DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 428: Hoảng sợ

Lôi Cương đột nhiên thấy ba khuôn mặt vô cảm hiện lên trước mặt. Không chờ hắn kịp phản ứng, Tam Hoàng tấn công Lôi Cương như cuồng phong bạo vũ, động tác vô cùng mau lẹ đầy uy lực. Cũng mau Lôi Cương có cốt lân giáp phòng ngự khá tốt, nếu không chắc chắn bị thương. Thế nhưng sức mạnh cường đại của ba hình nhân cùng với mỗi quyền đều ngầm mang theo áo nghĩa khiến hắn thoái lui liên tục.

Lôi Cương vừa vui mừng đã phải nghiêm túc lại, đối mặt với những đòn tấn công điên cuồng của Tam Hoàng, hắn nhất thờ không thể ra tay. Bỗng nhiên, Lôi Cương khẽ quát một tiếng, khí thế toàn thân phát ra mãnh liệt, hai tay cùng tấn công về phía Hoả Hoàng cùng Thổ Hoàng. Sức mạnh ngưng tụ từ cương khí cùng nội kình cuộn trào mãnh liệt theo hai tay hắn tấn công vào cơ thể hai Hoàng. Mà Mộc Hoàng không rõ đã xuất hiện sau lưng Lôi Cương tự bao giờ, mang theo áo nghĩa thuộc tính mộc đánh một quyền vào lưng hắn, lực đạo đi qua cốt lân giáp tấn công cơ thể hắn, uy lực vô cùng mạnh mẽ, khiến Lôi Cương hoảng sợ. Một quyền của hắn đánh tới Hoả Hoàng, rồi nhanh như chớp tấn công Mộc Hoàng.

Hoả Hoàng vừa bị Lôi Cương đánh bay đột nhiên lại xuất hiện trước mặt hắn. Lôi Cương cả kinh, khoảnh khắc Hoả Hoàng xuất hiện, hắn thấy trong mắt nó có một tia sáng loé lên. Hắn nhìn nhầm rồi chăng? Lôi Cương thầm nghĩ, thế nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, một quyền của Hoả Hoàng đã đánh vào cánh tay còn chưa kịp thu lại của hắn. Mặc dù có cốt lân giáp che phủ, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được cánh tay trái truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, gần như bị nướng chín đến nơi. Lôi Cương nhanh như cắt thu hồi cánh tay trái, đồng thời cũng phát hiện tay phải hắn truyền đến một sức mạnh to lớn. Lôi Cương quay đầu lại, phát hiện sắc mặt lạnh lùng của Thổ Hoàng. Tay phải Thổ Hoàng đang nắm lấy tay phải của hắn, một quyền rồi lại một quyền tấn công cánh tay Lôi Cương khiến hắn cảm giác dường như tay hắn trở nên tê dại dần. Mà phía sau Lôi Cương truyền đến tiếng tấn công mãnh liệt.

Khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào, toàn thân đau đớn khiến hắn không thể chịu được, điên cuồng hét lên, vội gọi ra một cái lồng đá, tạm thời chống đỡ đợt tấn công uy mãnh của Tam Hoàng. Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tam Hoàng, trong đầu hắn chợt có ý niệm, đánh bại Tam Hoàng.

Lúc này, Lôi Cương nhanh chóng xoay người, bước nhanh tới, hai tay cùng tấn công, tay trái như chớp nắm lấy tay phải của Mộc Hoàng, tay phải của hắn liên tiếp đánh vào bụng của Mộc Hoàng. Đánh được một lúc, Lôi Cương dần phát hiện điểm mạnh của Tam Hoàng, uy lực của Hoả Hoàng trong Tam Hoàng là mạnh nhất. Thổ Hoàng có phòng ngự cực mạnh. Còn Mộc Hoàng, Lôi Cương vẫn chưa phát hiện ra nó có ưu điểm gì. Sở dĩ, Lôi Cương đánh Mộc Hoàng trước, là muốn nghĩ cách đánh tan Hoả Hoàng cùng Thổ Hoàng.

Nhìn Lôi Cương đấu với Tam Hoàng, Trận U Tuyết đứng cách đó không xa khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, tròn mắt ngây ngốc nhìn Lôi Cương đang được cốt lân giáp, này….Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người đấu với trận pháp hình nhân do chính kẻ đó bố trí ra.

Trận chiến ở đây khiến đệ tử Trận tông lần nữa giật mình tỉnh giấc, không ít đệ tử đều đến đây xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng khi bọn họ thấy Tam Hoàng cùng Lôi Cương, tất cả đều ngây dại. Trận Vân Thiên không biết cũng đã xuất hiện bên cạnh Trận U Tuyết từ bao giờ, mỉm cười nhìn Lôi Cương đang chiến đấu với Tam Hoàng ở phía trước. Để không ảnh hưởng đến thành Trận Uy, ánh mắt Trận Vân Thiên chợt loé lên, ngàn vạn tiên thạch từ trong giới chỉ của lão bay ra, cuối cùng rơi tự do sát biên giới cách xung quanh trăm mét vừa đủ bao vây lấy Lôi Cương cùng Tam Hoàng. Theo Trận Vân Thiên mặc niệm, một kết giới từ trong tiên thạch toả ra bao phủ phía trước trăm mét.

Lôi Cương đang chiến đấu không nhận ra có mấy người Trận Vân Thiên đến. Lúc này, hắn đang phải đối mặt với ba mặt giáp công của Tam Hoàng. Dần dần, Lôi Cương phát hiện được đặc điểm của Mộc Hoàng, khi hắn tấn công mạnh, khiến toàn thân Mộc Hoàng chấn động phát ra một tiếng "ầm", thì chỉ cần một luồng linh khí thuộc tính mộc thoảng qua, Mộc Hoàng lại hồi phục, không bị tổn hao chút gì. Mộc Hoàng dường như đánh không chết, Lôi Cương tấn công thế nào cũng không làm nó bị thương được, cứ bị thương rồi lại bình phục, khiến Lôi Cương tức đến muốn hộc máu.

"Đinh" Bên tai Lôi Cương vừa vang lên một tiếng vỡ vụn giòn tan, hắn nhíu mày, chưa kịp khôi phục tinh thần, đã cảm nhận được hai sức mạnh to lớn đẩy hắn về phía trước. Vẫn nắm chặt tay Mộc Hoàng, Lôi Cương tiếp tục túm lấy nó bay ngược ra. Thế nhưng, điều khiến Lôi Cương bực mình chính là Mộc Hoàng vốn đang bị tay trái của hắn túm lấy lại dùng tay phải tấn công liên tiếp vào hắn. Lôi Cương vội buông nó ra, bay ngược ra sau. Trong cơ thể hắn phát ra một tiếng rống lên, Lôi Cương bỗng nhiên từ cao hơn sáu thước hoá lớn, cao đến hai trượng, đôi tay cũng hoá khổng lồ rồi nháy mắt hắn biến mất.

Tốc độ của hắn cực nhanh, mắt thường căn bản không thể bắt được.

Thấy Lôi Cương biến mất, Trận U Tuyết cùng bảy vị trưởng lão và các đệ tử Trận tông tụ tập ở đây đều kinh ngạc, nhìn qua trước mặt, không hề thấy bóng dáng của hắn. Tất cả đều kinh ngạc nhìn nhau, chỉ có Trận Vân Thiên tươi cười cùng tán thưởng và ngạc nhiên.

Tam Hoàng cảm nhận được Lôi Cương biến mất trước mắt, liền ngẩng đầu nhìn quanh. Bỗng nhiên thân thể Hoả Hoàng bất ngờ không có dấu hiệu gì báo trước bay ngược ra, một bóng người cao to hiện lên tại vị trí của Hoả Hoàng. Đúng như Lôi Cương suy đoán, sức mạnh uy mãnh này đánh vào lưng Hoả Hoàng tạo ra một lỗ hổng lớn, mà lỗ hổng này cũng không khôi phục ngay, mà từ từ mới hồi phục được.

"A!!" Đệ tử Trận tông cùng Trận U Tuyết la hoảng lên, nhìn Lôi Cương cao đến hai trượng, cả bọn trừng mắt nhìn. Bởi vì tốc độ của Lôi Cương cao lớn quá nhanh, bọn họ chưa kịp thấy rõ, lúc này thấy thân người cao to hai trượng với hai cánh tay khổng lồ của hắn, cả bọn đều trừng mắt chết đứng.

Tay phải Trận U Tuyết che cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lôi Cương khổng lồ ở phía trước, khiếp sợ.

Lúc này, Lôi Cương không có tâm trí nào mà để ý đến người khác, mà bình tĩnh suy nghĩ. Tam Hoàng lại một lần nữa biến mất. Lúc hắn đánh Hoả Hoàng, Hoả Hoảng không hề có dấu hiệu biến mất, nhưng Mộc Hoàng cùng Thổ Hoàng cùng nhau biến mất, khiến Lôi Cương cảm thấy bất an. Hành tung quỷ dị của Tam Hoàng làm Lôi Cương nghĩ tới Tiểu Giác, bọn chúng dường như giống với Tiểu Giác, căn bản là không bị không gian ràng buộc, muốn xuất hiện ở đâu thì xuất hiện, muốn biến mất là biến mất.

Nhìn quanh bốn phía, Lôi Cương trầm tư rồi quyết định đáp xuống đất. Chỉ có ở trên mặt đất, hắn mới có thể không phải đề phòng bên dưới tấn công, chuyên tâm cảnh giác phía trên. Thế nhưng tình huống sau đó khiến Lôi Cương hoàn toàn vỡ mộng.

Chân Lôi Cương vừa tiếp đất thì trong nháy mắt, mặt đất vốn tĩnh lặng đột nhiên vươn ra một đôi tay, đến lúc Lôi Cương nhận ra thì đôi tay ấy đã kéo chân hắn lôi xuống lòng đất.

"Ầm!!" Lôi Cương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bắp đùi truyền đến một trận đau đơn, thân thể xuyên vào lòng đất. Lôi Cương vừa bị kéo xuống, cương khí cùng nội kình đã ùa vào chân hắn, một sức mạnh vô cùng to lớn theo đôi vai hắn truyền xuống đất. Lôi Cương lần nữa gọi ra một cái lồng đá rồi hướng phía trên bay đi.

"Ầm!" Còn chưa kịp ổn định ở trên không, đỉnh đầu Lôi Cương đã có cảm giác nóng bỏng, Hoả Hoàng!! Lôi Cương không kịp nghĩ nhiều, tay phải nhanh như chớp chộp về bầu trời.

Chụp vào khoảng không!!

Trong đầu Lôi Cương vừa hiện ra mấy chữ, hắn liền nhanh chóng vượt lên phía trước, đến sát biên giới, cảnh giác nhìn phía trước.

Tam Hoàng, như trước không hề thấy bóng dáng, như thể chúng không tồn tại, thế nhưng Lôi Cương không dám thả lỏng không đề phòng, mà vội vàng quét mắt tới lui.

Gầm nhẹ một tiếng, Lôi Cương lấy ra hư kiếm, hai tay cầm hư kiếm, phòng ngự phía trước. Đột nhiên, Lôi Cương nhíu mày, trước mặt hắn đột nhiên hiện ra một quả cầu ánh sáng màu đỏ, sáng chói chang như mặt trời bắn nhanh về phía hắn. Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, nội kình cùng cương khí trong cơ thể trào dâng mãnh liệt dồn vào trong đôi bàn tay. Trong đầu hắn loé lên ba mươi năm thức trong Khai thiên, hắn gầm nhẹ một tiếng, hư kiếm phát ra ánh sáng, một kiếm tấn công bổ tới quả cầu lửa.

"Vù vù…"

"Vù vù…" Kết giới phía sau Lôi Cương bị ba mươi lăm thức phát ra nháy mắt chấn động mãnh liệt. Chỉ thấy một mũi kiếm bốn màu chợt loé lên, đám tiên thạch của trận pháp hành hoả phía dưới theo đó mà nát vụn.

Lôi Cương thả lỏng người, rốt cuộc hắn cũng đánh bại được Hoả Hoàng. Thế nhưng rất nhanh, Lôi Cương liền trở nên đề phòng hơn, Thổ Hoàng cùng Mộc Hoàng còn chưa xuất hiện a.

Dường như cảm nhận được Hoả Hoàng đã biến mất, mặt đất đột nhiên ầm ầm chấn động. Trong quãng thời gian chỉ bằng vài cái hít thở, mặt đất đã nứt toác ra, từng đợt đất trào dâng bao trùm lấy Lôi Cương. Lôi Cương cả kinh, hư kiếm lần nữa phát ra ánh sáng, hắn gầm nhẹ một tiếng, bổ kiếm về đợt sóng đất thứ nhất.

Nhìn đám sóng đất vẫn như trước, như chưa từng bị hắn đánh một chút nào, Lôi Cương khẽ chấn động, đám đất này phòng ngự mạnh đến vậy sao? Tuy rằng một đòn vừa rồi không vận dụng Khai thiên, thế nhưng uy lực cũng không hề nhỏ a. Mà cương khí cùng nội kình trong cơ thể khi phát ra ba mươi lăm thức của Khai thiên sẽ mất một chút thời giờ. Lôi Cương cười khổ, thu hồi hư kiếm, bay xoáy vào đám đất.

Chỉ có đến đó, dựa vào sức mạnh bản thân để đánh tan đám đất này đi.

"Ầm!!" Một quyền của Lôi Cương đánh vào đám đất. Một lát sau, hắn cứng đờ mặt, sức mạnh của hắn đánh vào đám đất không chỉ không hạ gục được đám đất ấy, mà còn làm tốc độ của đám đất nhanh hơn. Hắn cảm thấy bị đám đất ấy bao vây, trước mặt là một màn đen tăm tối. Lôi Cương đang tìm cách chạy trốn, hắn liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hô.

"Ầm!!" Hai luồng sức mạnh uy mãnh cùng tấn công vào ngực và lưng của Lôi Cương. Tuy rằng sức mạnh đó đã được cốt lân giáp chống đỡ phần nhiều, thế nhưng lực va đập vẫn khiến khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào.

Không để cho hắn kịp có bất cứ phản ứng nào, Lôi Cương vừa phun ra một ngụm máu tươi, hai đợt tấn công lần nữa đánh vào trên cốt lân giáp.

"Dừng!!" Lôi Cương hét lớn một tiếng.

Màn đen trước mắt dần tan đi, một lần nữa hắn thấy được bầu trời đang chiếu sáng năm màu dìu dịu, Lôi Cương liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Mộc Hoàng cùng Thổ Hoàng cung kính đứng trước mặt, hắn bất đắc dĩ thở hắt ra, Tam Hoàng này tấn công không chỉ mạnh mà còn vô cùng quỷ dĩ, căn bản là khiến hắn khó có thể phòng bị a.

Lôi Cương thở hắt ra, thu hồi hai trận pháp, Thổ Hoàng cùng Mộc Hoàng biến mất. Lôi Cương cũng hạ xuống, thu hồi cốt lân giáp hỏng đang nằm trên mặt đất. Trận chiến lúc nãy nhìn thì đơn giản, nhưng vô cùng nguy hiểm, nếu không phải có cốt lân giáp, e rằng hắn lúc này đã không còn đủ tứ chi rồi.

Tất cả các đệ tử Trận tông, các trưởng lão cùng Trận U Tuyết đều trừng mắt ngây ngốc nhìn Lôi Cương ở đó, ánh mắt rực lửa, trước trận đánh kinh tâm động phách như thế gần như khiến bọn hắn lạnh cả người.

"Ha ha!! Cửu sư đệ, hôm nay ngươi đã cho các đệ tử Trận tông được xem một trận chiến đích thực rồi. Đi, Cửu sư đệ, lão phu có chuyện muốn nói với ngươi." Trận Vân Thiên cao giọng nói, có chút vội vã.

Lôi Cương chỉ cảm thấy hắn bị một sức mạnh bao vây, sau đó, bên tai hắn truyền đến tiếng gió thổi gào thét. Lôi Cương cũng không chống lại, hắn hiểu rõ hắn đang cùng Trận Vân Thiên bay đi.

Trận U Tuyết đứng đó chìm đắm trong trận chiến lúc trước, đột nhiên bên tai nàng truyền đến tiếng nói già nua: "Tuyết nhi, ngươi cũng đến đây!! Đến lúc rời khỏi không gian Trận Uy rồi."

Đọc truyện chữ Full