DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 420: Thần thức phân li

Trận U Tuyết nhìn sắc mặt của lão giả, không nén được bĩu môi một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn Lôi Cương, đôi tay mềm mại đưa ra, vạch một đường về hướng Lôi Cương ở phía dưới, một âm thanh vỡ nát truyền đến, Lôi Cương tay đang cầm Hư Kiếm thân hình thoáng run, ngẩng đầu nhìn lên hai người trên lâu các, mục quang đầu tiên thì hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó thì sắc mặt âm trầm nhìn hai người, hắn biết hăn đã ra khỏi huyễn trận nọ.

Thu hồi Hư Kiếm vào nội thể, Lôi Cương lành lạnh đứng tại đó.

- Tiểu sư đệ, là U Tuyệt nghịch ngợm một chút, mong đệ đừng để bụng.

Lão giả râu tóc bạc phơ vuốt vuốt chòm râu bạc, mỉm cười hòa ái nói với Lôi Cương.

Không chỉ Lôi Cương ngây ra mà đến cả Trận U Tuyết cũng đầy vẻ ngụy dị, nhìn Lôi Cương rồi lại nhìn sư tôn của nàng, lắc lắc đầu như thể nàng vừa nghe nhầm vậy, Trận U Tuyết nhìn chằm chặp sư tôn của nàng rồi hỏi:

- Sư tôn, có phải người già rồi lẩm cẩm không vậy? Sao người lại gọi hắn là sư đệ chứ?

Lão giả như cười như không, thân hình bay xuống lâu các, đáp xuống trước mặt Lôi Cương, song mục từ hòa, vui sướng đánh giá một lượt Lôi Cương. Nhìn Lôi Cương khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi không hiểu, lão giả cười nói:

- Ta chính là bát sư đệ của đệ, Trận Vân Thiên, đệ thân là truyền nhân của sư tôn, cũng chính là đệ cửu đệ tử của sư tôn.

Đệ tử thứ tám của sư tôn? Lão giả đầu tóc bạc phơ, sâu không thể lường ở trước mắt này lại là sư huynh của hắn sao? Có điều, do biết được sư tôn có hai tên nghịch đồ cho nên trong lòng Lôi Cương vẫn đề phòng nhìn lão giả, ai mà biết được dụng ý của lão giả này là gì cơ chứ?

Trận Vân Thiên điềm đạm cười, dường như nhìn ra được sự cố kị của Lôi Cương vậy, nói:

- Lúc trước sư tôn danh chấn thất giới, còn tám đệ tử dưới trướng cũng không ai tầm thường cả ...........

Trận Vân Thiên kể cho Lôi Cương nghe chuyện ngày trước, Trận U Tuyết không biết đã đến bên Trận Vân Thiên tự bao giờ, cũng đang chăm chú lắng nghe ..........

Vào thời viễn cổ, viễn cổ Trận tông danh chấn thất giới, Trận Uy cổ quân đức cao vọng trọng, thực lực cường đại không ai sánh bằng, ngạo thị thất giới (Trung Khu giới, Ngũ Hành giới, Vô Thượng giới), tám đệ tử dưới trướng thực lực đều bất phàm. Trong đó, đại đệ tử Trận Lê Thần tư chất không phải là siêu tuyệt nhưng chính là người cần cù chăm chỉ nhất trong tám đệ tử, cần cù bù thông minh câu nói này đã biểu hiện cực kì rõ ràng trên người của đại đệ tử. Nhị đệ tử Trận Lăng Viễn, tứ đệ tử Trận Hữu Di, thất đệ tử Trận Long Thiên tư chất siêu tuyệt, đạt được chân truyền của Trận Uy cổ quân, còn nhị đệ tử, ngũ đệ tử, lục đệ tử mặc dù tư chất cũng là siêu tuyệt nhưng khi Vô Thượng giới tiến hành đại xâm lăng thì đã táng mạng, còn lão nhân này chính thị bát đệ tử của Trận Uy cổ quân, Trận Vân Thiên. Khi đó Trận Uy cổ quân dự đoán được Trận tông có hạo kiếp, cho nên trước đó đã sắp xếp cho bát đệ tử mà lão tin cẩn nhất đến Dung Luyện giới.

- Thế sao bao nhiêu năm nay các người không rời khỏi nơi đây, biết đâu còn có đệ tử Trận tông vẫn còn sống thì sao?

Lôi Cương nghi hoặc hỏi.

Trận Vân Thiên bất lực lắc đầu cười khổ, nói

- Khi đó, lão phu không phải là chưa về Trung Khu giới, lúc đó Trận tông gần như là toàn tông diệt vong, sau cùng nghe nói, cường giả lục giới liên hợp lại công kích Trận tông, cường giả nhiều như lông chó mà Trận tông đệ tử thì chỉ có khoảng vạn người, mặc dù bọn họ đối với trận pháp đều nghiên cứu vô cùng thâm hậu, nhưng đối diện với nhiều cường giả như thế thì cũng bó tay, còn nhị sư huynh, thất sư huynh thì sớm đã bỏ Trận tông trước thời điểm diệt tông, tự lập một phái. Khi đó lão phu quay về Trung Khu giới, không biết thế nào mà hai người họ lại biết được, soái lĩnh không ít cường giả muốn bắt gọn lão phu, khi đó lão phu đã phải cật lực dùng cạn sức mới có thể thoát được, quay về không gian Trận Uy. Chỉ e bao nhiêu năm nay bọn họ chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm truyền thừa của sư tôn đâu. Mặc dù bọn họ đối với trận pháp nghiên cứu sâu sắc, e rằng so với sư tôn khi xưa cũng không khác nhiều lắm, tuy nhiên Ngũ hành diệt thần đại trận của sư tôn lĩnh ngộ vô số năm, sau cùng nhờ cơ duyên xảo hợp mà lĩnh ngộ ra được, hơn nữa khi đó, sư tôn chính là nhờ vào một trận phát này mà khiến cường giả lục giới phải tổn thất đại bộ phận, uy lực đã khủng bố đến mức độ nào chứ. Bao nhiêu năm nay để tránh bị hai người bọn họ phát hiện nơi này, lão phu đã ngăn cấm đệ tử ra ngoài. Haizz, bọn chúng mặc dù nghiên cứu trận pháp đã có thành tựu nhưng tâm cảnh lại theo không kịp, cứ tiếp tục thế này e rằng chúng sẽ chẳng thể tinh tiến được.

- Có điều, bây giờ cửu sư đệ đã xuất hiện, Trận tông đã đến lúc rời khỏi không gian Trận Uy rồi, bao nhiêu năm nay, lão phu chủ yếu là bảo toàn ba chữ "Trận Uy thành" trên cửa tường thành, khi xưa sư tôn đã giao phó tuyệt đối không được để cho nhị sư huynh, thất sư huynh lấy được. Hôm nay, đệ đã lấy được ý cảnh của sư tôn lưu lại trên ba chữ đó thì nhiệm vụ của lão phu cũng xem như là đã hoàn thành rồi.

Lão nhân bình đạm nói, khuôn mặt hiện lên vẻ đã giải quyết được trọng nhiệm, các nếp nhăn trên mặt trong thời khắc này dường như đã giảm đi không ít.

Lôi Cương nhìn chằm chằm vào vị bát sư huynh trên danh nghĩa của hắn, phát hiện Trận Vân Thiên song mục bình đạm, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, Trận Vân Thiên không giống như đang lừa hắn, suy nghĩ một lát, Lôi Cương hit sâu vào một hơi nói với Trận Vân Thiên:

- Lôi Cương tham kiến bát sư huynh.

Trận Vân Thiên vui vẻ cười, ngũ trọng tâm trường nói:

- Cửu sư đệ viễn cổ Trận tông có hi vọng trùng khởi hay không đều đặt hết lên vai đệ đó, lão phu mặc dù bao nhiêu năm nay đều có nghiên cứu trận pháp nhưng do vấn đề từ chất nên rất khó để đạt đến được độ cao như của sư tôn khi xưa, sư tôn đã nhìn trúng đệ thì nhất định là tư chất của đệ hẳn phải bất phàm.

Lôi Cương không đáp lời, cúi đầu than thầm.

- Tuyết nhi, đến tham kiến cửu sư thúc của con đi, kĩ xảo cơ bản của trận pháp do con giao lại cho cửu sư thúc con đó.

Lão giả quay đầu nhìn Trận U Tuyết, chậm rãi nói.

Trận U Tuyệt xụ mặt xuống, rồi lại nghiêm lên lạnh tanh, đi về phía trước, ánh mắt bất thiện nhìn Lôi Cương, rất lâu sau đó mới nói:

- Sư tôn, con không gọi hắn sư thúc đâu.

Nhìn Lôi Cương chỉ lớn bằng nàng, lại là người mà nàng ghét, muốn nàng gọi hắn là sư thúc? Trận U Tuyết rõ ràng là không muốn một tẹo nào cả.

- Trận U Tuyết!! Ngươi bất kính với hắn chính là bất kính với vi sư!!

Trận Vân Thiên nghiêm mặt, nghiêm lệ quát.

Đôi mắt trong vắt của Trận U Tuyết phủ mờ sương lệ, dáng vẻ tội nghiệp tủi thân nhìn Trận Vân Thiên.

Lôi Cương liếc Trận Vân Thiên đôi mắt đầy vẻ yêu thương, liền nói:

- Bát sư huynh, cứ kệ nàng.

Nhưng không ngờ được Trận U Tuyết mắt đẫm lệ trừng nhìn Lôi Cương, hét lên:

- Ta không thèm ngươi tội nghiệp, cửu sư thúc, cửu sư thúc.

Nói xong thì Trận U Tuyết hóa thành một đạo quang mang màu hồng phấn biến mất tại chỗ, không trung rơi xuống một giọt nước mắt như tinh bảo, Lôi Cương ngây ra nhìn giọt nước mắt rơi xuống đất, thần sắc trầm trọng.

Trận Vân Thiên ngượng ngùng cười nói:

- Cửu sư đệ, ngươi đừng để bụng, U Tuyết nó lớn lên trong không gian Trận tông, tâm linh thuần khiết như tờ giấy trắng, vẫn còn chút tính trẻ con.

Lôi Cương nặn ra một nụ cười, nói:

- Không sao.

Sau đó, Trận Vân Thiên sắp xếp cho Lôi Cương một tiểu viện cách đây không xa, Lôi Cương cũng tạm thời định cư tại đó.

Bây giờ Lôi Cương đang ngồi chớp bằn trên một hòn đá to trong tiểu viện, cảm nhận làn gió nhẹ mát mẻ thổi trong không trung, trong lòng dần bình tĩnh lại, linh khí của không gian Trận Uy không cực đoan như ở Cửu U giới, Dung Luyện giới, linh khí ngũ hành trong không gian Trận Uy tương đối bình quân. Lôi Cương đã lĩnh ngộ được tứ hành, nếu tu luyện trong môi trường bình quân như thế này thì có thể đồng thời nâng cao lĩnh ngộ với cả tứ hành. Mặc dù Lôi Cương đã lĩnh ngộ được Lôi, Mộc, Hỏa Thổ tứ hành, nhưng tất cả đều mới chỉ dừng lại trên mặt áo nghĩa mà thôi, chưa có một hành nào đạt đến long chi lực, thế nên con đường tu luyện của Lôi Cương hãy còn dài chán.

Ngay khi Lôi Cương chuẩn bị chìm vào trạng thái tu luyện thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, Lôi Cương ngây ra, mở bừng song nhãn thì phát hiện có một thân ảnh yêu kiều màu hồng phấn đang đứng phía trước, chính là Trận U Tuyết. Trận U Tuyết lúc này sắc mặt lạnh lùng nhìn Lôi Cương, mặc dù đã rất cố gắng che giấu nộ khí trong lòng nhưng vẫn bị Lôi Cương phát giác ra. Lôi Cương cười khổ, không ngờ hắn lúc đầu nhất thời vội vã, ngữ khí hơi mạnh lại chọc phải nữ tử này. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương điềm đạm nói:

- Trận U Tuyết, ta lúc đó ngữ khí hơi mạnh nhưng không hề có ý dọa nàng, mong nàng bỏ quá cho.

Trận U Tuyết hừ lạnh một tiếng, song mục vẫn nhìn sang chỗ khác nhưng vẻ lạnh băng trên mặt đã ít đi mấy phần. Lôi Cương thấy thế thì không khỏi cảm thán Trận U Tuyết đúng là có trái tim chân thuần như giấy trắng.

Lát sau Trận U Tuyết như nhớ lại lí do nàng đến đây liền nhìn Lôi Cương một cái rồi nói:

- Ngươi ngồi xuống bày ra một trận pháp cho ta xem thử.

Lôi Cương giật mình, nhảy khỏi hòn đã, ngồi trên mặt đất, Trận U Tuyết chậm rãi đi lại, nhìn thấy Lôi Cương lấy trong giới chỉ ra hơn trăm viên linh thạch thì khuôn mặt trắng ngần ban đầu thì ngây ra, tiếp đó thì cười khì khì nói:

- Ngươi không phải là lấy chỗ linh thạch đó để bố trí trận pháp đó chứ? Nếu như ngươi đang chiến đấu với người khác thì trong lúc ngươi bày trận địch nhân đã giết chết người rồi, làm gì có chuyện cho ngươi thời gian để bày bố trận pháp chứ.

Trận U Tuyết ngữ khí lão luyện cứ như đang dạy đệ tử vậy. Trận U Tuyết đi đến trước mặt Lôi Cương rồi cũng ngồi xuống, nhìn Lôi Cương nói:

- Không chỉ có công kích đòi hỏi tốc độ mà cả trận pháp cũng đòi hỏi tốc độ, trước khi địch nhân kịp công đến thì trận phải được bày xong rồi. Lực chiến đấu của đệ tử Trận tông chúng ta không thể sánh được với tu đạo giả hay cương tu giả, thế nên chỉ có thể dựa vào trận pháp để bảo vệ chính mình, đồ sát địch nhân, thế nên điều đầu tiên cần phải luyện khi bày trận đó chính là tốc độ.

Không biết là do lời xin lỗi lúc trước của Lôi Cương khiến Trận U Tuyết đỡ ghét hắn hơn hay là tại sao mà Trận U Tuyết lại bỏ qua sự ghét bỏ lúc trước, hai mắt chăm chú nhìn Lôi Cương giải thích cho hắn hiểu.

Lôi Cương ngụy dị nhìn Trận U Tuyết, theo Lôi Cương đoán thì Trận U Tuyết xưa rày chỉ sống trong không gian Trận Uy, đối với những điều này tiếp cận cực kì ít, thế mà bây giờ lại có thể nói rành mạch như vậy, hơn nữa Lôi Cương suy nghĩ một lát thì thấy những điều đó cũng có lí. Theo cách hắn lấy ra linh thạch, từng viên từng viên một bày xong rồi mới vận hành trận pháp, nếu bày bố để đặt bẫy thì còn dùng được chứ đang khi chiến đấu mà như thế thì chỉ có chết chắc thôi.

- Chúng ta là người tu luyện trận pháp, đối với tốc độ bày bố trận pháp toàn bộ phân thành thập trọng, nhất trọng chỉ là nhập môn, còn càng cao thì thể hiện tốc độ càng nhanh, như tốc độ bày trận hiện nay của ta là bát trọng, còn sư tôn thì đã đạt tới cửu trọng rồi. Ngươi nhìn kĩ nha.

Trận U Tuyết thấy Lôi Cương tập trung tinh thần lắng nghe thì sắc diện cũng dần hồi phục lại trạng thái bình thường, trong lúc âm thanh vừa rơi xuống , Lôi Cương chỉ cảm thấy tay phải Trận U Tuyết đột nhiên động một cái, nhìn lại lần nữa thì phá hiện bốn phía xung quanh đã chi chít tiên thạch. Ở đây lúc trước không hề có a, thế có nghĩa là chỉ trong chớp mắt Trận U Tuyết đã bày bố xong chỗ tiên thạch này? Trong lòng Lôi Cương đại kinh, cẩn thận đếm số linh thạch xung quanh thì có hơn hai trăm viên cả thảy. Lôi Cương thầm hít vào một hơi lạnh chấn kính nhìn Trận U Tuyết.

Nhìn thấy thần tình của Lôi Cương, sắc mặt của Trận U Tuyết dù không đổi nhưng hai mắt thì ba động vài cái, tiếp đó nói:

- Tốc độ của ta đã đạt đến bát trọng, cũng có thể nói, trong thời gian một lượt hô hấp ta có thể bày bố hai trăm năm mươi sáu viên tiên thạch, nếu đạt đên cửu trọng thì trong chớp mắt có thể bày được năm trăm mười hai viên, tương truyền tốc độ của tổ sư gia đã đạt đến thập trọng, trong chớp mắt có thể bày ra được một ngàn lẻ hai mươi tư viên cơ đấy.

Lôi Cương hít vào một hơi lạnh, lúc này suy nghĩ của Lôi Cương về trận pháp mới trở nên nghiêm túc hắn. Trước đây, Lôi Cương mặc dù biết trận pháp nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện dùng trận pháp sát địch, nhưng bây giờ vừa nghe Trận U Tuyết nói thế, Lôi Cương lập tức hiểu rõ sự khủng bố của trận pháp. Nếu lão luyện trận pháp thì thực lực của hắn sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần mà nói.

Sau đó, Trận U Tuyết lại bày ra vài đạo trận pháp cho Lôi Cương xem, nhanh như thiểm điện, với nhãn lực của Lôi Cương mà cũng không thể nắm bắt được tốc độ của Trận U Tuyết.

- Bây giờ đã hiểu tính quan trọng của việc tốc độ phải nhanh rồi chứ?

Trận U Tuyết nhẹ giọng hỏi, nhìn thấy sắc mặt của Lôi Cương nghi trọng, trong mắt Trận U Tuyết lóe lên một tia vui mừng.

Lôi Cương nghi trọng gật gật đầu, sau đó nhìn Trận U Tuyết hỏi:

- Tốc độ của nàng nhanh như thế không phải là dùng tay bố trận mà là thần thức có phải không?

Lôi Cương vẫn không tin tốc độ đôi tay của Trận U Tuyết lại có thể nhanh đến tột độ như thế, cho dù là hắn thì cũng chẳng nhanh được thế nữa là.

Trận U Tuyết tinh nghịch cười rồi nói:

- Đương nhiên rồi, tay của ai mà có thể nhanh đến mức đó cơ chứ? Cho nên, trước tiên ngươi phải phân hóa thần thức của ngươi ra, càng nhiều càng tốt, như thế mới có thể khống chế được càng nhiều tiên thạch, đồng thời căn cứ vào vị trí mà ngươi đã nghĩ xong trong đầu để bố trí linh thạch.

Song nhãn trong vắt của Trận U Tuyết đánh giá Lôi Cương một lượt, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kì, dường như không ngờ được Lôi Cương lại hiểu nhanh như thế.

Lôi Cương trong lòng thoáng run, phân hóa thần thức? Nếu là thế thì chẳng khác nào khống thần giả rồi sao? Nếu thật sự là như thế thì nếu Thiết Kiếm vương mà biết trận pháp chẳng phải sẽ khủng bố vạn phần sao?

- Có điều nhưng cũng đừng tưởng chỉ cần dựa vào thần thức là xong à nha.

Trận U Tuyết nói tiếp.

Lôi Cương ngẩng đầu nhìn Trận U Tuyết hỏi:

- Thế còn cần gì nữa?

- Thần thức cố nhiên là quan trọng, nhưng ngươi còn phải lĩnh ngộ được trận pháp mà ngươi muốn bày, hơn nữa, sau khi trận pháp đạt đến được tiên cấp rồi thì không phải cứ bày trận theo một quy luật là xong mà còn cần phải lĩnh ngộ trận pháp nữa. Có như thế mới có thể thành công bố trí trận pháp, hơn nữa để bố trí trận pháp sẽ tiêu hao chân khí hoặc cương khí cực kì khủng bố, thế nên tùy theo sự cường đại của tu vi cũng quyết định đến trận pháp nữa.

Trận U Tuyết tỉ mỉ giải thích cặn kẽ cho Lôi Cương nghe, tâm hồn như tờ giấy trắng thật không còn ở đâu thấy được rõ hơn trên người Trận U Tuyết được nữa, dễ giận cũng dễ quên, bây giờ ánh mắt Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều rồi.

Lôi Cương gật gật đầu.

- Bây giờ, ngươi thử cho thần thức của ngươi phân hóa trước xem, ở đây tổng cộng có hai trăm năm mươi sáu viên tiên thạch, xem thử có thể cầm được mấy viên?

Trận U Tuyết song mục chăm chú nhìn Lôi Cương, trong mắt ánh lên vẻ kì vọng.

Lôi Cương song nhãn nhìn chằm chặp đám tiên thạch ở bên cạnh, thần thức thám xuất, muốn cầm chúng lên nhưng sau khi thử một lượt thì Lôi Cương phát hiện điều này căn bản là không thể, lúc trước thần thức chủ yếu là để tìm người, bây giờ bảo Lôi Cương khống chế đồ vật thì nhất thời không biết phải làm sao. Nhìn Lôi Cương hai mắt bối rối, Trận U Tuyết cười khì khì nói:

- Ngươi cho thần thức bao bọc những tiên thạch này, sau đó tập trung khống chế chúng.

Lôi Cương gật gật đầu, lại cho thần thức thám xuất lần nữa, bao chặt lấy một viên tiên thạch ở bên cạnh, thần thức vừa động tiên thạch vẫn nằm ỳ tại chỗ, Lôi Cương không nản chí, nhớ lại Trận U Tuyết nói cần phải tập trung, hai mắt Lôi Cương khép hờ, lòng dần dần bình tĩnh lại, thần thức bao chắc viên tiên thạch, đột nhiên Lôi Cương mở bừng hai mắt, viên tiên thạch đột ngột bay vút lên sau đó liền rơi lại xuống mặt đất.

Trận U Tuyết mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lôi Cương, không ngờ Lôi Cương có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế đã khống chế được viên tiên thạch này rồi, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng một cái chớp măt đó, Trận U Tuyết đã phải mất những một tháng, hơn nữa còn là ở trong tông. Dần dần Trận U Tuyết phát hiện cái người khiến cho nàng rất ghét này thật ra cũng không đáng ghét đến thế.

Lôi Cương không hề cảm nhận được sự thay đổi của Trận U Tuyết, mà tiếp tục cho thần thức bao lấy viên tiên thạch, hai mắt nhìn chằm chặp viên tiên thạch, trong lòng bình tĩnh, thần thức giật mạnh một cái, tiên thạch trên mặt đất vẫn không hề động đậy, thử thêm vài lần, Lôi Cương vẫn không làm sao khống chế cho được viên tiên thạch. Nhìn Trận U Tuyết một cái, Lôi Cương chìm vào suy nghĩ, nghĩ xem rốt cục phải làm thế nào mới khiến cho thần thức khống chế được đồ vật.

Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương một cái rồi nói:

- Ngươi cứ luyện tập trước đi, vài ngày nữa ta lại đến.

Nói xong thì Trận U Tuyết cũng bỏ đi luôn.

Nhìn theo tấm lưng màu hồng phấn dần dần rời đi, Lôi Cương lại một lần nhữ chìm vào việc cho thần thức khống chế viên tiên thạch.

Liên tục ba ngày, Lôi Cương cứ thế nhìn viên tiên thạch, thần thức không ngừng bao bọc lấy viên tiên thạch, đột nhiên thần thức lại động nhưng vẫn thế không làm sao khiến cho viên tiên thạch cử động được. Lôi Cương không kìm được nhớ lại lần thứ hai hắn khiến cho tiên thạch bay lên, lúc đó sao lại được nhỉ? còn bây giờ thì lại không thể? Sau một chặp tỉ mỉ nhớ lại, mắt Lôi Cương sáng lên, lại cho thần thức bao ấy viên tiên thạch, trong đầu thần niệm vừa động, thấp giọng nói:

- Bay lên.

Viên tiên thạch nằm bên cạnh Lôi Cương đột nhiên bay lên, Lôi Cương vui mừng, thần thức bao chặt lấy viên tiên thạch, tâm niệm lại động một lần nữa, tiên thạch lại bay lên. Lôi Cương thấy dựa vào suy nghĩ của hắn để di động tiên thạch thì nhất thời ngơ ra, không ngờ là lại dễ thế? Thật ra, thần thức khống chế đồ vật, nói dễ thì cũng dễ mà nói khó thì cũng khó. Trước tiên là Lôi Cương thần thức cường đại, là tồn tại ngang với Thiết Kiếm Vương, thần thức cường đại vô song, cho dù là không khống chế tiên kiếm thì thần thức của hắn cũng đủ để hóa thành lưỡi đao sắc bén công kích người khác. Thần thức của Lôi Cương lại còn hàm ẩn lĩnh ngộ của hắn đối với ngũ hành, thêm vào sự hỗ trợ của nội kình và cương khí, thế nên mới dễ được như thế.

Tiếp đó, Lôi Cương phấn chấn hẳn lên, lại thử cho thần thức phân li, một phân thành hai, hai phân thành bốn. Lôi Cương dẹp bỏ hết tất cả những tạp niệm khác ra khỏi đầu, điên cuồng cho thần thức của hắn phân li, một phân thành hai, hai phân thành bốn.

Cùng với việc thần thức phân li càng nhiều thì Lôi Cương cũng càng bình tĩnh. Khi Lôi Cương thử cho thần thức phân li, vốn dĩ cần giữ được tâm thái bình hòa, chỉ có thế mới có thể phân li được càng nhiều. Đương nhiên, điều này cũng cần có ngộ tính nhất định làm nền tảng, Lôi Cương không hề biết rằng hắn điên cuồng phân li thần thức của bản thân, tâm linh của hắn cũng sẽ theo đó mà bay vọt lên.

Khi thần thức của Lôi Cương phân li ra được thành hai trăm năm mươi sáu thì Lôi Cương cảm thấy thần thức của hắn đã có phần mệt mỏi rồi. Thế nhưng Lôi Cương vẫn không từ bỏ, tiếp tục phân khai.

Đến khi thần thức của Lôi Cương phân li ra được thành năm trăm mười hai thì toàn thân Lôi Cương đã ướt đẫm mồ hôi, ngã vật xuống đất, kinh khí và nội kình trong kinh mạch toàn bộ trống rỗng. Lôi Cương không ngờ thần thức phân li lại tiêu hao cương khí đến thế, thế mà Thiết Kiếm Vương kia có thể cùng lúc khống chế hơn mười vạn phi kiếm, cũng chỉ có đạt đến đẳng cấp cương thần thì mới đủ cương khí để duy trì mà thôi. Lôi Cương toàn thân mệt rã rời, không chút sức lực nhưng trong lòng thì lại thanh thản đến cực điểm, lúc này Lôi Cương không chịu nổi sự mệt mỏi cứ thế nằm trên mặt đất làm thẳng một giấc.

Trong lúc say ngủ dường như Lôi Cương mơ một giấc mơ, phát hiện vô số văn tự cổ xuất hiện trước mặt hắn, sau đó Lôi Cương lại cảm thấy hắn như tiến nhập vào biển trận pháp vậy, hắn trong biển trận pháp đó bơi lội tung tăng, cực kì thoải mái.

Mỗi một tu luyện giả sau khi tu vi đạt đến một trình độ nhât định mà vẫn muốn ngủ như người phàm thì chính là một việc cực kì gian nan, đầu tiên không nói đến chuyện chẳng có ai lại đi lãng phí thời gian để ngủ mà không lo tu luyện mà căn bản là tu luyện giả không có cảm giác buồn ngủ, rất khó để bình tâm mà ngủ.

Trong lúc Lôi Cương đang tung tăng bơi lội trong biển trận pháp thì đột nhiên cảm thấy có một lực đẩy đang lay đẩy hắn, Lôi Cương giật mình mở bừng hai mắt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng vừa nhìn thấy Trận U Tuyết mặt bừng bừng lửa giận đang nhìn hắn chằm chằm thì cơn giận của hắn liền tiêu tan toàn bộ.

- Hừ, bảo ngươi tập khống chế thần thức ngươi lại nằm ở đây ngủ rõ sướng.

Trận U Tuyết thần tình lạnh lẽo nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương cười gượng nói:

- Ta luyện rồi, cương khí trong nội thể tiêu hao hết sạch lại thêm mệt mỏi quá độ nên mới ngủ quên mất.

Nét lạnh lẽo trên mặt Trận U Tuyết đã bớt đi phần nào, lạnh lùng nói:

- Thế thì ngươi khống chế tiên thạch cho ta xem ta mới tin lời ngươi nói.

Lôi Cương gật gật đầu, thần thức bao lấy mườ viên tiên thạch xung quanh, thần niệm vừa động, thần thức toàn bộ bay lên, quay đầu nhìn thấy Trận U Tuyết miệng hơi cười mặt đầy vẻ chấn kinh, Lôi Cương bật cười. Đặt tiên thạch xuống nói:

- Nàng tin lời ta rồi chứ.

Ánh mắt Trận U Tuyết chuyển từ đám tiên thạch sang người Lôi Cương, liên tục kêu kì tích nói:

- Ngươi đúng là không đơn giản, chỉ có mười ngày mà đã khống chế được mười viên tiên thạch rồi.

Lôi Cương điềm đạm cười, không biết nữ tử thuần khiến này mà biết hắn đã có thể không chế được năm trăm mười hai viên tiên thạch thì sẽ có biểu tình như thế nào nữa, suy nghĩ một lát, Lôi Cương nói:

- Bây giờ ta có thể học trận pháp được chưa?

Trận U Tuyết gật gật đầu, trên tay phải xuất hiện viên tinh thạch to bằng ngón tay cái, đưa cho Lôi Cương nói:

- Ngươi hãy bố trí trận pháp này trước, đây là huyễn trận sơ cấp nhất, ngươi cứ tập luyện trước, sau đó vừa bố trí trận pháp vừa thử cho thần thức phân li nhiều thêm.

Lôi Cương nhận lấy viên tinh thạch, thần thức thâm nhập vào bên trong, xem xét một hồi, mười viên tiên thạch xung quang lại bay lên, Lôi Cương dựa vào trận pháp trong tinh thạch mà Trận U Tuyết đưa cho, đem tiên thạch sắp xếp theo một trình tự nhất định, trong lòng thầm niệm pháp quyết trận pháp, mười viên tinh thạch bỗng phát ra quang mang nhàn nhạt, Lôi Cương chỉ cảm thấy trước mắt bỗng thay đổi.

Đọc truyện chữ Full