DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 488: Khí tháp tầng thứ tư

Khi lão già họ Hoàng kia đang lập mưu báo thù, Lôi Cương không hề hay biết, có điều, cho dù có biết, hắn cũng sẽ không hề để ý. Dù sao, đạo tiên hoàng giai, cho dù có đến mấy người thì đối với số lượng hoả giao cùng kiến lửa Lôi Cương đang có hiện tại, bọn họ cũng chỉ có một kết cục, bị đánh đến xương cốt cũng chẳng còn mà thôi. Ở Khí tông này, Lôi Cương chỉ muốn học luyện khí thật tốt, không muốn gây chuyện thị phi, nhưng không có nghĩa là khi có người cố ý trêu chọc hắn, hắn sẽ không phản kháng lại. Với tính cách của Lôi Cương lúc này, một khi đã trả đòn e rằng kẻ địch sẽ chỉ biết đến hai chữ tuyệt vọng mà thôi.

Ngày hôm đó, sau khoảng hơn một năm luyện chế, rốt cuộc Lôi Cương đã tạo thành phôi kiếm cho kiếm tiên, hình dáng cũng tựa như hư kiếm. Nhìn phôi kiếm mới hoàn thành, Lôi Cương cảm thấy, luyện chế phôi kiếm cho kiếm tiên lục giai quả nhiên mất nhiều năm, đấy là mới chỉ nói đến luyện khí tiên khí thất giai, bát giai, chứ chưa nói gì đến cửu giai. Nhìn phôi kiếm, Lôi Cương cứ tưởng chỉ cần gia tăng, điều chỉnh lửa là sẽ làm được, nhưng hoá ra không phải vậy. Suy nghĩ một lúc, hắn dự định, trước tiên cứ đem tiên khí đánh vào ba nghìn một trăm hai mươi lăm thủ ấn đơn giản này đã, rồi vượt qua tầng thứ hai tiến đến Khí tháp tầng thứ tư.

Khí tháp dưới tầng thứ tư giành cho những người dưới tứ tinh, thời gian lĩnh ngộ thủ ấn được chia thành mấy tầng tiến nhập Khí tháp. Bắt đầu từ tầng thứ năm là giành cho những người đạt được luyện khí lục tinh ở, tầng thứ bảy ứng với bát tinh, có điều, những người đạt được bát tinh luyện khí ở Khí tông chỉ có các trưởng lão. Tầng thứ tám chính là nơi ở của các trưởng lão Khí tông, đây không phải là quy định của Khí tông, mà là vì nghĩ cho các trưởng lão, dù sao bọn họ ở tầng thứ tám cũng phải chịu đựng luồng áp lực cường đại. Tầng thứ chín là nơi ở của tông chủ Khí tông, tầng thứ mười thì đã rất nhiều năm qua không có bất kỳ một kẻ nào có thể chống đỡ được áp lực ở đó cả.

Lôi Cương tin rằng, ý cảnh luyện khí ẩn chứa ở tầng thứ tư rất rõ ràng, rất tốt cho việc luyện khí. Lúc này, ánh mắt hắn sáng rỡ, hắn nuốt lấy một giọt Hỗn mộc kim nhũ tăng cường chân khí trong cơ thể. Hai tay hắn nhanh chóng khoa động, tạo thành thủ quyết tấn công hành hoả, liên tục đánh vào trong phôi kiếm hết lần này đến lần khác. Dần dần, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chuỗi chuỗi thủ ấn xuất hiện, hoá thành ngọn lửa uyển chuyển đánh vào trong phôi kiếm.

Lôi Cương đánh thủ ấn cực kỳ tập trung tinh thần, kinh mạch trong chân khí cũng nhanh chóng cạn kiệt. Đến khi hắn đánh ra được hai nghìn thủ ấn liền phải dừng lại vận dụng thần thức, nuốt thêm một giọt Hỗn mộc kim nhũ. Tiên khí lục giai và linh khí khác nhau rất nhiều, hai nghìn thủ ấn Lôi Cương vừa đánh ra vẫn dấu hiệu vỡ tan như trước. Càng về sau, Lôi Cương càng cảm nhận được một lực cản trở phát sinh từ trong phôi kiếm, thậm chí có thủ ấn còn không thể đánh vào trong phôi kiếm, chỉ đơn giản là biến mất trong động phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dần dần, tốc độ hình thành dòng lửa nhanh lẹ của Lôi Cương dần chậm lại, thủ ấn vẫn đều đặn đánh vào trong phôi kiếm. Đến khi hắn đánh ra ba nghìn thủ ấn, mồ hôi đã đầm đìa trên trán hắn, chân khí trong kinh mạch lần nữa cạn sạch. Lôi Cương lại nuốt thêm một giọt Hỗn mộc kim nhũ, tiếp tục đánh ra thủ ấn, so với ngũ tinh còn kém một trăm hai mươi lăm thủ ấn nữa.

Càng về sau, phôi kiếm càng tạo ra lực ngăn trở lớn hơn. Đến khi Lôi Cương đánh ra ba nghìn một trăm thủ ấn, lực cản trở này cơ hồ đã khiến khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào. Hắn kinh hãi, đồng thời cũng cảm thán việc luyện khí quả thật khó khăn. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, quyết định đánh ra năm thủ ấn cuối cùng, nhưng đột nhiên kết giới hắn bố trí ngoài động phủ vang lên tiếng động. Lôi Cương biến sắc.

"Tên tiểu bối ngông cuồng, mau ra đây cho ta. Lão phu mà vào được không phanh thây ngươi thành nghìn mảnh sẽ không mang họ Hoàng nữa." Ngoài động phủ một tiếng gầm vang lên. Lôi Cương nghe thấy, nghĩ đến lão già bị hắn đuổi ra ngoài, liền hừ lạnh vài tiếng, không thèm để ý, tiếp tục đánh ra một thủ ấn mạnh mẽ ép vào trong phôi kiếm.

Còn bốn thủ ấn.

Nhưng bốn thủ ấn này khiến Lôi Cương cảm thấy còn khó khăn, vất vả hơn ba nghìn thủ ấn lúc trước. Đánh được một thủ ấn, chân khí vừa khôi phục đầy đủ nháy mắt đã giảm xuống. Hắn khẽ nhăn mặt, lần nữa nuốt một giọt Hỗn mộc kim nhũ, hai tay nhanh chóng khoa lên. Một thủ ấn mạnh mẽ đi vào trong phôi kiếm, nhưng lực cản trở của phôi kiếm quá lớn, khiến thủ ấn của hắn không cách nào tiến vào, biến mất trong động phủ. Lôi Cương nhăn mặt, hắn tức đến nỗi muốn chửi đổng lên, một thủ ấn vừa đánh vào kia cũng làm chân khí của hắn hao tổn. Nhìn Hỗn mộc kim nhũ, Lôi Cương gắng muốt thêm một giọt, lần nữa tạo thành một thủ ấn đánh vào trong phôi kiếm.

Còn ba thủ ấn.

Đúng lúc này, ngoài cửa động phủ có tiếng vỡ vụn, Lôi Cương biến sắc, lạnh lùng nhìn. Phôi kiếm chỉ còn ba thủ ấn nữa sẽ hoàn thành, hắn nhất thời không muốn dừng lại, nhưng muốn đánh thêm một thủ ấn nữa cần phải chờ một lúc nữa. Nhìn mấy bóng người xuất hiện ở cửa động, Lôi Cương âm trầm nói: "Tại các ngươi tự tìm đến thôi." Lúc này, thần thức khẽ động, kiến lửa trong U giới phát ra ánh sáng rực rỡ, cuộn trào mãnh liệt, nháy mắt bao phủ toàn bộ động phủ.

"Bất cứ kẻ nào dám tiến vào trong động phủ, giết chết không tha!" Lôi Cương ra lệnh cho đàn kiến lửa bằng ý nghĩ.

Đàn kiến lửa tuân theo mệnh lệnh, ào ào tập trung ở cửa động.

"A a a!!"

Một tiếng kêu la thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, khiến mấy nghìn đệ tử Khí tông trong các động phủ lạnh người, kinh sợ. Không một kẻ nào dám ra ngoài kiểm tra. Vài kẻ lớn gan vừa thò đầu ra nhìn thấy một đám mây lửa đang đánh chén toàn bộ hơn mười người, đến xương cốt cũng chẳng còn thì sợ hãi, mặt trắng bệch, không ít đệ tử Khí tông ngất luôn tại chỗ. Một màn này làm cho bọn hắn cả đời không dám quên.

Mặc kệ tiếng kêu la thảm thiết, Lôi Cương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm đánh nốt ba thủ ấn cuối cùng vào phôi kiếm, phải qua năm lần làm hỏng, mất đến tám giọt Hỗn mộc kim nhũ hắn mới có thể đưa ba thủ ấn cuối cùng vào phôi kiếm thành công.

Thủ ấn cuối cùng vừa đánh vào phôi kiếm, ánh mắt Lôi Cương sáng rực, tiên hoả trong tay lần nữa cháy sáng rực rỡ, lĩnh ngộ hành hoả tập trung trong tay hắn, tiên hoả bao vây phôi kiếm hoàn toàn. Cuối cùng tiên hoả nhanh chóng cháy lên, chuôi kiếm kiếm tiên xuất hiện một ký hiệu lửa vàng óng nhập vào giữa kiếm.

Hiện thời, Lôi Cương cuối cùng đã luyện thành thanh kiếm tiên đầu tiên, mất tất cả một năm hai tháng.

Lôi Cương cầm kiếm tiên lục giai trung phẩm, lẩm bẩm niệm chú, đàn kiến lửa ào ào quay lại U giới. Lôi Cương nhìn lão già họ Hoàng đang ngồi bệt tại cửa động, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hắn truyền chân khí trong cơ thể đi vào trong kiếm tiên, lẩm bẩm nói: "Ta se để ngươi tế thanh kiếm đầu tiên ta luyện chế ra coi."

Nháy mắt, kiếm tiên phát ra ánh sáng màu đỏ nóng rực, ánh sáng này dài đến mười trượng, soi sáng toàn bộ động phủ. Lôi Cương khẽ nhích động, biến mất, lần nữa xuất hiện hắn đã ở trước mặt lão già họ Hoàng. Tay phải Lôi Cương cầm kiếm chém xuống đầu lão giả họ Hoàng, thanh kiếm tiên vừa được luyện chế phát ra uy lực mãnh liệt, chém xuống đầu lão già kia chẳng khác nào chém xuống miếng đậu hũ. Lão già họ Hoàng bị phân thành hai mảnh, một người nhỏ thó màu đỏ từ trong cơ thể lão già họ Hoàng bay lên, lao ra bên ngoài, vừa bay vừa hô to cầu cứu.

Thế nhưng các đệ tử còn lại ở Khí tháp tầng thứ hia đều ngồi yên trong động phủ của mình run rẩy, không kẻ nào dám đi kiểm tra. Tay phải Lôi Cương vung lên, kiếm tiên bị ném đi hoá thành một luồng sáng màu đỏ, trúng vào người nhỏ thó màu đỏ đang bỏ chạy.

Lúc đó, lão già họ Hoàng mới bị tiêu diệt hoàn toàn. Kiếm tiên rung rung trên không trung, hấp thụ toàn bộ linh khí nồng nặc thuộc tính hoả phát ra từ đạo anh bị nghiền nát của lão, rồi trở về bên cạnh Lôi Cương.

Nhìn thanh kiếm tiên này, ánh mắt Lôi Cương sáng rực, hắn hài lòng, chuôi thanh kiếm tiên này tuy rằng chỉ là lục giai trung phẩm, nhưng uy lực của nó không kém hơn tiên khí lục giai thượng phẩm là bao. Thủ ấn của Khí tông quả nhiên là kỳ diệu. Thần thức của Lôi Cương đi vào trong kiếm tiên, chân khí ào ào chảy vào trong kiếm tiên, hắn phát hiện, khoảng khắc chân khí tràn vào, thủ ấn của hắn phát ra uy thế không nhỏ. Thấy vậy, Lôi Cương chấn động, vậy chẳng phải là những thủ ấn này tương đương với một thanh kiếm nhỏ nhưng uy lực không nhỏ kết hợp trên kiếm tiên sao? Như vậy luyện khí đạt đến mức thập tinh sẽ còn đáng sợ cỡ nào?

Có điều, Lôi Cương cũng hiểu, muốn kiếm tiên đạt được thủ ấn thập tinh, cả giới này không có quá ba người làm được.

Lôi Cương cầm kiếm tiên trong tay ra khỏi động phủ. Trong không gian đột nhiên phát ra tiếng vù vù, một bóng người hiện lên trước mặt hắn, chính là người nam tử trung niên trước đây đã đưa Lôi Cương vào Khí tháp tầng thứ hai. Hắn nhìn Lôi Cương, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không nói gì, kéo Lôi Cương bay về phía không trung.

Lúc này, một người ở động phủ phía dưới thò đầu ra, nhìn về không trung, đến lúc thấy bóng lưng Lôi Cương, liền lẩm bẩm nói: "Là Lôi Cương sao? Hắn đã rời khỏi tầng thứ hai rồi? Chẳng lẽ hắn đã đột phá ngũ tinh?" Cách người thanh niên không xa, một gã thanh niên cũng thò đầu ra, nhìn không trung, ánh mắt không cam lòng.

Lôi Cương mở mắt trừng trừng nhìn cảnh vật trước mặt đột nhiên biến đổi. Vốn dĩ là núi non chót vót, lúc này đã thay đổi, giống như Kiếm đỉnh môn, đều có hình dạng như kim tự tháp. Bên tai Lôi Cương truyền đến giọng nói lạnh lùng của người nam tử trung niên: "Nơi này là Khí tháp tầng thứ tư, chuyện ở Khí tháp tầng thứ hai ta đã biết. Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, ngươi sẽ bị trục xuất khỏi sư môn."

Lôi Cương lạnh lùng, nhìn chằm chằm người nam tử trung niên, nói: "Chẳng nhẽ ngươi muốn ta đứng yên chịu đòn? Nếu bọn họ tìm tới tận cửa, chẳng lẽ ta lại ngồi yên, mặc cho bọn họ tấn công?"

Vẻ mặt người nam tử trung niên âm u, hắn nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói: "Mười một tên đạo tiên hoàng giai, tất cả đều chết trong tay ngươi. Cho dù là bọn họ tìm đến tận cửa, ngươi cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như thế."

Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, nói: "Kẻ nào chọc đến ta nhất định sẽ bị ta đuổi tận giết tuyệt. Mặc kệ là ai cũng vậy thôi." Hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm người nam tử trung niên.

Người nam tử trung niên âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói: "Tuy rằng ta không rõ là ngươi cố ý che giấu tu vi hay không, nhưng ở tầng thứ tư này, ngươi không nên huênh hoang quá. Cao thủ ở đây không chỉ giới hạn ở đạo tiên đâu. Không cẩn thận ngươi sẽ là kẻ bị hồn phi phách tán đấy. Đến lúc đó, ai cũng không cứu được ngươi đâu." Nói xong, nam tử trung niên bay về phía chân trời, biến mất.

Đọc truyện chữ Full