DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thiên Ký
Chương 46: Đảo Phục Giao

Dịch giả: hungprods

Đại, Chu khoe đệ tử nhập môn

Tiêu, Vũ chào chư tôn thúc bá

===================

Ba người Liễu Minh nghe được chuyện đó, đều không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thuyền gỗ trước mắt, hai tròng mắt như muốn nuốt luôn cả con thuyền này vào trong.

Con thuyền này chính là một kiện Linh Khí trong truyền thuyết, hơn nữa còn là Linh Khí phi hành vô cùng ít ỏi, đây thực sự là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy.

Chu Xích gọi bọn hắn một tiếng, sau đó bước lên thuyền gỗ cùng đạo cô họ Chung.

Chuyến này Khuê Như Tuyền không đi cùng mà ở lại tọa trấn Cửu Anh Sơn.

Một lát sau, Chu Xích đợi ba người Liễu Minh cẩn thận leo lên thuyền gỗ xong xuôi, lúc này một tay mới bấm niệm pháp quyết, một màn sáng màu xanh lam hiện ra, bao trọn cả con thuyền gỗ vào trong.

Tiếp theo Chu Xích lại đánh ra mấy đạo pháp quyết vào con thuyền gỗ dưới chân, làm cho nó từ từ bay lên trời.

Sau một tiếng ‘Đi!’, thuyền gỗ run lên phá không bay vút đi, tốc độ cực nhanh, khiến cho thân hình ba gã Linh Đồ đứng bên trên thuyền gỗ nghiêng ngả một trận, thiếu chút nữa loạng choạng ngã sấp xuống sàn thuyền.

Hai chân Liễu Minh dậm mạnh một cái mới làm cho thân hình đứng vững một lần nữa, lúc này mới có thời gian nhìn ra bên ngoài màn sáng.

Chỉ thấy bên ngoài con thuyền có rất nhiều đám mây trắng, tất cả chúng đều trôi cực nhanh về phía sau, đồng thời những dãy núi cao trùng điệp phía dưới lại biến thành rất nhiều chấm nhỏ màu xanh đen, căn bản không thể thấy rõ bất cứ vật gì.

Bích Linh Phi Châu này không ngờ đã bay cao mấy ngàn trượng trên bầu trời, hơn nữa còn lao đi với một tốc độ mà đám Liễu Minh không thể tưởng tượng nổi.

"Cho dù sử dụng Bích Linh Phi Châu cũng cần thời gian hơn mười ngày mới đến được địa điểm cần tới. Trong thời gian này, ngoại trừ dừng chân qua một chút ở một vài nơi, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt trong thuyền." Chu Xích mở miệng nói hai câu, sau đó liền đi tới chỗ lối vào boong thuyền trên thuyền gỗ, đứng thẳng không nhúc nhích, toàn tâm điều khiển thuyền gỗ bay về phía trước.

Ba người Liễu Minh đáp ứng một tiếng, sau đó vội vàng trước sau khoanh chân ngồi xuống.

Mà đạo cô họ Chung từ khi đi lên thuyền gỗ, vẫn luôn ngồi xếp bằng tu luyện ở một góc thuyền gỗ, mí mắt khép hờ, không để ý tới tất cả mọi việc bên ngoài.

Liễu Minh cũng không thực sự tu luyện công pháp, khi hai tay vừa để xuống hai bên đầu gối, trong đầu đã hiện lên từng dãy văn tự khẩu quyết, đúng là phương pháp tu luyện Thông Linh Quyết kia.

Hôm nay mặc dù không có Linh hương trợ giúp, nhưng trải qua cố gắng trong mấy ngày trước, hắn cũng đã lĩnh ngộ được hơn nửa nội dung của môn pháp quyết này rồi. Sau này chỉ cần triệt tìm hiểu hoàn toàn là lập tức có thể tìm kiếm Quỷ vật phù hợp để tiến hành Thông Linh thuần phục.

Đây cũng là phương pháp chủ yếu dùng để đối địch của đệ tử Man Quỷ Tông tu luyện Quỷ Linh Công.

Vu Thành bên cạnh đang nhắm mắt, mái tóc đỏ bay bay không thôi, đồng thời trên người gã lại tỏa ra một luồng khí tức nóng bỏng.

Cảnh này cũng không giống như đang tu luyện công pháp trụ cột, mà chính là dấu hiệu tu luyện loại bí thuật nào đó.

Về phần Tiêu Phong, thân thể gã đã được một tầng sáng màu xanh lục che khuất, hiển nhiên đang tu luyện công pháp có tên “Mộc Tiêu Quyết” mà nho sinh họ Khuê đã truyền thụ kia.

Những người mới tiến cấp như gã và Liễu Minh bình thường đều cần phải dùng khá nhiều thời gian để củng cố cảnh giới.

Thời gian trôi qua từng chút một, Bích Linh Phi Châu chở năm người hóa thành một đường sáng màu xanh lục, vẫn luôn phá không bay về phía Tây.

Trên đường đi, ngoại trừ mỗi đêm tìm một chỗ rừng núi hoang vắng để nghỉ ngơi mấy canh giờ, mấy người đều trải qua trên Linh thuyền.

Cũng may một đường vô sự, mười ngày sau, thuyền gỗ cuối cùng cũng đi tới bên bờ một hồ nước mênh mông bát ngát, nhưng cũng không dừng lại mà vội vã bay về chỗ giữa hồ.

Lúc này, thuyền gỗ chỉ bay cao hơn mặt hồ hơn trăm trượng mà thôi, thậm chí ngay cả từng gợn sóng bị gió thổi lên phía dưới, mấy người trên thuyền đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, một hòn đảo màu xanh đen thấp thoáng hiện ra phía trước.

"Tốt rồi, cuối cùng đã tới đảo Phục Giao. Các ngươi hãy chuẩn bị một chút, chúng ta sắp hạ xuống rồi." Chu Xích vừa nhìn thấy hòn đảo phía trước liền đứng dậy nói.

Đám người Liễu Minh đáp ứng một tiếng, sau đó trước sau thu hồi công pháp, lập tức đứng dậy.

Đường sáng màu xanh lục do Bích Linh Phi Châu biến thành sau giây lát đã tới trên không trung hòn đảo, tiếp đó dừng lại ngay phía trên trung tâm hòn đảo.

Ánh mắt Liễu Minh nhìn xuống phía dưới một lượt, chỉ thấy một khu vực toàn là loạn thạch màu xám trắng chồng chất, hơn nữa dường như còn có chừng mười bóng người đang đi lại phía dưới.

Bích Linh Mộc Châu run lên, màn sáng lập tức tan biến, sau đó chậm rãi hạ xuống.

"Ha ha, Chu đạo hữu, Chung tiên tử, các ngươi cuối cùng đã tới rồi. Chúng ta đã thật lâu không gặp nhau, hôm nay vừa gặp mặt, phong thái hai vị vẫn như trước a." Thuyền gỗ hạ xuống trên một khu đất trống trải, một lão giả tóc bạc trắng lập tức đi ra từ trong hơn mười bóng người kia, mặt mũi nhìn rất hiền từ, lão cười ha hả một tiếng rồi cất lời chào Chu Xích và đạo cô.

"Thần thái Đại Trí đạo hữu cũng không sa sút chút nào! Tuy nhiên, lần này vì sao ngươi lại dẫn theo nhiều đệ tử tới đây như vậy, chẳng lẽ bọn chúng đều muốn tham gia tỷ thí lần này hay sao?" Chu Xích dẫn đầu bước xuống thuyền gỗ, ánh mắt quét qua phía đối diện một lần, thản nhiên nói.

"Điều này sao được. Nếu đã thỏa thuận ổn thỏa chỉ tỷ thí ba trận, hai người chúng ta đương nhiên cũng sẽ chỉ phái ra ba đệ tử tham gia tỷ thí, đám đệ tử còn lại chỉ là người vẫn luôn ở tại chỗ này chăm sóc cây Linh quả kia. Bọn hắn một mực đợi ở đây bảy tám năm, không có công lao thì cũng có khổ lao a." Một lão giả tóc xám, đầu đội mộc quan, đứng bên cạnh đám người Cửu Khiếu Sơn, mặt không chút cảm xúc nói.

"Hừ, ta vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Khuê sư huynh có ý định để lại mấy tên đệ tử cùng trông coi, song hai vị đạo hữu đưa ra rất nhiều lý do để từ chối. Tu luyện gần Linh thụ, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn một chút so với dùng trực tiếp Linh Mễ. Một bộ phận Pháp lực bất tri bất giác cũng được tinh thuần hơn, nhìn một đám đệ tử các ngươi tinh khí dồi dào, xem ra Pháp lực cũng tinh tiến nhanh hơn không ít đấy chứ!" Đạo cô họ Chung nghe xong lời này, hừ lạnh một tiếng nói.

Lúc này, nàng cũng đã dẫn theo ba người Liễu Minh đi xuống khỏi thuyền gỗ.

"Tiên tử có thể đã hiểu không đúng về chuyện đó rồi. Nếu không có như vậy thì sao chúng ta lại đồng ý chia phần cho hai vị đạo hữu. Năm đó chính là hai người chúng ta đã phát hiện ra động phủ lưu lại của Phục Giao Chân Nhân, sau đó cũng bỏ ra rất nhiều công sức để bài trừ phong ấn. Được rồi, bây giờ còn nhắc lại chuyện năm đó làm gì. Mấy người chúng ta cũng coi như kết giao nhiều năm, cũng không nên trở mặt vì vài quả Linh quả. Huống hồ Chu đạo hữu cũng đã đồng ý thông qua đấu pháp để quyết định phân phối Linh quả, hiển nhiên quý chi cũng có mấy phần tự tin. Đúng rồi, lão phu nghe nói Khuê huynh mới thu một đệ tử chín Linh Mạch, không biết là vị nào nhỉ?" Lão giả tóc bạc nghe thế không tức giận chút nào, trái lại còn thuận miệng giải thích hai câu, ánh mắt quét qua ba người Liễu Minh.

"Đại Trí đạo hữu nói chí phải, chuyện trước kia nói thêm cũng vô ích. Tiêu Phong, ngươi tới ra mắt Đại Thượng, Đại Trí hai vị tiền bối đi." Chu Xích suy nghĩ một lát, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, vẫy tay ra phía sau một cái.

"Đệ tử bái kiến hai vị tiền bối!" Tiêu Phong không dám chậm trễ, vội vàng bước tới cúi người hành lễ với hai người phía đối diện.

"Ừm, đã là Linh Đồ trung kỳ rồi, quả nhiên là nhân tài." Hai người Đại Thượng, Đại Trí đánh giá trên dưới Tiêu Phong vài lần, không kìm được mà tán thưởng một câu.

Chu Xích khoát tay ra hiệu Tiêu Phong lui xuống, sắc mặt nghiêm túc hỏi:

"Chu mỗ cũng nghe nói, hai vị cũng thu được một đệ tử có tư chất tuyệt hảo trong một lần quý tông Khai Linh, có thiên phú nhất tâm đa dụng, không biết có thể cho ta gặp mặt một lần hay không?"

"Nhất tâm đa dụng?" Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng bỗng nhiên chấn động mạnh.

"A, đệ tử mà Chu huynh nói là Vũ nhi a! Vũ nhi, mau ra mắt hai vị tiền bối Cửu Anh Sơn." Lão giả tóc bạc Đại Trí nghe xong cười cười, cũng vẫy tay một cái về phía đám đệ tử sau lưng.

Một thiếu niên mặc áo lam, vẻ mặt hơi lạnh lùng, mặt không đổi sắc thong dong bước lên vài bước, thi lễ một cái về phía hai người Chu Xích phía xa xa, sau đó liền không nói hai lời tự động trở về đám người.

Một màn này khiến cho cả đám người Chu Xích đều không biết nói gì.

"Chu đạo hữu, Chung tiên tử, chớ trách chớ trách. Đứa nhỏ Kim Vũ này từ nhỏ đã ở một mình trong núi, sau này lại đặt tất cả tâm tư lên việc tu luyện, không hiểu gì nhiều về đạo đối nhân xử thế, tuyệt đối không có ý vô lễ với hai vị đạo hữu." Lão giả tóc bạc vội vàng giải thích, nhưng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nghe ra sự cưng chiều với vị đệ tử này trong lời nói của lão.

Chu Xích nghe vậy hơi nhíu mày, sau một lúc lâu mới nhoẻn miệng cười, nói:

"Xem ra thiên phú nhất tâm đa dụng của đứa nhỏ này thực sự rất hợp với tâm ý của hai vị đạo hữu, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như vậy rồi. Được rồi, ta và sư muội cũng là Linh Sư thành danh nhiều năm, chẳng lẽ lại so đo gì với một đứa nhỏ à? Chúng ta trước tiên sẽ đi xem gốc Linh thụ kia, sau đó hẵng quyết định chuyện đấu pháp cụ thể. Hai vị thấy sao?"

"Muốn xem qua cây Linh thụ đương nhiên không vấn đề gì. Diệp Phong, ngươi đi trước dẫn đường." Đại Trí không chút do dự đồng ý, sau đó lập tức phân phó một tiếng.

Lúc này một thanh niên chừng hai mươi tuổi bước lên phía trước ‘dạ’ một tiếng, sau đó lập tức xoay người đi tới một đống đá chồng chất cao lớn nào đó.

Chu Xích thấy vậy, lật tay lấy ra một tấm Phù Lục màu vàng nhạt, sau đó phất tay về phía Bích Linh Phi Châu, từ trong đó phun ra một luồng sáng trắng chói mắt.

Bích Linh Phi Châu mờ đi, sau đó biến mất ngay trong ánh sáng trắng kia.

Lúc này Chu Xích mới thu lại tấm Phù Lục, điềm tĩnh dẫn đám người Liễu Minh theo sau.

Đống đá chồng chất nhìn như cao hơn mười trượng, khi đoàn người vừa mới đến gần, thanh niên dẫn đường đã giơ một tay lên rồi đánh ra một đạo pháp quyết.

Một đợt chấn động khác thường tỏa ra bốn phía, đống đá chồng chất phía trước bỗng nhiên biến mất vào hư không, thay vào đó là một gian nhà đá cực lớn trông hết sức cũ nát.

Bên cạnh nhà đá còn có mấy cây cột đá cao lớn đổ nát không còn nguyên vẹn, mặt ngoài vàng cháy, cũng hiện lên một ít hoa văn mờ mờ không rõ, dường như đã đứng ở đây từ lâu lắm rồi.

"Không thể tưởng được sau vài năm không tới, nơi đây vẫn bảo trì được dáng vẻ như khi chúng ta phá vỡ cấm chế năm đó." Chu Xích trông thấy gian nhà đá, ho nhẹ một tiếng nói.

"Điều này là đương nhiên, năm đó hai người chúng ta đã đặc biệt dặn dò đệ tử trông coi không được phá hư bất kỳ vật gì ở nơi đây." Đại Trí cười tủm tỉm trả lời.

"Hừ, xem ra đạo hữu vẫn chưa bao giờ hết hy vọng đối với món đồ đó thì phải!" Đạo cô họ Chung nghe vậy, lại hừ lạnh một tiếng trả lời.

"Dựa theo kết quả trước kia chúng ta điều tra, nơi đây đích xác là động phủ bí mật mà Phục Giao Chân Nhân xây dựng cuối cùng, theo lý thì món đồ đó phải được giấu ở đây." Giờ phút này, lão giả tóc bạc sau khi do dự một chút mới không cam lòng nói.

"Ha ha, điều này cũng khó nói. Tuy lần trước chúng ta đến đây đã có thu hoạch không nhỏ, nhưng vẫn không thể phát hiện được di hài của Phục Giao Chân Nhân, có lẽ nơi đây chỉ là một mật phủ quan trọng mà thôi. Hơn nữa trải qua nhiều năm như vậy, không biết hai vị đạo hữu đã kiểm tra nơi này bao nhiêu lần, nếu như thật sự còn bảo tàng gì, sao có thể đến bây giờ vẫn không chưa phát hiện ra!" Chu Xích thản nhiên nói.

Đọc truyện chữ Full