Hoàn toàn khác với thân thể Nguyên Hỏa, thân thể hệ Hỏa tinh khiết là trong cơ thể chỉ có một loại thuộc tính hệ Hỏa. Bình thường, mỗi một người tu luyện đều có một hệ khác nhau. Chẳng hạn như một người tu luyện có thể chất hệ Hỏa. Ở trong cơ thể hắn vẫn có đủ ngũ hành, lục phủ ngũ tạng chia ra tương ứng với mỗi loại. Chỉ có điều, hệ Hỏa của hắn so với bốn hệ khác mạnh hơn mà thôi vì vậy mà gội là thân thể hệ Hỏa. Còn thân thể Nguyên Hỏa của tiểu Phần có thể nói là thân thể có mật độ hệ Hỏa cực cao. Nhưng thân thể hệ Hỏa tinh khiết đó là trong cơ thể những hệ khác gần như không có, chỉ có hệ Hỏa. Thể chất như vậy chắc chắn người bình thường không thể có được. Chỉ có người lĩnh ngộ được tới mức cao nhất mới có.
Lúc này, sự khiếp sợ trong lòng lão nhân không có bút nào tả xiết. Sau khi xem xét thân thể của Lôi Cương một cách cẩn thận, lão kinh hãi phát hiện ra người thanh niên này nhìn thì như người bình thường, trên người không có linh khí dao động, trong kinh mạch trống trải không hề có một chút chân khí và cương khí nào.
"Chuyện này là thế nào?" Lão nhân tự hỏi. Chẳng lẽ tu vi của người thanh niên này đã đạt tới mức thông thiên khiến cho lão không thể nhìn thấu? Nhưng cho dù như vậy thì tại sao trong kinh mạch của hắn lại không hề có một chút cương khí hay chân khí nào? Sau khi lão già nhìn tới sau lưng Lôi Cương, một tia sáng lóe lên trong mắt lão. Với tu vi của lão, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy trong bao đồ có cái gì.
Đó là một cái chân lợn rất to được nướng đen thui.
"Này...này...chẳng lẽ người thanh niên này thực sự là một người bình thường? Nếu không tại sao lại mang theo một thứ thực vật của người bình thường như vậy?" Tất cả những điều đó khiến cho lão nhân váng đầu không hiểu Lôi Cương là người tu luyện hay là người bình thường. Có điều, lão nhân có thể xác định thân thể của người thường không thể có được thân thể hệ Hỏa tinh khiết như vậy.
Nếu Lôi Cương biết suy nghĩ của lão nhân chắc chắn phải cười khổ. Cái đùi lợn trên lưng là vào mấy ngày trước, Lôi Cương săn được một con linh thú sơn trư mà có. Đó cũng là món chính của hắn trong mấy ngày qua. Lúc này, nó lại khiến cho lão nhân khó hiểu, đúng là chuyện buồn cười. Có điều sắc mặt của lão nhân vẫn bình thản, liếc mắt nhìn lão nhân rồi ngồi xuống chỗ đối diện. Hắn chẳng hề ngại ngùng, cầm lấy bình trà tự rót một chén, sau đó nhìn tiểu nhị rồi nói:
- Lấy cho ta một đôi đũa.
Tiểu nhị sửng sốt, sững sờ nhìn Lôi Cương sau đó lại nhìn lão nhân. Nhưng khi thấy sâu trong mắt lão nhân có một sự sợ hãi, y liền run rẩy.
- To gan. Ông nội cho ngươi đi vào, ngươi không biết tốt xấu lại còn làm chuyện xấu hổ như vậy. - Người thiếu niên nhìn Lôi Cương làm như một người khách mà tức giận quát. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trẻ con nhưng lúc này hai hàng lông mày dựng đứng, hai mắt trợn lên cho thấy một sự uy nghiêm. Có thể thấy được thiếu niên này hàng năm ở vị trí cao nên đã có khí chất của kẻ bề trên.
Lôi Cương lãnh đạm nhìn người thiếu niên thì phát hiện tu vi đã đạt tới Cương Quân, hơn nữa tư chất cũng không tầm thường. Có điều, từ tính tình, Lôi Cương xác định y chỉ dùng hiệu quả mạnh mẽ của linh đan diệu dược để có được tu vi ấy. Một kẻ ăn chơi trác táng, cho dù tu vi có cao, nếu không trải qua gian khổ thì không thể trở thành một viên ngọc sáng. Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy khó hiểu đó là tu vi của lão nhân này đạt tới Cương thánh địa giai chẳng lẽ không biết lợi dụng hiểu quả chồng chất của linh đan có thể dẫn tới tâm ma, có hoa mà không có quả. Sau này con đường tu luyện sẽ gặp trở ngại rất lớn.
- Hỏa nhi! Không được vô lễ. - Lão nhân bị tiếng hét của người thiếu niên làm cho hoảng sợ. Đối với người thanh niên tràn ngập sự quỷ dị, trong lòng lão nhân hết ức e ngại. Lúc này, cháu của mình hét lớn khiến cho lão nhân sợ đắc tội với Lôi Cương. Dù sao thì Lôi Cương cũng khiến cho lão nhân không biết hắn thuộc loại người nào. Có điều, lão có thể xác định, Lôi Cương không phải là một người bình thường.
Lôi Cương thờ ở hớp một ngụm trà, dường như không nghe thấy tiếng của người thanh niên gầm lên, tự mình thưởng thức trà ngon. Còn người tiểu nhị thì run rẩy, nhìn Lôi Cương. Mặc dù y không hiểu tại sao nhưng vẫn xoay người đi lấy chén đũa.
Lão nhân nhìn Lôi Cương chằm chằm. Thấy Lôi Cương bình thản, lão thầm cảm thấy kinh ngạc, nghĩ:
- Chẳng lẽ vị đạo hữu này là một cao thủ?
Lão nhân là người đứng đầu của một phái, bản thân mặc dù không tản ra khí tức của mình nhưng có thần thái không giận mà uy, cùng với tu vi Cương Thánh Địa giai, bình thường những người tu luyện đều cảm thấy một sự áp lực. Còn người thanh niên này lại thờ ơ? Nghĩ tới đây, lão nhân liếc mắt nhìn cái đùi lợn của Lôi Cương mà cảm thấy khó hiểu. Nếu như là cường giả thì tại sao lại ăn thực vật của người bình thường? Nhất thời, lão nhân lại chìm vào suy nghĩ.
Bị lão nhân mắng, nét mặt của người thiếu niên không cam lòng, hung dữ trừng mắt nhìn Lôi Cương. Sâu trong đáy mắt xuất hiện một sự âm độc.
Lúc này, tiểu nhị mang đôi đũa và cái bát đi tới, cung kính đặt trước mặt Lôi Cương rồi lui ra. Còn gã thiếu niên vốn tức giận khi thấy tiểu nhị mang bát đũa lên cho Lôi Cương liền được cơ hội giải phóng toàn bộ lửa giận lên người tên tiểu nhị. Y vung tay phải lên, phát ra một đạo cương khí ẩn chứa ý nghĩa huyền ảo của hệ Hỏa đánh về phía Tiểu nhị. Vốn y chỉ có tu vi Cương Sư, chịu một đòn của Cương Quân thì làm sao có thể chịu được? Cương khí lập tức ập về phía tiểu nhị khiến cho thân thể của y nổ tung, hóa thành thịt vụn. Máu bắn tung tóe lên không trung.
Tên tiểu nhị vừa chết, người thiếu niên khinh thường nhìn Lôi Cương thì thấy hắn như không để ý, vẫn cầm lấy bát đũa mà ăn một cách bình tĩnh. Sắc mặt của thiếu niên lại trở nên âm trầm. Nếu không phải có lão nhân ở bên cạnh, có lẽ y đã đánh gục Lôi Cương từ sớm.
Lôi Cương nhẹ nhàng nhai kỹ rồi nuốt miếng ăn ngon. Thứ thức ăn này khiến cho mỗi ngời tu luyện như trở về với chốn cũ. Lôi Cương chỉ cảm thấy sau khi nuốt xong, miệng đầy mùi thơm. Sau đó, hắn vẫn chưa thỏa mãn, lại cầm gắp một miếng thịt kho cho vào miệng. Nét mặt Lôi Cương hết sức lãnh đạm, chẳng thèm để ý tới gã thiếu niên.
Gã thiếu niên vẫn còn tính trẻ con là điển hình cho bọn ăn chơi trác táng của một gia tộc lớn. Bình thường, gã vẫn theo kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, là hạng người tàn nhẫn. Lúc còn thiểu niên mà đã không coi mạng người vào đâu thì sau này chắc chắn sẽ trở thành một hạng người ngông cuồng, khát máu. Chỉ cần thực lực của y vượt qua thì người đó sẽ có kết cục bi thảm.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan tới Lôi Cương. Nếu không phải do thực sự đói bụng, Lôi Cương cũng không đi vào đây.
Lão nhân nhìn Lôi Cương chằm chằm, chẳng thèm để ý tới việc thiếu niên giết chết tiểu nhị, dường như còn đồng ý với hành động của y. Thân lão là cường giả Cương Thánh địa giai, người chết trong tay lão vô số. Kẻ yếu trong mắt lão chẳng khác gì con kiến, đa chết thì thôi chẳng có gì đáng tiếc.
Lôi Cương ăn gần hết những món ngon trên bàn mới dừng lại, lau mỡ dính rồi nhìn lão nhân mà nói:
- Vì một bữa cơm, ta khuyên ngươi hãy quản giáo cháu của mình cho tốt. Nếu không thì trong vòng trăm năm, y chắc chắn phải chết.
Nói xong, Lôi Cương liền đứng dậy đi ra cửa.
Lôi Cương nói như vậy không phải là nói bừa. Với cái nhìn của hắn thì có thể thấy nếu người thiếu niên này tham dự tuyển người của Khí tông chắc chắn có thể trúng cử. Mà bản thân hắn cũng gia nhập Khí tông. Nếu một khi người thiếu niên này cũng gia nhập chắc chắn sẽ nảy sinh gút mắc với hắn, đế khi đó y chắc chắn phải chết.
Người thiếu niên nghe nói xong liền nổi giận, gương mặt trở nên dữ tợn. Sự hung dữ xuất hiện trong mắt, y lấy ra một thanh kiếm tiên đang định bổ về phía Lôi Cương thì bị lão nhân ngăn lại. Sắc mặt của lão nhân tái nhợt, trong mắt xuất hiện sát khí nhưng nhanh chóng đè xuống. Nhìn theo bóng của Lôi Cương khóe mắt của lão giật giật, hơi thở toàn thân như chực lộ ra. Tuy nhiên tất cả đều bị lão cố gắng đè xuống. Sau khi Lôi Cương đi ra khỏi khách sạn, lão nhân trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi. Ánh mắt run run nhìn thiếu niên mà lẩm bẩm nói:
- Có lẽ lão phu đã cưng chiều ngươi quá mức để cho ngươi kiêu ngạo không coi ai ra gì. Giới tu luyện ngọa hổ tàng long, người có thể đánh chết ngươi nhiều không đếm xuể. Một khi ngươi rời khỏi Luyện Hỏa tông thì chắc chắn sẽ phải chết thảm.
Người thiếu niên thấy nét mặt của lão nhân như vậy hơi sững sờ nhưng sự hung dữ trong mắt lại càng nhiều thêm mà nói:
- Ông nội! Vậy hãy để cho Hỏa nhi luôn được theo ông.
Lão nhân thất vọng lắc đầu rồi thở dài, nói:
- Với tư chất hệ Hỏa của con có bẩy phần chắc chắn được Khí tông để ý. Có điều, sau khi đi vào Khí tông, ông nội hy vọng con có thể làm người, đừng như lời đạo hữu vừa rồi nói. Khi đó, ông nội cũng không thể cứu được con.
Người thiếu niên cúi đầu nhưng trong mắt ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra xung quanh.
Sau khi ra khỏi khách sạn, vốn Lôi Cương định đi dạo một vòng quanh thành Ký Hỏa nhưng người xa đông đúc như nêm cối khiến cho hứng thú của Lôi Cương giảm đi, đành phải ngồi chờ Khí tông đến.
Phân thân của Lôi Cương không muốn tu luyện Ngũ Hành thể tu mà chuyên môn tu luyện pháp quyết hệ Hỏa. Khí Tông là nơi tốt nhất để phân thân của Lôi Cương tới. Dù sao thì việc luyện khí tập trung dùng lửa vừa có thể nâng cao tu vi, vừa có khả năng nắm được luyện khí trong tay. Điều này giống như một hòn đá bắn hai con chim làm cho Lôi Cương vừa lòng. Hắn nhớ lại lúc ở tiểu Thập Vạn đại sơn khi nhìn Luyện Hư luyện khí, Lôi Cương cũng mong đợi một ngày kia mình cũng có thể làm được điều đó.
Ngày thứ ba...
Trước thành Ký Hỏa đã tập trung một đám đông người, trên không cũng đông đặc. Nhưng tất cả đều lặng ngắt như tờ, chỉ có gương mặt kích động hy vọng mà nhìn về phía trước.
Căn cứ từ trước đến giờ, quy định tuyển đệ tử của Khí tông là trưa hôm nay sẽ xuất hiện trên không trung của thành Ký Hỏa.
Lôi Cương đứng trong đám người ở tít bên ngoài. Nhìn đám đông khiến cho Lôi Cương thầm cảm thấy uy danh của Khí tông thật cao làm cho nhiều người tu luyện tập trung đến vậy. Lôi Cương có chút mong đợi hành trình tới Khí tông lần này, càng hy vọng mình có thể ở đó học được một trình độ luyện khí để luyện chế kiếm tiên thuộc về bản thân.
Trong lúc mọi người chờ đợi, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đám mấy đỏ. Chỉ trong tích tắc, đám mây đỏ đã bay tới không trung của thành Ký Hỏa. Lôi Cương nhìn xem, nét mặt liền thay đổi, trong lòng thầm than Khí Tông đúng là mạnh tay. Nguồn truyện:
Phía trước đám mây đỏ đó không ngờ là một chiếc long xa dài tới trăm trượng. Khắp cả thân xe điêu khắc hai con Hỏa long thật sống động. Từ trên long xa tỏa ra linh khí thuộc tính Hỏa dày đặc. Một làn hơi thở mạnh mẽ từ trong long xa tản ra. Với nhãn lựa của Lôi Cương, hắn chỉ có thể thấy được trước long xa có mấy bóng người mặc áo màu hồng.
"Khí tông đến rồi!" Lôi Cương thầm lẩm bẩm.