hoàng Tuyền Họa có nguyện ý trở thành Hồn sủng của ngươi hay không sẽ do chính nó lựa chọn."

Ngư nhân công chúa chậm rãi nói.

"Rất tốt, hải vực lưu vong ở đâu?"

Sở Mộ hỏi tiếp.

Tiểu Hoàng Tuyền bị phong ấn lực lượng, thực lực chỉ còn lại tương đương cấp bậc đế hoàng. Sở Mộ thật sự bận tâm nó sống trong một hải vực xa lạ sẽ bị sinh vật khác sỉ nhục, thậm chí sẽ bị hung thú tàn bạo giết chết.

"Không tính quá xa, nhưng lần trước Hạo Kiếp hải yêu đã chiếm lĩnh một hải vực tiếp cận biên giới. Ngươi đi đường phải cẩn thận một chút, Hạo Kiếp hải yêu bây giờ đoán chừng đã ghi tên ngươi vào trong sổ đen rồi."

Ngư nhân công chúa nói.

Hiện tại Hạo Kiếp hải yêu khẳng định đã nhắm trúng Sở Mộ rồi. Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn đi đi lại lại khắp Đông Hải giết chết rất nhiều thủ hạ của nó. Hạo Kiếp hải yêu đã sớm nghe thấy có một gã nhân loại ăn no rỗi việc đang tham gia vào chiến tranh Hải tộc. Nói không chừng cái đầu Sở Mộ còn được treo giải thưởng truy sát khắp đại dương rồi.

Hải vực lưu vong nổi danh là địa phương hung tàn nhất đại dương, nơi này khí hậu quái dị, sóng biển lên xuống bất thường. Đôi khi còn bộc phát sóng thần, dưới đáy biển có núi lửa hoạt động, trên bờ thường xuyên xuất hiện mây đen mù mịt, sấm chớp ầm ầm.

Hoàn cảnh này vốn không thích hợp tính mạng sinh tồn, nhất là đám Hồn sủng chưa trưởng thành tiến vào địa phương này xem như chết chắc.

Hơn nữa, trong hải vực thường thường xuất hiện những chủng tộc tàn bạo, hiếu chiến, loại địa phương này vẫn luôn tồn tại chân lý “kẻ mạnh làm vua, kẻ thua biến thành thịt”. Vì thế Hoàng Tuyền đại đế và Hải tộc không thể nào thống trị chân chính khu vực này.

Bởi vậy, nơi này biến thành hải vực lưu vong, trong Hải tộc xuất hiện những kẻ tội ác tày trời, thường xuyên vi phạm quy tắc sẽ bị ném tới đây mặc cho sống chết. Sau này cũng không ai thèm quản lý, phần lớn tù nhân sống không bao lâu rồi cũng chết mất xác ở nơi này.

Chương 1516: Hải vực lưu vong. (Hạ)

Nói đi thì nói lại, bản lĩnh Hạo Kiếp hải yêu quả thật phi phàm, tên này giống như là đầu lĩnh tội ác, hải vực lưu vong vốn là địa phương táo bạo, nhưng Hạo Kiếp hải yêu chỉ mất một đoạn thời gian ngắn đã tiếp quản và áp đặt chế độ thống trị.

Trên thực tế, trong lúc Hạo Kiếp hải yêu đối kháng với thế lực Đông Hải đã không ngừng xua quân chiếm lĩnh hải vực lưu vong. Sau đó men theo đường biên giới, từ từ thâu tóm những hải vực chân chính để phát triển thế lực. Hơn nữa, tên này có năng lực đầu độc tinh thần chẳng thua gì tà giáo trong thế giới nhân loại, các chủng tộc nổi danh hung bạo liên tiếp đầu nhập, trở thành tay sai liều mạng vì nó.

Hải vực lưu vong nằm ở phía bắc Đông Hải, tương đối gần lãnh thổ Trùng hệ thế triều tại Bắc Hoang đại địa.

Sở Mộ bay từ Đông Hải tới đó mất chừng mười ngày.

Không có Dạ ở bên người, Sở Mộ tự mình di chuyển quả thật mệt mỏi, mặc dù dốc toàn lực chạy đi rất nhanh, nhưng sức bền và tinh thần lực không thể nào so sánh với Dạ.

Một khi gặp phải tình huống nguy hiểm, thể lực suy giảm chính là điểm yếu chí mạng đối với hắn.

Hồi tưởng lại những lời Ly lão nhân nói, Sở Mộ cảm thấy có chút an ủi tâm lý. Bởi vì Ly lão nhân điều chế dược tề cho Dạ không chỉ có thể trừ đi tác dụng của ma lực Thi hệ, mà còn gia tăng cường độ huyết thống lưu lạc trong cơ thể Dạ. Trong khoảng thời gian Sở Mộ chạy quanh Hải tộc, Ly lão nhân đã tiến hành huấn luyện Dạ dùm cho hắn.

Thiên cảnh là Yêu Linh quốc độ, Dạ rèn luyện ở đó khẳng định nhanh hơn đi theo Sở Mộ vào trong biển rộng.

Chỉ cần nhìn trạng thái Mạc Tà trong thời gian trên biển đã làm cho hắn đau đầu rồi, ngày thường Mạc Tà thích nằm trên vai hắn lúc ngủ lúc chơi đùa. Kể từ khi hắn tiến vào đại dương, nó kiên quyết trở lại trong không gian Hồn sủng ngủ, còn bảo rằng khi nào chưa trở lại đất bằng thì đừng gọi nó ra. Mỗi lần ngủ nhiều quá không ngủ nổi nữa mới tỉnh lại, suốt ngày há miệng tru dài tru ngắn.

Nghĩ đến đây, Sở Mộ quả thật vô cùng phiền não.

Sở Mộ vốn là muốn để cho Mạc Tà ở lại Yêu Trủng rèn luyện với Dạ, nhưng làm vậy hắn sẽ bị mất đi ba hồn.

Thiện Ác nữ vương vẫn luôn chiếm mất một hồn, Dạ lưu lại Yêu Trủng rèn luyện. Nếu như Mạc Tà cũng rời khỏi, bản thân hắn đường đường là một cường giả Hồn Hủ nhưng năng lực triệu hoán lại tương đương với Hồn Sĩ. Người khác mà biết được thế nào cũng cười cho thối mặt.

Quan trọng nhất là Hạo Kiếp hải yêu đã đưa ra nhiệm vụ truy sát hắn, bất kỳ lúc nào cũng có Hải tộc truy tìm, giăng bẫy phục kích. Lần này Sở Mộ chạy tới hải vực lưu vong chính là tự nạp mình vào địa bàn của nó. Cho nên Sở Mộ phải giữ vững chiến lực nhằm đối phó với hết thảy tình huống có thể phát sinh.

"Ca ca, chúng ta đi tìm tiểu Hoàng Tuyền sao?"

Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Ừ. Ngươi theo ta hay là trở về Tân Nguyệt Địa?"

Sở Mộ hỏi.

Trong khoảng thời gian này Trữ Mạn Nhi như hình với bóng, đi theo hắn bôn ba khắp Hải tộc. Thú vị nhất chính là Trữ Mạn Nhi còn thu được một đầu Hải vương làm Thủ hộ giả. Thực lực Hải vương còn chưa có rõ ràng, nghe Ngư nhân công chúa nói đây là một đầu Hồn sủng có lai lịch rất lớn.

Trữ Mạn Nhi bây giờ đã có năm Thủ hộ giả, trong đó một Thủ hộ giả đang lưu lại Tịch Tĩnh Lâm tại Ô Bàn đại địa.

Ngoài ra còn có một đầu Long tộc cũng là Thủ hộ giả củaTrữ Mạn Nhi, nhưng mà đầu Long tộc Hồn sủng này đã chạy đi nơi khác. Trữ Mạn Nhi bảo là nó muốn trở về Vạn Khung Long Uyên một chuyến để xử lý sự tình cấp bách.

Sau đó chính là cái bóng của Trữ Mạn Nhi, Thủ hộ giả Ám Hoàng vẫn luôn đi theo bảo vệ nàng.

Ám Hoàng kiên trì nguyện vọng của chủ nhân Hà Thương, yên lặng thủ hộ Trữ Mạn Nhi chưa bao giờ rời xa.

Cộng thêm Hải vương mới thu nhận là dũng sĩ đại danh đỉnh đỉnh của Hải tộc, thực lực còn mạnh hơn Sở Mộ sau khi ma hóa. Điều này khiến cho Sở Mộ buồn bực không dứt, tại sao hắn muốn thu phục một con tiểu Hoàng Tuyền có thể nói nhọc lòng, tốn sức, cả ngày chạy đông chạy tây mãi không xong. Còn Trữ Mạn Nhi tùy tiện tiếp xúc với Hải vương, đi theo người ta dạo vài vòng, Hải vương đã nguyện ý trở thành Thủ hộ giả của nàng. Mà Thủ hộ giả cuối cùng chính là Sở Mộ.

Sở Mộ giống như với bốn Thủ hộ giả kia, hắn ký kết với Trữ Mạn Nhi chính là hồn ước ngang hàng. Nói là Thủ hộ giả thật ra dùng vai trò người giám hộ để hình dung sẽ thỏa đáng hơn. Trước khi Thế Chủ Thụ chính thức trưởng thành, chức trách người giám hộ quan trọng hơn Thủ hộ giả. Dĩ nhiên, đợi đến khi Trữ Mạn Nhi trưởng thành, nắm giữ năng lực Thế Chủ Thụ hoàn chỉnh. Sở Mộ hiển nhiên sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất.

Dạo gần đây, Sở Mộ đã đi qua không ít hải vực hỗn loạn, nhưng khi hắn chạy tới hải vực lưu vong mới ý thức được nơi này kinh khủng như thế nào. Trong lòng không nhịn được cảm thấy mấy phần bất đắc dĩ, đồng thời càng thêm lo lắng cho tiểu Hoàng Tuyền.

Đại dương vốn là màu xanh thẫm, nước biển trong suốt, tinh khiết có tầm quan trọng to lớn đối với Hải tộc tương tự không khí đối với nhân loại.

Vậy thì có thể hình dung hoàn cảnh tại hải vực lưu vong giống như một tòa thành nhân loại tràn ngập khói bụi và mùi hôi thối nồng nặc.

Cho dù là trên mặt biển, hay là dưới đáy đại dương luôn luôn trôi nổi lơ lửng đủ các thứ tạp nham, có thi thể, chi cụt rửa nát, có lân phiến vỡ vụn, có Hải thảo ẩn chứa kịch độc...v…v

Thậm chí trên mặt biển còn có một tầng quái khí bao phủ, chim biển bay ngang qua đó thậm chí sẽ trực tiếp trúng độc chết tươi. Sau đó sẽ góp thêm vào đại dương dơ bẩn một đống lông chim và thi thể thối rữa.

Đông Hải san hô thành nước biển sạch sẽ, trong suốt thấy đáy, cơ hồ không có tạp chất. Nếu lặn xuống biển cũng có thể nhìn thấy địa phương rất xa.

Nhưng mà hải vực lưu vong quả thật là quá mức kinh khủng rồi, nói thật Sở Mộ cũng không có dũng khí lặn xuống. Chuyện này chẳng khác gì lặn ngụp dưới đống bùn tanh.

"Tiểu Hoàng Tuyền bị lưu vong tới đây thật sự là đáng thương."

Trữ Mạn Nhi bịt mũi, dùng giọng nói khàn khàn lẩm bẩm.

Tiểu Hoàng Tuyền vốn sống ở đại dương sạch sẽ, ở trong hang động xa hoa, rực rỡ.

Hiện tại nó bị giáng chức đến chỗ này, tâm tình hiển nhiên không khá nổi. Hơn nữa, có quỷ mới biết nước biển có độc hay không. Lỡ may ăn trúng thực vật, sinh vật sống ở nơi này có khi còn bị giảm thọ.

"Ca ca, tiểu Hoàng Tuyền ở chỗ nào?"

Trữ Mạn Nhi mở miệng hỏi.

"Lam Thiếp nói nó bị lưu đày tới khu vực Ngoan Hải thạch, chúng ta bắt một đầu Hải tộc hỏi đường."

Sở Mộ nói.

Sở Mộ có chết cũng không lặn xuống dưới biển, trực tiếp thi triển lực lượng không gian chia mặt biển ra làm hai.

Hai tay Sở Mộ giang ra, mặt biển lập tức tách ra hai phía để lộ ra không gian trống rỗng tựa như sơn cốc.

Đám sinh vật đại dương bị một màn này dọa cho sợ hãi hết hồn, vội vàng quay đầu chạy trốn về nơi xa. Sở Mộ dùng hồn niệm khóa định một con Độc Giác hải xà.

"Chọn ngươi vậy!"

Ánh mắt Sở Mộ lóe lên hàn quang, mạnh mẽ bắt lấy Độc Giác hải xà đang cố gắng chạy trốn, cánh tay hắn co lại trực tiếp kéo nó lên trời.

Đầu Độc Giác hải xà không ngừng kêu loạn, nhưng mặc kệ thân thể giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát lực lượng không gian của Sở Mộ.

Hình thể Độc Giác hải xà lớn cực lớn, ít nhất cũng dài trăm thước. Khi còn ở dưới nước còn tưởng rằng chỉ là một con rắn nhỏ, không ngờ kéo nó lên mới biết con quái xà này lại lớn như thế, ngay cả Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi cộng lại còn không bằng miếng vảy của nó.

"Tiểu Hải xà, đừng sợ, tỷ tỷ hỏi ngươi một chuyện."

Trữ Mạn Nhi nở nụ cười thân mật, nhỏ giọng nói với Độc Giác hải xà.

Tâm tình Độc Giác hải xà đoán chừng rất là buồn bực, nó sống tại hải vực lưu vong đã hơn trăm năm, khó khăn lắm mới bò lên vị trí bá chủ khống chế một vùng hải vực. Thực lực tăng cường lên tới trung đẳng chúa tể.

Vốn tưởng rằng có thể hoành hành ngang ngược rồi, kết quả ngày hôm nay vô cùng bất hạnh sẽ bị người ta lôi ra ngoài như con giun con dế, đường đường ác bá Độc Giác hải xà nổi danh hung tàn lại vô lực phản kháng, một chiêu cũng không đỡ nổi.

"Ngươi có biết Ngoan Hải thạch ở đâu không? Nơi đó có một con tiểu Hoàng Tuyền?"

Trữ Mạn Nhi dò hỏi.

Độc Giác hải xà đoán chừng muốn khóc, hai người này hành động khoa trương như vậy, trực tiếp bổ đôi đại dương, lôi ra nó ra ngoài chỉ để hỏi đường?

Loại chuyện này tùy tiện bắt một con quái vật biển trưởng thành là được rồi. Tự dưng đi bắt bá chủ hải vực cấp chúa tể làm cái gì?

"Ca ca, nó biết, phương hướng đại khái ở bên kia!"

"Bảo nó dẫn chúng ta đi!"

Sở Mộ nhàn nhạt nói.

Trữ Mạn Nhi lập tức gật đầu, mở miệng nói với Độc Giác hải xà:

"Tiểu Hải xà, ngoan nào, làm phiền ngươi dẫn tỷ tỷ tới đó!"

Ác bá hải xà vô cùng đáng thương, thoáng cái đã biến thành thú cưỡi của Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi.

Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi không muốn xuống biển, cho nên Độc Giác hải xà phải bay dọc theo mặt biển từ từ tiến tới.

Trữ Mạn Nhi đứng trên Độc giác ngắm cảnh, chỉ có điều hải dương tràn ngập mùi hôi làm cho tâm tình nàng không khá chút nào.

"Ca ca, nó nói khu vực Ngoan Hải thạch có một sinh vật lạ bị xiềng xích khóa chặt, nhưng nó không biết có phải là Hoàng Tuyền hay không."

"Bị khóa?"

Trong lòng Sở Mộ hơi nghi ngờ, chẳng lẽ đám hoàng gia hải tuần ném tiểu Hoàng Tuyền tới đây còn tăng thêm một tầng xiềng xích hạn chế hành động?

Đọc truyện chữ Full