DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần
Chương 125: Thu đồ đệ?

Tầng thấp nhất thuyền sắt, vẻ mặt Thạch Nham ngưng trọng, gỗ lên boong thuyền kết cấu bằng gỗ.

Hạ Tâm Nghiên đứng ở bên cạnh, không nói được một lời, chỉ yên lặng chăm chú nhìn động tác của hắn.

"Thuyền sắt rất chắc chắn, nhưng mà không làm khó được ta, chỉ cần ta toàn lực ứng phó là đủ đánh bay boong thuyền này." Thạch Nham gõ trong chốc lát, vẻ mặt thả lỏng, mỉm cười nói: "Chúng ta thủ ngay chỗ này, trong chốc lát nếu như thực sự có cao thủ đến đối phó chúng ta, ta sẽ trực tiếp đục thủng một lỗ lớn, mang cô nhảy xuống biển tiếp tục chạy trốn."

Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, "Lý Uy kia sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc là rất nhanh sẽ dẫn người đến đây."

"Tâm Nghiên à, mị lực của cô thật đúng là kinh người, đã dịch dung thành như vậy, còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, chậc chậc." Thạch Nham lắc đầu cảm thán, "Nếu dung mạo cô khôi phục thì toàn bộ nam nhân trên con thuyền sắt không thể không điên lên. Xem ra nơi đây quả nhiên không thể ở lâu, có thể đi thì đi sớm là tuyệt nhất."

"Ngươi mới trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự là miệng chó không thể khạc ra ngà voi." Hạ Tâm Nghiên liếc xéo khinh thường, nhưng cũng không có tức giận, trong lòng còn có chút mừng thầm.

Mấy lời của Thạch Nham tuy không dễ nghe, nhưng là khen ngợi dung mạo của nàng, đổi lại trước kia có lẽ nàng sẽ quay đi khinh thường, nhưng bây giờ đã có chút vui vẻ, nhìn lại con người Thạch Nham, nàng cũng không cảm thấy quá đáng ghét.

Khoảng khắc Thạch Nham chắn ở trước cửa trước đó, bóng dáng một mình mạnh mẽ chống cự bốn tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, đã để lại trong đầu nàng một ấn tượng sâu sắc, hình như đã làm cho tâm hồn nàng chao đảo nổi lên một làn gợn sóng nhỏ...

"Hôm nay lần đầu tiên ta thấy ngươi động thủ, không ngờ thực lực ngươi đúng là không tệ." Hạ Tâm Nghiên chần chờ một lát, trong đôi mắt sáng có thêm chút hiếu kỳ, "Nghe nói ngươi trước mười bảy tuổi, chưa từng tu luyện qua võ đạo, lại ở trong một đêm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, có phải không?"

"Ừm, có chút cơ duyên." Thạch Nham lạnh nhạt đáp lại, không muốn đi sâu vào vấn đề này, mỉm cười nói: "Không phải ta lợi hại, là bốn tên Lý Uy này rất bình thường, bốn người này không có Võ Hồn, Tinh Nguyên trong cơ thể cũng không hùng hậu, nên không bằng Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp ngang nhau."

"Ngươi quan sát rất cẩn thận." Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu, nói: "Ở Âm Dương Động Thiên, rất nhiều đệ tử trầm mê vào chuyện nam nữ nên không có khổ tâm tu luyện. Các loại võ kỹ song tu của Âm Dương Động Thiên cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, khiến cho những đó đệ tử thông qua song tu tăng cường Tinh Nguyên đồng thời cũng ăn mòn ý chí của bọn họ, rất nhiều đệ tử vốn tư chất không tệ, bởi vì quá mức trầm mê chuyện nam nữ, dần dần trầm luân, thế cho nên không cầu tiến tới, cuối cùng khó có thể đột phá."

"Đích thực, đệ tử nơi này đa số Tinh Nguyên không tinh thuần. Lý Uy mặc dù có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, những cũng không bằng Võ Giả Bách Kiếp nhất trùng thiên bình thường Tinh Nguyên tinh thuần. Chống lại ta, đương nhiên hắn bất lợi, huống chi trên người hắn còn không có Võ Hồn."

"Lý Uy tuy rằng kém một chút, nhưng mà ngươi cũng mạnh thái quá." Lông mày Hạ Tâm Nghiên nhíu lại, thản nhiên nói: "Lúc ta còn Bách Kiếp nhất trùng thiên, cũng không thể thu thập Lý Uy thoải mái như vậy, trừ phi vận dụng Luân Hồi Võ Hồn, nhưng việc này xem như là gian lận."

Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đều người đặc biệt, sau khi đả thương Lý Uy ở trên địa bàn của người ta còn dám chuyện trò vui vẻ, hình như không biết chữ tử viết như thế nào.

Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã trôi qua ba giờ.

Thật không ngời tên Lý Uy vẫn chưa đến đây, ngược lại là nha đầu Tiểu Phượng kia, trước tiên đưa tới thức ăn và nước ngọt.

Sau khi Tiểu Phượng đến đây, ánh mắt sáng ngời, để xuống nha đầu, hơi tò mò nhìn Thạch Nham.

Thạch Nham cũng không nói nhảm, đi qua mở ra thức ăn, đột nhiên nở nụ cười: "Tiểu Phượng a, hôm nay làm sao vậy, lần này thực vật rất phong phú nha."

Trong giỏ xách, không còn là cá mặn bánh bao, mà là thịt bò chín và mùi gà nướng xộc vào mũi, còn có một bầu rượu nhỏ, nước ngọt cũng thêm một bình lớn.

Thức ăn lần này cao hơn lúc trước cả một cấp bậc, nhưng thật sự khiến cho Thạch Nham thấy có chút kỳ lạ.

"Là ngươi đả thương Lý Uy sao?" Tiểu Phượng tò mò hỏi.

"Đúng vậy." Thạch Nham sửng sốt, nhìn sơ qua Tiểu Phượng đang hưng phấn, "Thế nào? Lý Uy là kẻ địch của cô?"

"Ta hận không thể giết hắn." Tiểu Phượng cắn răng, trong mắt tràn đầy oán hận, "Ta có ba tỷ muội, đều bị Lý Uy tra tấn đến chết, nếu ta có năng lực sớm đã giết chết hắn."

"Ta thật sự muốn giúp cô, nhưng mà Lý Uy hình như là cháu của hán tử mặt vàng kia, ta đả thương hắn sợ là đã không ở lầu trên thuyền các ngươi được." Thạch Nham xé chân gà, nhét vào miệng cắn một miếng to, lại uống một ngụm rượu, tiện tay đưa một miếng thịt bò chín to cho Hạ Tâm Nghiên, "Nương tử, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức lực chạy trốn."

Hạ Tâm Nghiên đứng ở phía sau hắn, thân thủ lặng lẽ dùng sức nhéo vào bên hông hắn, vừa hận vừa trừng mắt nhìn hắn, mới dường như không có việc gì từ phía sau Thạch Nham đi ra, nhận lấy miếng thịt bò kia lập tức tránh qua một tên, đôi mắt xing đẹp hiện lên vẻ đắc ý.

Thạch Nham nhếch miệng, cười khổ lắc lắc đầu, "Cô nương này không chịu thiệt, xem ta trong chốc lát thu thập cô thế nào."

Tiểu Phượng hình như nhìn ra động tác nhỏ của hai người, nhưng mà cũng là không để ý, giải thích nói: "Lý Uy tuy rằng là cháu của Lý Trang hộ pháp, nhưng cũng không dám xằng bậy. Sau khi ta biết Lý Uy bị các ngươi đả thương, lập tức bẩm báo cho Sư hộ pháp, Sư hộ pháp bảo ta tìm hiểu tình hình, chỉ cần không phải lỗi các ngươi, Sư hộ pháp sẽ bảo vệ các ngươi."

Thạch Nham trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ngay Sư hộ pháp này chỉ sợ bất hòa với Lý Trang kia, mình đả thương Lý Uy, Sư hộ pháp kia âm thầm vui vẻ, nhân cơ hội này để chèn ép Lý Trang kia.

"Chuyện là như vậy, Lý Uy ti bỉ vô sỉ, thế nhưng muốn xuống tay với nương tử của ta, ta..." Thạch Nham thêm mắm thêm muối một hồi, hết sức dùng lời ác độc để phỉ báng Lý Uy.

"Ta hiểu rồi." Tiểu Phượng gật gật đầu, thản nhiên cười, "Lý Uy đích thực ti bỉ vô sỉ, ngươi nói rất tốt, ta đi bẩm báo Sư hộ pháp. Ngươi yên tâm đi, Sư hộ pháp rất yêu thích ngươi, khẳng định sẽ bảo vệ ngươi." Nói xong, Tiểu Phượng chậm rãi đi ra ngoài, rất nhanh đã đi lên lầu.

"Sư hộ pháp kia chắc là nữ nhân ngay từ đầu vì nói chuyện với ngươi mới để cho chúng ta lên thuyền." Sau khi Tiểu Phượng rời khỏi, Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên nói.

"Ừm." Thạch Nham cười cười, "Xem ra chúng ta không cần nhảy xuống biển chạy trốn, hai hộ pháp kia đấu đá, chúng ta kẹp ở giữa còn có chút cơ hội."

"Nữ nhân kia chắc là coi trọng ngươi, nói không chừng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cân nhắc thật kỹ một chút."

"Thu ta làm đồ đệ?" Thạch Nham ngạc nhiên.

"Ở Âm Dương Động Thiên, hộ pháp và trưởng lão đều có tư cách thu đồ đệ, bình thường đều là nam thu nữ đồ, nữ thu nam đồ. Âm Dương Động Thiên giữa thầy trò, quan hệ rất thân mật, thân mật đến cần ở trên giường để truyền pháp, ừm, ta biết ngươi rất rành?" Hạ Tâm Nghiên thản nhiên nói.

"Trai lơ?" Thạch Nham kinh hô.

"Cũng gần như vậy, trước mặt người ngoài có danh nghĩa thầy trò, vừa đến ban đêm là sẽ ngủ cùng một chỗ. Không biết Sư hộ pháp kia có bao nhiêu đồ đệ, ngươi có thể trở thành một trong đó, mỗi tháng chắc cũng được sủng ái vài ngày, đến lúc đó tự nhiên cũng sẽ học được một ít bí thuật của Âm Dương Động Thiên, đây chẳng phải là ước muốn của ngươi sao? Chắc là ngươi phải cao hứng lắm nha?" Hạ Tâm Nghiên ôn hoà nói.

"Vài tên đồ đệ?" Sắc mặt Thạch Nham trầm xuống.

"Vài tên còn ít, có nữ hộ pháp sẽ có mấy chục tên đồ đệ, ngoài đồ đệ ra còn có bạn lữ. Ừm, gặp được thế lực hữu hảo, nếu nhìn trúng nam nhân nào, các nàng cũng đúng có thể tùy thời cởi áo tháo thắt lưng, cánh tay xen gối đầu ngàn người, nếm qua hương môi vạn người, chính là chỉ nữ nhân của Âm Dương Động Thiên."

"Chẳng phải là gái thanh lâu cũng không bằng?"

"Không, không giống như vậy, người ta là hứng thú yêu thích, không thu tiền. Hiểu không? Đây là yêu thích giống như là có người thích hoa cỏ, có người thích vàng bạc châu báu, người của Âm Dương Động Thiên thì sẽ thích làm chuyện này người ta sẽ không cảm thấy có chuyện gì, nói đây là một loại phương thức người trao đổi với người, ừm, rất nhanh ngươi sẽ bị Sư hộ pháp kia tiếp kiến, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được." Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng bâng quơ nói ra tứng bí ẩn trong đó.

Sắc mặt Thạch Nham càng lúc càng khó coi.

"Cốc cốc cốc "

Quả nhiên, Tiểu Phượng nhanh chóng đi rồi quay lại, cười khanh khách đứng ở cửa cầu thang, vẫy vẫy tay với Thạch Nham, nói: "Sư hộ pháp bảo ngươi đi qua một chuyến, nói có việc thương nghị với ngươi. Vận may của ngươi đã đến rồi, chỉ cần ngươi được Sư hộ pháp đống ý, khẳng định Lý Trang không dám bắt ngươi đâu, nhanh lên, Sư hộ pháp đang đợi ngươi."

"Thân thể ta có chút không khoẻ, lần sau đi." Thạch Nham ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.

"Ngươi nhất định cũng bị Lý Uy đả thương rồi?" Tiểu Phượng có chút kinh ngạc, gật gật đầu: "Đừng lo, chỗ Sư hộ pháp không hề thiếu thuốc chữa thương, nói không chừng ngươi sẽ được ban cho một hai thứ, như vậy thương thế của ngươi sẽ khôi phục rất nhanh. Đây là đại cơ duyên, ngươi cũng không nên bỏ lỡ a đi thôi."

Thạch Nham vẫn lắc đầu.

"Thế nào? Ngươi không dám?" Hạ Tâm Nghiên âm thầm sảng khoái, thản nhiên nói: "Ta làm thê tử cũng không ngại, ngươi sợ cái gì?"

"Đi thì đi." Sắc mặt Thạch Nham dữ tợn, đột nhiên vọt đến bên cạnh Hạ Tâm Nghiên, mạnh mẽ bắt lấy tay nàng nói: "Theo ta cùng nhau đi."

Ngọc thủ Hạ Tâm Nghiên đẫy đà, mềm mại không xương, nắm ở trong tay giống như nắm một khối mỹ ngọc, ôn nhuận trắng mịn, rất là thoải mái.

Trong mắt Hạ Tâm Nghiên có chút bối rối, dùng sức vùng vẫy một lát, thanh âm lạnh lùng nói: "Buông tay ra ngươi tự đi là được, kéo ta làm cái gì?"

Thạch Nham nhanh chóng nắm chặt, bất luận nàng giãy dụa thế nào, hắn đều không buông ra, thản nhiên nói: "Ngươi ở tại chỗ này, ta lo lắng, ai biết Lý Uy có thể thừa dịp ta không có lại đến đây hay không? Từ hôm nay trở đi, cô không được rời khỏi tầm mắt của ta, ta ở chỗ nào, cô đều phải đi theo."

"Ngươi..." Hạ Tâm Nghiên kinh hô một tiếng, nàng bị sự bá đạo của Thạch Nham làm cho vừa tức vừa giận, nhưng cũng có một phần cảm động, vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên cực kỳ phức tạp nhìn Thạch Nham vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ ngừng giãy dụa, cổ ửng hồng, tùy ý Thạch Nham bắt lấy bàn tay nhỏ bé.

"Ta có thể đi, nhưng mà nàng phải đi theo, ta không thể để nàng một mình ở chỗ này." Thạch Nham nhìn về phía Tiểu Phượng.

"Được rồi." Tiểu Phượng bất đắc dĩ, gật gật đầu, nói: "Trong chốc lát đến cửa, ta sẽ xin chỉ thị của Sư hộ pháp, đi thôi."

"Ừm."

Tiểu Phượng ở phía trước dẫn đường, Thạch Nham cầm lấy ngọc thủ thon dài của Hạ Tâm Nghiên, vẻ mặt tự nhiên cùng đi ở phía sau, bước thẳng đến tầng thứ ba của con thuyền.

Hạ Tâm Nghiên cúi đầu, trên mặt bởi vì dịch dung nên không có biến hóa, nhưng cổ lại dần dần đỏ hồng hơn, trong lòng ngượng ngùng vô cùng.

Nhưng vào lúc này, khuôn mặt Thạch Nham lại lặng lẽ dán tới bên tai của nàng.

Trong lòng Hạ Tâm Nghiên run lên, lúc này hung hăng trừng mắt hắn, ý bảo hắn không được xằng bậy.

Thạch Nham không quản nàng, miệng rộng dựa vào cái tai đỏ rực của nàng, nhẹ giọng nói: "Trong chốc lát nữa nữ nhân kia có thể sẽ thẹn quá thành giận, cô chú ý nghe khẩu hiệu ta, nhảy xuống biển trước, ta sẽ theo sau."

"Ừm, ngươi... ngươi hãy cẩn thận." Hạ Tâm Nghiên thấp giọng nỉ non một câu như cánh ruồi đập, sau đó mới vội vàng kéo ra khoảng cách với Thạch Nham, cổ tuyết trắng bỗng đỏ ửng.

Đọc truyện chữ Full